* này là chap mỗi ngày*

" Kỳ Kỳ"

Lưu phu nhân gõ gõ cửa phòng Giang Kỳ, rõ ràng bà có nghe âm thanh phát ra, chẳng lẽ con dâu nói mớ..

Giang Kỳ đang vùi mặt vào chăn mà cười tự kỷ thì nghe tiếng mẹ chồng vội bật dậy.

" mẹ"

Giang Kỳ chạy ra mở cửa, bởi vì tối qua mặt áo sơ mi của anh mà ngủ nên sau khi bị vùi dập một trận trong chăn thì sọc xệch hết lên, cổ áo mở rộng, cổ còn vết hôn ngân chưa kịp tan vào tối hôm anh đi để lại.

Lưu phu nhân nhìn mà trố mắt, nếu không phải biết con dâu da mặt mỏng còn có thằng con trai thúi kia đã đi thì bà còn nghĩ nó tự an ủi cũng nên, thế này cũng quá chọc người yêu thương đây.

" con mới nói chuyện với ai sao, âm thanh rất to"

Lưu phu nhân đi vào phòng rồi lên giường nhìn con dâu đang lục đồ trong tủ đồ của con trai bà. . Truyện Trọng Sinh

" dạ mẹ, con nói chuyện với Thiếu Nghiêm, anh ấy đang ở căn tin quân khu nên có hơi ồn chút ạ"

Cậu sẽ không nói bọn họ ồn ào gọi cậu là chị dâu đâu, xấu hổ lém..

Lưu phu nhân liếc thấy thính tai cậu đỏ hồng, chắc chắn có chuyện khác, căn tin quân khu nào sẽ ồn được.

" mẹ à, nay con mặc bộ này được không?"

Cậu giơ bộ đồ đơn giản nhất trong đống đồ mẹ chồng mới mua cho cậu, quần kaki và áo thun cổ lọ.

" con tính đi đâu sao?"

Mẹ Lưu đi lại chỗ cậu.

" con muốn đi mời mấy vị bác sĩ ạ"

Cậu thành thật báo cáo.

" vậy không được, đám lão già đó sẽ nghĩ mẹ không mua được đồ tốt cho con, mặc cái này đi, rất hợp với con"1

Cái mẹ Lưu đưa cho cậu là quần âu trắng và áo sơ mi trắng bên trong, cùng với áo len dệt kim màu đen viền trắng, bên trái còn có một cái logo nhãn hiệu.

" dạ được ạ"

Giang Kỳ nhu thuận gật đầu.

...

Lưu đại tướng đang ngồi uống trà đọc báo ở ghế của ông, nhìn hai mẹ con đi xuống thì liếc mắt một cái, thiếu niên nay như một vị thiếu gia con nhà quyền quý, ông gật gù.

" hôm nay Kỳ Kỳ đi đâu sao?"

Ông vậy mà chủ động bắt chuyện với cậu.

" chào buổi sáng, cha, hôm nay con đi mời mấy vị bác sĩ ạ"

Cậu chào ông rồi mới trả lời.

" ừm, nhớ mang hai người theo nhé"

Ông không quên căn dặn, đám sinh vật kia náo loạn cũng không giống bình thường, nên cẩn thận.1

" dạ cha, con đã biết, cha mẹ ăn sáng chưa ạ?"

Cậu ngồi xuống ghế nhìn hai người hỏi thăm.

" Hàn quản gia, mang bữa sáng cho Kỳ Kỳ, chúng ta ăn rồi, con mau ăn còn xuất phát"

Lưu phu nhân cầm tay cậu vỗ vỗ.

" dạ"

...

Giang Kỳ nhìn hai vệ sĩ Lưu phu nhân phái theo cậu mà chết trân, tràng diện này cũng quá.. kích thích..

" mẹ à, bọn họ.. có thể ăn mặc khác không ạ.."

Giang Kỳ run run nói, này mà đi ra ngoài thì khác nào xã hội đen.

Hai vệ sĩ mặt đơ như cây cơ, đối với lời của thiếu phu nhân nhà họ chỉ ở trong lòng mà gào thét họ ăn mặc nàm thao chứ.

Lưu phu nhân cũng nhìn hai vệ sĩ, bả vai bắt đầu run lên.

" ha ha ha, con nói đúng, hai người đi thay đồ thường đi, như vậy có đi gần Kỳ Kỳ cũng không giống thành phần xấu xa của đé quốc, ha ha"

Lưu phu nhân cười run người, vỗ nhẹ đầu con dâu, nhìn vậy mà tinh tế khiêm tốn thật chứ.

Sau đó bà đổi xe cho cậu luôn, xe vốn dĩ chuẩn bị cho cậu là loại xe có thân dài thoải mái nay đổi thành xe bốn chỗ đơn giản lại không mất khí khái.

Giang Kỳ hài lòng nhìn trang phục của hai vệ sĩ mới toang này, tạm biệt mẹ Lưu, leo lên xe đi rồi.

...

