Hai tháng nữa trôi qua, Tiêu Dao đang mang thai ở tháng thứ tám. Tình cảm của cô và Lăng Kiên cũng có chút tiến triển, anh ở nhà nhiều hơn, quan tâm đến cô và đứa bé nhiều hơn, và còn tự tay xuống bếp nấu súp dưỡng thai cho cô, tuy không ngon như mẹ anh nấu nhưng chứa đầy tình cảm.

Hôm nay Tiêu Dao muốn đi qua biệt thự chơi với Tần Tử Ninh, Lăng Kiên cũng chiều theo ý cô mà đưa cô đi.

Tần Tử Ninh hiện tại đang mang thai ở tháng thứ 4, Lập Thành chăm sóc cho cô rất kỹ và không cho cô đi đâu cả.

" Tử Ninh "

" Chị Dao Dao đến rồi à, chị ngồi xuống đi, em chờ chị từ sáng đến giờ "

Tần Tử Ninh ngồi ở sofa ăn trái cây, Lăng Lập Thành cũng ngồi kế bên massage cho cô.

Tiêu Dao cúi đầu chào Lăng Lập Thành.  Lăng Kiên vì không muốn cho mọi người phải khó xử nên anh chỉ đưa cô tới đây rồi đi đến tập đoàn, khi nào cô muốn về thì anh sẽ đến đoán.

" Anh lên thư phòng, em không được đi lung tung "

" Biết rồi mà, nói mãi "

Tần Tử Ninh đẩy Lăng Lập Thành đi, suốt ngày anh không cho cô đi đâu cả, cứ hết ngồi rồi nằm.

" Tử Ninh, đứa bé thế nào rồi? "

" Ổn rồi chị, nhưng bác sĩ khuyên là hạn chế đi đứng và vận động mạnh, vì thế nên em chả dám đi đâu, lần đó em sợ lắm rồi "

Tần Tử Ninh mỉm cười vuốt ve chiếc bụng nhô lên của mình. Thật sự lần đó cô rất sợ, sợ mất đứa bé.

" Ừm, cẩn thận là tốt, chị cũng vậy, đi đâu lúc nào cũng có Lăng Kiên hay bác gái "

" Chị và Lăng Kiên thế nào rồi? "

" Thế nào là thế nào? Chị và anh ấy chỉ vì đứa bé thôi, sau khi sinh, đứa bé cứng cáp thì chị sẽ về nhà của chị "

" Chị Dao Dao, chị có thích Lăng Kiên không? "

Tần Tử Ninh nghiêng đầu hỏi.

Khuôn mặt của Tiêu Dao bỗng nhiên đỏ lên, thích? Cô có thích Lăng Kiên. Hai tháng nay ngày ngày ngủ chung, ngày ngày bên cạnh thì làm sao không có tình cảm được chứ. Huống chi cả hai còn có sợi dây liên kết là đứa bé.

" Mặt chị đỏ rồi kìa? "

Tần Tử Ninh bật cười thành tiếng.

" Tử Ninh, đừng cười nữa "

" Vậy thì chị tính sao? Đứa bé cũng cần có một gia đình trọn vẹn "

" Chị biết chứ, nhưng hiện tại chị không biết anh ấy có thích chị hay không? "

Tiêu Dao thở dài, đôi mắt đượm buồn nhìn xuống chiếc bụng to của mình. Hai tháng nay quả thật Lăng Kiên rất chu đáo, nhưng  anh một câu cũng con, hai câu cũng con, chưa bao giờ là cô cả. Như sáng nay vậy đó, cô không muốn ăn nhưng anh cứ ép cô ăn và nói là 'Em không ăn, con tôi sẽ đói '. Lúc cô muốn một mình tới đây thì anh lại bảo ' Tôi không an tâm, con tôi cần được tôi bảo vệ '1

" Chị muốn biết không? Em có cách này, đảm bảo hiệu quả "

" Cách gì? "

" Đợi em một chút "

