Chương 82
Lục Thần có chút xấu hổ, anh vội vàng xuống xe, nhìn về phía Dương Lâm Lâm: “Khách sạn Phương Bắc ở đâu?”
Dương Lâm Lâm chỉ về phía trước nói: “Ở đó!”
Lục Thần nhìn theo tay cô ta, anh thấy đèn LED của khách sạn Phương Bắc đang chạy chập chờn.
Chưa kịp suy nghĩ gì anh đã vội vàng lao đến.
“Này! Chờ tôi với!”
Dương Lâm Lâm mặc váy đi giày cao gót, căn bản chạy không nổi, chẳng mấy chốc bóng lưng của Lục Thần đã biến mất trong tầm mắt.
Khi Lục Thần chạy tới cửa khách sạn Phương Bắc, anh vẫn chậm một bước, anh vội vàng chạy tới quầy lễ tân: “Chào cô, vừa mới có một nhóm người dẫn theo một cô gái say khướt, cô cho tôi hỏi bọn họ ở phòng nào?”
“Ồ! Hình như bọn họ đi thang máy lên tầng 7”, cô lễ tân lịch sự nói.
Lục Thần vội vàng lao vào thang máy, thời gian gấp gáp, tim Lục Thần mỗi lúc đập càng nhanh.
Thang máy vẫn đang ở tầng 14,15 rồi dừng lại không nhúc nhích.
Mẹ nó chứ!
Không thể chờ đợi thêm nữa, anh trực tiếp xông về phía thang bộ, sải bước đi lên.
Không bao lâu sau Lục Thần đã leo đến tầng 7.
Lúc này, đám người Lý An đang đi về phía thang máy.
“Hì hì! Đêm nay anh Lãnh tha hồ mà tận hưởng!”
“Chúng ta đừng làm phiền anh Lãnh nữa, để anh ấy tận hưởng diễm phúc đi!”
Nghe thấy lời bàn tán của bọn họ, Lục Thần chắc chắn chính là đám người này.
Anh vội vàng bước tới tóm lấy một tên mập: “Nói, An Hiểu Nghiên ở đâu?”
Cảnh tượng đột ngột này khiến một số người sợ hãi lùi về sau.
Thấy rõ người đến là một tên nghèo hèn rách rưới, hai mắt Lý An khẽ trợn tròn, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.
“Nhóc con, thu móng vuốt của mày về, nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
“A!”
Ngay sau đó, Lý An hét lên, Lục Thần bẻ cong năm ngón tay, hung hăng nhéo vào xương bả vai của hắn ta.
“Tao hỏi lại một lần nữa, An Hiểu Nghiên ở đâu?”
Lý An không thể chịu được đau đớn, hắn ta vội vàng chỉ vào phòng 710: “Ở… phòng đó”.
Lục Thần đẩy Lý An ra, chuẩn bị chạy đến phòng 710.
Nào đâu biết được, Mã Văn Tài đột nhiên trợn tròn mắt, duỗi chân ra định ngáng Lục Thần.
Lục Thần phản ứng rất nhanh, anh nhẹ nhàng nhảy qua chân cậu ta, vung tay ngược lại tát một cái đôm đốp.
“Bốp!”
Khi tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, Lục Thần đã chạy đến cửa phòng 710.
Mã Văn Tài chỉ cảm thấy một bên mặt đau đớn châm chích, cậu ta đưa tay ra sờ soạng.
“Ôi! Sưng rồi!”
Lãnh Phi cởi áo khoác, ra nhìn An Hiểu nghiên xinh đẹp diễm lệ trước mắt, hắn ta thèm chảy nước miếng.
Hắn ta thè lưỡi ra liếm môi.
“An Hiểu Nghiên, tôi đến đây!”
Nói xong, hắn ta liền bước về phía An Hiểu Nghiên.
Hắn ta bắt đầu bóp mặt cô, ánh mắt tham lam không ngừng di chuyển trên người cô.
“An Kình Tông, hôm nay để tôi chăm sóc con gái ông”.
Hắn ta vươn tay ra tháo cúc áo An Hiểu Nghiên.
“Tùng tùng tùng!”
Đúng lúc này, có người có cửa.
Giữa chừng bị cắt ngang, Lãnh Phi rất không vui.
“Mẹ kiếp, ai vậy? Sớm không đến muộn không đến, cố tình đến vào lúc này!”
Ngay lập tức, hắn ta miễn cưỡng nhìn vào màn hình camera lắp ngoài cửa.
Chỉ thấy có một thanh niên cao lớn, khuôn mặt gầy gò đang đứng bên ngoài.