Trước cổng bệnh viện trung ương đế đô, xuất hiện một chiếc siêu xe bọc thép cực kỳ quý hiếm, thời đại này siêu xe không còn là đồ vật hiếm lạ, nhưng xe cũng vẫn phân tầng phân lớp, nhìn chiếc xe thì ai cũng biết người ngồi trong xe không phải thân phận bình thường.

Mọi người hồi hợp ngóng mắt nhìn, cửa xe phía trên ghế lái mở ra, hai alpha cao to trong trang phục áo thun trắng đen gian dị lạ thường, người xung quanh nhìn mà trố mắt ra, này cũng quá không hợp rơ đi, nhìn thân hình kia mấy anh nên mặc vest đen đeo kín đen mới đúng chớ, mấy anh như này sẽ làm tụt hứng người xem đó.

Hai vệ sĩ mặt không biểu cảm cũng khóc lóc trong lòng, họ có muốn đâu, nhưng ăn cơm của người thì phải theo người a...

Mọi người cũng không thất vọng sớm, người phía sau mới là trọng điểm chú ý.

Giang Kỳ bước xuống xe được vệ sĩ mở ra, một đường không dừng lại chạy vào bệnh viện, một chút cũng không chú ý bao nhiêu con mắt nhìn theo bóng lưng cậu mà tiếc hận.

Đối với thiếu niên bình thường chỉ có cặp mắt to cùng môi nhỏ xinh xắn thì không còn gì nổi bật nữa, bộ đồ trên người cũng thuộc loại không xa hoa nhưng nếu là người tinh mắt sẽ phát hiện nhãn hiệu của bộ đồ tầm thường kia không phải bọn họ có thể mua nổi.

Bởi vì quá quen thuộc với nơi làm việc của phòng thực nghiệm mà một đường cậu đều đi thẳng tới, nhưng khổ nổi cậu quên, phòng thực nghiệm phải qua một cái cổng bảo vệ có người trực cả ngày, muốn vào phải có giấy của bệnh viện cần vào mới được vào, ngày xưa cậu còn có một cái thẻ có thể vào nhưng sau đó cậu không đến nữa mà bệnh viện đã thu lại rồi, bốn vị bác sĩ thì quanh năm đều ở đó, nếu không cậu cũng chẳng đến bệnh viện để mời khách.

Lộ Nhã Thiến hôm nay được phái đi trực ban ở cái cửa này, chỉ cần 15 phút nữa thôi là có thể đổi ca. Vốn dĩ cái nơi bên trong là nơi nhiều thực tập sinh muốn được tiến vào, nhưng nếu chỉ là canh cửa thì cũng chán quá đi.

Đương lúc cô đang nôn nóng đợi đổi ca thì nhìn thấy một thiếu niên đứng trước vạch ngăn cách hai khu, nhìn vào bên trong mà rối rắm, cô hất mặt đi ra.

" cậu là ai, nơi này cấm người tùy tiện đi lại, không có phận sự không thể vào, mà chắc cậu có thể có chuyện gì được, một beta"

Giọng điệu ngạo mạn khiến người trố mắt ra, cũng không trách cô ta nhìn không ra cậu là omega, cậu khá là bình thường, cô ta còn không ngửi thấy mùi vị đặc trưng dù nặng dù nhẹ nên mới phán đoán cậu là beta, mà một beta tới nơi này làm gì chứ.

" tôi.."

Cậu bối rối muốn nói lại bị chặn lại.

" cậu làm sao, dù cậu ăn mặt sang trọng cũng không thể chối bỏ việc cậu là một beta, mời đi cho"

Lộ Nhã Thiến hất cằm bực bội nói, cô ta đã nhìn ra bộ đồ đắc tiền mà khi cô ta nhớ lại số tài khoản dư trong thẻ cũng khó mà mua nổi cả bộ trên người cậu, bởi vậy mà giọng điệu càng thêm khó chịu.

" cô đừng quá đáng, tôi tìm mấy vị bác sĩ, không phiền có thể xin cô gọi vào báo một tiếng"

Cậu nhịn đủ rồi nha, cằm nhỏ căng lên như con sóc, nhướng mắt nhìn cô ta, như một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé nhưng giọng điệu vẫn lễ phép nhờ cô ta, cậu nhớ trong phòng trực có thể kết nối với phòng thực nghiệm.

" tại sao tôi phải giúp cậu.."

Lộ Nhã Thiến mà giúp thì trời sẽ sập, vốn dĩ hai người chẳng quen, nhưng cố tình cô ta nhìn thiếu niên này thì lại thấy khó chịu.

" chuyện gì vậy, cậu cần gì sao"

Lâm Linh vừa tới nơi đã nghe giọng điệu ngạo mạn đáng ghét của cô ta thì cất giọng xen vào.

Lúc này Lâm Linh mới thấy rõ mặt Giang Kỳ, cô sững người, khuôn mặt này quen lắm nha...

" cô hỏi cậu ta làm gì? một beta mà dám xông vào khu thực nghiệm.."

Lộ Nhã Thiến không cho Lâm Linh thời gian để hồi tưởng, giọng điệu chua ngoa không thôi.

.........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play