Tần Tử Ninh quơ tay lấy điện thoại gọi cho Lục Song bảo anh tới liền, anh cũng rất vui vẻ lái xe tới, làm việc là phụ thôi, vui là chính.1

Tiêu Dao nhíu mày không hiểu. Tần Tử Ninh đanh nghĩ cách gì vậy? Thật sự hiệu quả sao? Cô thật muốn biết Lăng Kiên có thích cô hay không? Nếu là không thì cô sẽ quyết tâm từ bỏ đoạn tình cảm vừa chớm nở này mà tập trung lo cho đứa bé và kiếm tiền để trả lại cho ba mẹ của anh.

" Chuyện gì thế thiếu phu nhân? Thiếu gia bảo tôi đến sao? "

" Không, là tôi có chuyện muốn nhờ anh, giúp tôi một chuyện được không? "

Lục Song bật cười ngồi xuống sofa, thiếu phu nhân đã lên tiếng thì anh đâu dám từ chối, với lại anh cũng đang rảnh, ở không cũng chán.1

" Thiếu phu nhân cứ nói, tôi sẽ tận tâm tận lực, nhưng với một điều kiện "

" Điều kiện gì? "

" Cô phải đảm bảo là thiếu gia không mắng tôi "

" Được. Anh ấy mắng anh, tôi sẽ mắng anh ấy "1

" Được, thiếu phu nhân nói đi, muốn tôi giúp việc gì? "

Tần Tử Ninh nhìn qua Tiêu Dao, nếu muốn biết Lăng Kiên có thích cô hay không thì phải để xem anh ấy có ghen hay không?

- ---------------

Nghe theo cách của Tần Tử Ninh, Tiêu Dao ở lại đến chiều, Lục Song cũng vui vẻ ở lại và giúp cả hai. Chuyện này cũng không phải chuyện xấu, coi chừng Lăng Kiên mất vợ còn anh thì có vợ thì sao?Không chừng chỉ diễn kịch nhưng anh và Tiêu Dao lại có tình cảm thật. Anh cũng nôn có vợ lắm rồi, Nhậm Hàn và Lăng Lập Thành cứ trêu anh bê đê miết.1

Tiêu Dao đang rất căng thẳng với những suy nghĩ của mình thì Lăng Kiên đi vào nhà. Anh chỉ cho cô đi chơi vài tiếng rồi về nghỉ ngơi, nhưng bây giờ đã đến giờ chiều. Từ trưa đến giờ anh rất khó chịu vì cô không gọi anh đến đón.

" Về thôi, em định ở lại đây luôn à? "1

Tiêu Dao nhìn qua Lục Song và Tần Tử Ninh. Lục Song mỉm cười nhẹ rồi đứng dậy đi lại gần cô, đỡ cô đứng dậy.

" Về thôi Dao Dao, tôi đưa em về "

Lăng Kiên cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt, hai người này sao lại thân thiết với nhau đến vậy?

" Tôi đến đón Tiêu Dao về "

" Nhưng Tiêu Dao đã hứa là cho tôi đưa cô ấy về  "

" Lục Song, cậu đùa với tôi à? Cô ấy mang thai đứa con của tôi, tôi có nhiệm vụ chăm sóc cô ấy "1

" Thì tôi có nói là con của tôi đâu, nhưng cô ấy đã hứa là cho tôi đưa về "1

Lục Song vừa nói vừa dìu Tiêu Dao lướt ngang qua anh.

Tần Tử Ninh nãy giờ cứ nhịn cười. Lục Song không làm diễn viên thật sự rất uổng, diễn cứ như thật.

Bàn tay của Lăng Kiên cuộn tròn lại, khuôn mặt căng cứng nhìn Tiêu Dao và Lục Song rời đi, tại sao anh lại có cảm giác tức giận giống như khi anh nhìn thấy Tần Tử Ninh đi bên cạnh Lăng Lập Thành vậy?1

Chẳng lẽ anh đã thích Tiêu Dao rồi ư?

