Chương 87
Tiếng quát này khiến hồn phách Lãnh Phi muốn bay lên trời.
“Anh…đừng có qua đây!”
“Cầu xin anh…tha cho tôi!”
Lục Thần đã tới trước mặt, túm lấy cổ áo hắn ta.
Ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn chằm chằm vào hắn ta.
“Chửi tao là dã thú, chính là chửi bố mẹ tao, hôm nay, mày phải trả giá bằng đôi chân mình!”
Đôi chân?
Lãnh Phi biết Lục Thần không hề nói đùa, hắn ta lạnh toát người, khóe miệng co giật, không nói nên lời.
Hắn ta thực sự hoảng sợ rồi.
“Crack!”
“AAA!”
Cùng với tiếng xương gãy vụn là tiếng kêu thảm thiết của Lãnh Phi, Lý An và Tần Nghị đều sợ run lập cập, hít thở khó khăn.
Người này…đáng sợ quá.
Cơn đau lan khắp não bộ.
Những giọt mồ hôi lớn của Lãnh Phi chảy dài trên má, hàm răng run rẩy, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nhìn thấy kết cục bi thảm của Lãnh Phi, Lý An và Tần Nghị dường như đã đoán trước được chuyện sắp phải đối mặt, đột nhiên, hai người bất giác ngã xuống.
Bọn tay sai nhà họ Lãnh đều ngừng la hét nhìn Lãnh Phi.
Xong rồi!
Xong hết rồi!
Lãnh Phi bị phế, bọn chúng biết ăn nói sao đây, e là cũng bị đánh tàn tật mất!
Thế nhưng bọn chúng không thể làm gì, chỉ đành giương mắt nhìn.
Thực lực đối thủ quá mạnh, mạnh đến mức bọn chúng không ước lượng nổi.
Chính vào lúc này, điện thoại Lãnh Phi bỗng đổ chuông, nhưng hắn ta không dám bắt máy.
“Không sao, nghe đi!”, Lục Thần cười lạnh.
Anh đã sớm nghe qua, bố của Lãnh Phi, Lãnh Thiếu Hồng, chủ tịch tập đoàn Thảo Mạo, cũng là thế lực ngầm của nhà họ Lục.
Muốn lật đổ nhà họ Lục, thì phải bắt đầu từ Lãnh Thiếu Hồng!
Được anh cho phép, Lãnh Phi nén cơn đau, bắt máy.
“Con trai, đánh chết thằng nhãi kia chưa?”
Lãnh Phi lắc đầu: “Chưa!”
“Cái gì? Mấy người bố điều đi vẫn chưa tới à?”
Lãnh Phi không biết phải trả lời như nào.
Lục Thần giật máy, nói: “Tới rồi, nhưng gục hết rồi”.
“Quái gì đây? Cậu là ai?”
Lục Thần châm điếu thuốc hút hai hơi rồi mới chậm rãi nói: “Ông không cần biết tôi là ai. Ông chỉ cần biết con trai ông bị tôi đánh gãy chân, vậy là đủ rồi!”