Chương 28
Có Lục Phong ở đây, tên bác sĩ đó trở nên can đảm hơn: “Có anh Lục ở đây, cậu còn dám làm càn như vậy, mau buông tôi ra!”
“Lục Thần, nếu cậu còn ngông cuồng nữa, tôi không ngại để cậu đoàn tụ với bố mẹ sớm đã thành ma quỷ của cậu đâu!”
Lục Phong ra hiệu, ngay lập tức có một tên đàn em trực tiếp chuyển ghế của bác sĩ sang cho anh ta ngồi.
Bố mẹ?
Người mà Lục Thần cảm thấy hổ thẹn nhất trong cuộc đời chính là bố mẹ anh.
Có người dám mắng chửi bọn họ, anh tuyệt đối không tha thứ.
“Anh nói lại những gì mình vừa nói một lần nữa!”
Tay Lục Thần vo thành nắm đấm, lửa giận thiêu đốt toàn thân anh.
“Ha ha!”, Lục Phong phủi nhẹ bụi bặm trên quần áo, sau đó chế nhạo: “Vậy cậu nghe cho kỹ nhé, tôi nói rằng bố mẹ cậu thành ma rồi, hơn nữa còn là một cặp ma vô dụng!”
Lục Thần buông cổ áo tên bác sĩ ra, anh đi thẳng về phía Lục Phong, sát ý tràn ngập khắp không khí.
Thấy thế, đám đàn em phía sau Lục Phong đồng thời lao lên.
“Bịch bịch bịch!”
Sau khi vung nắm đấm đánh nhau một hồi, bảy tám tên đàn em đột nhiên ngã liểng xiểng, đau đớn nằm dưới đất.
Nhưng Lục Phong lại không hề tỏ ra sợ hãi, thay vào đó anh ta trông rất tự tin.
Lục Thần đã đi đến trước mặt anh ta, anh giơ nắm đấm lên.
Nếu nắm đấm này rơi xuống, Lục Phong không chết cũng sẽ tàn phế.
“Đợi đã!”
Ngay khi nắm đấm của Lục Thần sắp rơi xuống, Lục Phong đột nhiên lãnh đạm nói: “Đánh chết tôi, sợ rằng cô gái ở phòng bệnh sát vách cũng không sống được nữa!”
Lòng Lục Thần lộp bộp một tiếng, anh ngừng động tác công kích, anh đã linh cảm được điều gì đó.
“Anh nói gì?”
Lục Phong cười nhạt, khóe miệng anh ta nhếch lên một đường cong tà ác: “Đánh đi! Sao không đánh nữa?”
“Nào, đánh vào đây này, đánh mạnh vào!”, Lục Phong vừa nói vừa ưỡn mặt ra, bộ dạng vô cùng kiêu ngạo.
“Anh làm gì cô ấy rồi?”, Lục Thần túm tóc anh ta.
“Buông ra!”, Lục Phong đẩy Lục Thần ra, sau đó nói ẩn ý: “Đừng lo, cô gái đó được đám thuộc hạ của tôi chăm sóc, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Lục Thần lùi về sau hai bước, anh chỉ vào anh ta lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động vào một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!”
Lúc này, tên bác sĩ đó đứng sang một bên mỉm cười trên nỗi đau của người khác.
“Cậu kia! Đắc tội với anh Lục, hôm nay cậu chết chắc rồi!”
“Bịch!”
Lục Thần thậm chí không thèm nhìn, anh trực tiếp trở tay đánh cho anh ta chảy máu mũi.
“Lục Phong, anh muốn thế nào?”
Lục Phong cười lớn: “Thứ tôi đợi chính là câu này của cậu”.