Lên xe Lục Song cười như điên, khi nãy nhìn thấy sắc mặt của Lăng Kiên thì anh rất muốn cười như vẫn phải cố gắng kiềm chế.1

" Lục Song, anh đưa tôi về thật à? "

" Ừm, lỡ diễn thì phải diễn cho tới chứ? Cô đã ghi nhớ những lời thiếu phu nhân nói chưa? "

" Tôi nhớ rồi, cảm ơn anh "

" Không có chi, tôi cũng rất thích làm việc tốt "1

- ---------------

Buổi tối, Tiêu Dao ngồi dựa lưng ra thành giường, Lăng Kiên theo thói quen pha sữa mang lên cho cô.

" Uống đi rồi ngủ sớm, con tôi cần nghỉ ngơi  "

" Vâng "

Tiêu Dao gật đầu, cầm ly sữa lên uống.

" Quay lưng qua, tôi massage cho em "

" Không cần đâu, khi nãy bác gái đã làm rồi, tôi không đau lưng nữa "

" Em thèm ăn gì không? Tôi nấu cho em "

Tiêu Dao lắc đầu rồi cố gắng uống hết ly sữa, uống xong thì cô đặt ly sữa lên bàn rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi. Lăng Kiên theo thói quen cũng lên giường nằm với cô, kéo chăn đắp cho cô sợ cô nhiễm lạnh.

" Ngủ đi "

Lăng Kiên đặt nụ hôn xuống bụng của Tiêu Dao, cô liền giật mình, trợn mắt nhìn anh.

" Tôi hôn con tôi thôi "1

Thế là Tiêu Dao câm nín, nhưng trong lòng có chút vui mừng. Lăng Kiên thấy cô không phản ứng liền hôn thêm vài cái nữa xuống chiếc bụng to của cô.

" Anh thương con lắm sao? "

" Tất nhiên "1

" Ừm, ngủ đi, tôi muốn ngủ "

Tiêu Dao nhắm mắt nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, cô muốn hỏi anh có thương cô không? Anh đã quên được Tử Ninh hay chưa? Anh có muốn cùng cô xây dựng một gia đình không?....



Sáng hôm sau, Lăng Kiên thức giấc thì không thấy Tiêu Dao đâu. Anh vội vàng vào phòng tắm vscn rồi đi xuống nhà tìm cô. Bụng của cô cũng đã to rồi, đi xuống cầu thang một mình rất nguy hiểm.

Vừa đi xuống nhà, người làm nói Tiêu Dao đang ăn sáng trong phòng bếp. Anh đi vào, cảnh tượng trước mắt làm cho cả người của Lăng Kiên cứng đờ, bàn tay xiết chặt lại. Lục Song lại chạy đến đây, còn đang đút thức ăn cho cô, cô còn rất vui vẻ.1

" Lăng Kiên, anh dậy rồi à, ngồi xuống ăn sáng đi "

" Lục Song, cậu rảnh lắm sao? "

" Đúng rồi, tôi rất rảnh. Thiếu gia, một lát tôi dẫn Dao Dao đi chơi, như vậy sẽ tốt cho con của ngài "1

" Tập đoàn hết việc rồi sao? Cậu mau đứng dậy đi đến tập đoàn làm việc, nếu không tôi sẽ đuổi việc cậu. Còn nữa, con tôi cần cậu lo à? "

" Tôi chỉ lo cho Dao Dao thôi, sợ cô ấy ở nhà buồn rồi ảnh hưởng đến sức khỏe và đứa bé "

Lục Song vừa nói vừa múc từng muỗng súp thổi nguội đưa trước miệng của Tiêu Dao, cô cũng rất phối hợp uống lấy.

" Cậu đủ rồi đấy, mau cút khỏi mắt tôi "

" Anh làm gì lớn tiếng quá vậy? "

Tiêu Dao lên tiếng khi thấy Lăng Kiên mất bình tĩnh. Cô thấy thật ngại với Lục Song, chỉ muốn giúp cô thôi mà lại bị anh lớn tiếng như thế này.

