Lăng Lập Thành đứng bên ngoài nhìn vào. Anh quên mất cô chỉ mới 18 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ để hiểu sự đời. Anh biết chuyện này đã làm cô tổn thương rất nhiều, nhưng rõ ràng anh đâu thể vươn mắt nhìn người khác ức hiếp Hàn Vân Tranh, nhìn cô ngất xỉu bên đường.
Hết tình thì vẫn còn nghĩa, dù gì cả hai cũng đã có thời gian hạnh phúc.
Ngụy Mạch Khê, thù này Lăng Lập Thành tôi nhất định sẽ trả.
Lăng Lập Thành cầm ly sữa đi vào, anh nhìn mẹ mình như kiểu bảo bà đi ra ngoài để anh dỗ vợ.
Bà Lăng nghiến răng, trừng mắt với anh rồi bỏ đi ra ngoài. Tần Tử Ninh thấy vậy nên đứng dậy đi lại giường tiếp tục nằm xuống.
" Ninh à, em uống chút sữa đi "
" Anh đi ra ngoài đi, tôi không uống cũng không muốn nhìn thấy mặt anh "1
" Tử Ninh, vợ chồng là phải tin tưởng lẫn nhau. Anh biết trong trường có rất nhiều người thích em và cả Lăng Kiên cũng vậy, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ phản bội anh vì anh chọn tin tưởng em. Vậy thì tại sao em lại không tin tưởng anh? "1
Tần Tử Ninh cười nhạt. Bắt cô tin tưởng anh khi hết lần này đến lần khác cô bắt gặp anh thân mật với Hàn Vân Tranh. Lần trước cả hai hôn nhau trong phòng làm việc, cô bỏ qua, chắc có lẽ như vậy nên anh chẳng xem cô ra gì.
Anh nói được nhưng anh không làm được. Anh từng nói rằng sẽ giữ khoảng cách với Hàn Vân Tranh nhưng rồi thì sao?
Anh nói rằng anh chọn tin tưởng cô. Nhưng xem từ khi yêu anh có bao giờ cô tiếp xúc gần gũi với người khác giới nào không? Những lúc gặp Lăng Kiên cô đều tránh né vì sợ anh hiểu lầm, và cũng cho Lăng Kiên bỏ cuộc.1
Cô luôn nghĩ cho anh, nhưng chưa một lần nào anh nghĩ cho cô cả.1
Hôm nay cô không dám đến trường vì sợ mọi người sẽ tiếp tục bàn tán, mọi người sẽ hỏi cô sự việc như thế nào? Lúc đó cô phải giải thích làm sao đây?
Chẳng lẽ cô đi tìm từng người giải thích rằng anh không có phản bội cô. Nhưng liệu người ta có tin không khi hình ảnh ngập tràn trên mạng xã hội.
" Ninh, anh làm gì thì em mới có thể hết giận đây ".
Ngôn Tình SắcLăng Lập Thành đặt ly sữa xuống bàn rồi đi lại ngồi xuống cạnh cô, cúi xuống hôn vào gò má của cô.
" Tránh ra "
Tay chân của Tần Tử Ninh đẩy đạp anh ra, nhưng anh vẫn mặt dày ôm chặt lấy cô.1
" Lăng Lập Thành...anh buông tôi ra"
' Chụt '
" Không phải khi trước chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Dù có giận nhau như thế nào thì cũng phải hôn nhau. Em vẫn chưa hôn anh đấy "1
Lăng Lập Thành đưa mặt mình trước mặt của cô, anh biết mình mặt dày một chút thì cô sẽ hết giận. Chứ nếu anh làm lớn lên thì chắc chắn cô sẽ nổi điên lên. Thôi thì nhịn một chút cũng không sao.
* Bốp *1
Tần Tử Ninh không thương tiếc mà tát thẳng vào mặt của anh một cái rõ đau. Anh cứng đờ người, anh như vậy mà bị vợ đánh sao? Sao lần nào cô giận, cô cũng đánh anh hết vậy?1
" Ninh, em tát anh đấy à? "
" Vậy thì sao, anh tát lại tôi đi "1
Mặt của Lăng Lập Thành đỏ ngầu lên. Nếu là người khác thì chắc chắn anh đã cho một viên đạn vào đầu.
" Ai mà lại đi đánh vợ chứ? Đúng không bảo bối? "1
' Chụt '
" Anh tránh ra cho tôi "
Tần Tử Ninh ngồi dậy đẩy mạnh Lăng Lập Thành ra nhưng không thể vì anh ôm quá chặt.
" Lăng Lập Thành, tôi bảo anh buông tôi ra. Nếu anh muốn có thể đi đến ôm vợ cũ của anh "1
" Đừng nhắc đến Vân Tranh nữa được không? "1
" Sao? Đau lòng à? "1
Tần Tử Ninh nhướn mày.
Lăng Lập Thành buông Tần Tử Ninh ra, đứng dậy day day thái dương. Anh cũng biết mệt vậy? Anh cũng biết khó chịu vậy? Anh đã thay đổi rất nhiều từ khi yêu cô. Lúc trước tính anh rất nóng và có phần gia trưởng. Nếu anh cho rằng mình không làm sai thì chắc chắn sẽ không bao giờ hạ mình năn nỉ hay xin lỗi.1
* Cốc cốc cốc *
Cả hai đều nhìn về hướng cánh cửa, sau đó anh đã đi lại mở cửa xem có chuyện gì.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân, ông bà Tần đến tìm hai người "
Lăng Lập Thành nhắm mắt lại. Chuyện gì đến cũng đã đến rồi, lần trước ông Tần đã cảnh cáo anh rồi, lần này sẽ không bỏ qua dễ dàng cho anh như vậy đâu.1
Ngụy Mạch Khê, Ngụy Mạch Khê.
Lăng Lập Thành bây giờ chỉ biết nguyền rủa 3 đời nhà Ngụy Mạch Khê.1
Trong lòng của Tần Tử Ninh cũng đang rất rối, cô sợ phải đối diện với ba mẹ mình. Sợ ba mẹ mình lại làm khó Lăng Lập Thành.1
" Tử Ninh, anh xin em đó, đừng bỏ anh, anh biết lỗi của mình rồi "1
Lăng Lập Thành nhảy lên giường năn nỉ cô. Bây giờ chỉ còn cách làm cho Tần Tử Ninh hết giận anh. Nếu để cho ông bà Tần đem cô về thì chắc chắn anh sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được cô, chắc chắn cô sẽ đi du học bỏ lại anh một mình.
" Tử Ninh, em muốn anh làm gì cũng được. Em tha lỗi cho anh đi. Sau này 6 giờ tối là anh có mặt ở nhà được không? Anh không đi đâu hết, nếu đi anh sẽ dẫn em theo được không bảo bối "1
Lăng Lập Thành ôm hôn khắp mặt của Tần Tử Ninh. Anh phải tranh thủ mới được, nếu không sẽ không có cơ hội. Bây giờ 1 giây đối với anh cũng rất quan trọng, chỉ cần cô gật đầu là mọi chuyện đã giải quyết xong.
Một vị tổng tài cao cao tại thượng, một lão đại máu lạnh vô tình bây giờ lại trở thành một kẻ sợ vợ. Nếu để người khác nhìn thấy hoặc Mộ Duật Hành nhìn thấy thì chắc Lăng Lập Thành mất mặt lắm.1
Nhưng bây giờ thà mất mặt còn hơn mất vợ.1