Chương 43
Lúc này, một nhóm người đi thẳng tới như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lục Sinh đột nhiên bước vào văn phòng bác sĩ.
“Lâm Như đâu?”
Trần Vĩnh Trung nhận ra người này là Lục Sinh, quản gia nhà họ Lục.
Biết ông ta đến để báo thù cho Lục Phong, anh ta bước tới, mỉm cười: “Lục quản gia, Lâm Như vừa tiến hành phẫu thuật xong, đang nằm trong phòng phẫu thuật”.
“Người đâu, đưa cô ta ra khỏi phòng phẫu thuật”, Lục Sinh sắc mặt âm trầm ra lệnh cho bốn gã đàn ông to lớn xung quanh.
Ngay lập tức, bốn người liền bước vào phòng mổ.
Lục Sinh vội vàng lấy một chiếc ghế từ văn phòng tới cho Du Thản Long ngồi.
“Đứng lại, các người đang làm gì vậy?”
Hậu Dũng đứng trước bốn người đàn ông to lớn chặn bọn họ lại.
Bốn người đàn ông thấy người này mặc đồng phục của phòng tuần tra, cũng không dám manh động, quay sang nhìn Lục Sinh.
Lục Sinh vội vàng bước tới, lạnh lùng nói: “Chúng tôi là người nhà họ Lục, tốt nhất cậu đừng có nhiều chuyện, nếu không hậu quả tự chịu”.
Nhà họ Lục có địa vị lớn mạnh ở thành phố Minh Thanh, ngay cả chính quyền cũng phải sợ.
Lục Sinh tưởng nếu ông ta nói ra nhà họ Lục, người trước mặt sẽ sợ hãi mà tránh sang một bên.
Nhưng ai ngờ, Hậu Dũng lại cười khẩy: “Người khác sợ nhà họ Lục của các người, nhưng tôi thì không”.
“Ồ! Thật sao?”, Lục Sinh cười khẩy, sau đó vẫy tay với bốn người đàn ông to lớn: “Đẩy cậu ta ra cho tôi”.
“Vâng”.
Bốn người đàn ông bước tới chuẩn bị ra tay với Hậu Dũng.
Nhưng Hậu Dũng cũng là thuộc hạ đắc lực nhất của Lục Thần trong Viêm Long Quân, ngay cả tội phạm biên giới còn không sợ, chứ đứng nói là bốn tên xã hội đen này.
Anh ta tung ra liên tiếp bốn quả đấm, bốn người đàn ông đồng thời bị đánh đến nỗi ngã lăn lộn, đau đớn ôm ngực, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
“A!”
Lục Sinh kinh ngạc, bốn người này đều là vệ sĩ giỏi nhất của nhà họ Lục.
Hậu Dũng đắc ý: “Tôi còn tưởng nhà họ Lục tài giỏi thế nào”.
“Vậy sao?”
Đột nhiên Du Thản Long đi tới, năm ngón tay vươn ra hướng về phía Hậu Dũng.
Tốc độ quá nhanh khiến Hậu Dũng bị bất ngờ, chờ tới khi anh ta phản ứng lại thì cánh tay đã truyền tới một cơn đau nhức, Du Thản Long đã bắt được cánh tay của anh ta.
“Rắc”.
“A!”
Âm thanh gãy rụng và tiếng la hét của Hậu Dũng cùng lúc vang vọng trong bệnh viện.
Với một tiếng hét thảm thiết đau xé lòng vang vọng khắp bệnh viện, quần áo của Hậu Dũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Đau, đau quá rồi.
“Đây là hậu quả của việc chống lại nhà họ Lục!”, Lục Sinh ở một bên lạnh lùng nói.