" Em muốn yêu đương gì thì cũng phải đợi sinh đứa bé này ra, nó là con tôi, không phải của Lục Song "1

" Anh yên tâm, tôi không làm gì ảnh hưởng đến con của anh đâu "

Tiêu Dao nói rồi kéo tay của Lục Song đi ra ngoài. Bấy nhiên đây thôi cũng đã đủ rồi, cô không muốn diễn kịch nữa. Cứ để thời gian quyết định mọi chuyện.

Lục Song dù bị mắng nhưng anh cũng rất vui, thấy Lăng Kiên như vậy thì anh dám chắc tương lai cả hai sẽ có kết quả tốt. Tiêu Dao theo anh thấy là một cô gái rất tốt, chỉ tiếc là anh không gặp sớm hơn, nếu không Lăng Kiên đừng hòng giành với anh.

Nhưng nếu Lăng Kiên không biết trân trọng thì anh sẽ theo đuổi cô thật. Anh không quan trọng chuyện đó và anh biết rõ cô mang thai chỉ là sự cố. Vừa có vợ vừa có con nhờ, không phải rất tốt sao.1

Thấy Tiêu Dao hậm hực ngồi ở sofa, Lăng Kiên hắng giọng đi lại.

" Đừng diễn kịch nữa, đã đủ rồi "

Lăng Kiên ngồi xuống cạnh cô. Đừng nghĩ anh không biết cô và Lục Song đang diễn kịch, anh còn biết chuyện này là do Tần Tử Ninh bày ra. Nhưng rõ ràng là anh biết là diễn kịch nhưng anh vẫn cảm thấy rất tức giận, rất khó chịu.

Tiêu Dao bị anh nói trúng liền đỏ mặt xấu hổ quay sang hướng khác.

" Tiêu Dao, chuyện của chúng ta đợi sau khi em sinh xong thì hãy nói tới được không? "

Tiêu Dao im lặng không nói gì. Hiện tại cô rất muốn biết trong lòng của anh đang nghĩ gì. Cô muốn biết để không phải hy vọng rồi thất vọng, nhưng anh đã nói vậy thì thôi, cô sẽ hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc này.

" Tôi đưa em đi chơi cho thoải mái nhé, từ đây đến ngày em sinh tôi sẽ không đi làm nữa "

" Tôi không cần đâu, ở nhà cũng quen rồi "

" Em quen nhưng con tôi không quen, tôi đưa em lên phòng thay đồ "1

- ---------------

Ngày lại ngày trôi qua, mới đấy mà chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày sinh của Tiêu Dao. Đúng theo lời của Lăng Kiên nói, anh không đi làm nữa, anh chỉ làm việc ở nhà, mỗi khi có cuộc họp quan trọng thì anh mới đến tập đoàn.

Vì gần đến ngày sinh nên Tiêu Dao rất hay mệt mỏi, bụng nặng nề khiến cô đi lại rất bất tiện.

Sáng sớm Tiêu Dao thức giấc trước, nhìn qua Lăng Kiên vẫn còn ngủ. Cũng như mỗi ngày, cô tự mình vào phòng tắm vscn. Vừa bước vào phòng tắm, vì sàn còn hơi ướt nên cô đã trượt chân té ngã xuống sàn.1

" Aa..."

Tiêu Dao ôm lấy bụng mình hét lên vì đau nhói, cô còn thấy cả dòng máu đang trong người mình chảy ra. Lăng Kiên đang ngủ thì cũng bị tiếng hét của cô làm cho thức giấc. Anh vội vàng ngồi dậy nhìn ngó khắp nơi nhưng không thấy cô.

" Lăng Kiên....tôi đau quá...aaa "

Nghe được tiếng cô trong phòng tắm, anh chạy như gió vào phòng. Nhìn thấy cô đau đớn ngồi dưới vũng máu, mặt anh xanh lét ngồi xuống ôm lấy cô.

" Tiêu Dao..."

" Tôi đau quá...huhu...con mình... "

" Đừng khóc, tôi đưa em đi bệnh viện "

Lăng Kiên bế bổng Tiêu Dao lên chạy xuống nhà mặc kệ máu dính vào người anh. Ba mẹ của anh nhìn thấy mà hốt hoảng đến rơi cả tách trà trên tay.

" Dao Dao sao vậy? "

" Đau quá...aaa...huhu  "

Mẹ anh chạy đến hỏi.

" Cô ấy bị té, mau bảo tài xế lấy xe cho con "

Lăng Kiên đặt Tiêu Dao ngồi vào trong xe cùng với mẹ anh rồi anh quay lại ghế lái. Anh biết tài xế sẽ không lái nhanh bằng anh, và thế là chiếc xe lao như gió trên đường.

Tiêu Dao nhanh chóng được đẩy vào phòng sinh, vì trên đường đi mẹ anh đã gọi cho bác sĩ chuẩn bị sẵn.

Lăng Kiên và bà Lăng đứng bên ngoài đợi, lòng anh bây giờ như lửa đốt.

Ba anh, ông bà Lăng, Lăng Lập Thành và Tần Tử Ninh đi đến. Ai cũng rất lo lắng cho Tiêu Dao.

* Cạnh *

" Lăng thiếu, vì cô Tiêu vẫn chưa tới ngày sinh lại bị động thai nên phải tiến hành mổ gấp cho cô ấy, cô ấy đang rất yếu, nếu không mổ ngay sẽ nguy hiểm cho cả mẹ và con "

Bàn tay của Lăng Kiên xiết lại, anh đang tự trách mình vì không chăm sóc tốt cho cô, để cô một mình vào phòng tắm khi đang mang thai.

" Được, mau cứu cô ấy và đứa bé "

Ngay lập tức Tiêu Dao được đẩy đến phòng mổ, trước khi vào Lăng Kiên đã nắm tay cô, hôn lên trán cô trấn an.

" Dao Dao cố lên, sắp được gặp con của chúng ta rồi, tôi bên ngoài chờ em và con "

Cánh cửa phòng mổ đóng lại, mọi người đều lo lắng đứng ngồi không yên. Lăng Kiên vò đầu bức tóc, nước mắt của anh cũng chảy dài xuống. Anh nguyện hy sinh bản thân mình để đổi lại mạng sống cho hai mẹ con của Tiêu Dao.

" Lăng Kiên, em thay quần áo mới đi, ca mổ sẽ rất lâu "

Lăng Lập Thành đi lại vỗ vai anh.

" Không, em phải ở đây chờ cô ấy "

" Kiên, con thay quần áo mới đi, quần áo của con đã dính máu rồi, một lát bế con sẽ không tiện đâu "

Ba của anh đưa cho anh một túi giấy, khi nãy thấy anh rời khỏi nhà với bộ đồ thể thao, đã vậy còn dính máu nên ông đã đem theo cho anh.

" Dạ "

Lăng Kiên cầm túi giấy đi lại nhà vệ sinh gần đó thay ra.

Hơn 3 tiếng sau đó, cánh cửa phòng mổ mở ra, y tá bước nhanh ra trên mặt không giấu được sự lo lắng.

" Lăng thiếu, tình hình đang rất nguy kịch, chúng tôi chỉ có thể giữ một, ngài muốn giữ mẹ...hay giữ con?"1

Cả người của Lăng Kiên không còn đứng vững nữa, mọi người ở đây ai cũng đau lòng xót xa. Nhất là Tần Tử Ninh, cô đã ôm bụng bật khóc.

" Lăng Kiên...mẹ thấy...."

" Giữ mẹ, mau vào cứu cô ấy "1

Lăng Kiên hét lên rồi ngồi bệch xuống nền, nước mắt của anh không ngừng rơi xuống. Tất cả đều là lỗi của anh, đứa bé là giận anh nên đã không cùng Tiêu Dao cố gắng vượt qua.1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play