Chương 134
Người này vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của mọi người.
“Trương Tân! Sao giờ cậu mới đến?”
Lưu Khải vội vàng ra đón, vẻ mặt vui mừng.
Trương Tân, trưởng phòng bộ phận tiếp thị của tập đoàn Thảo Mạo, lương năm lên tới triệu tệ.
“Mau, Lục Thần, lấy ghế cho Trương Tân đi!”
Sở Y Y vội vàng nói.
Lục Thần không hề do dự đứng dậy đi lấy ghế.
Nhưng bàn đã chật, không nhét nổi ghế vào nữa.
Trừ khi có người nhường ghế đứng sang một bên.
Thế là, tất cả ánh mắt dồn về phía anh.
Lục Thần ý tứ cười, nói: “Không cần nhìn tôi, để tôi đứng!”
Sau đó, anh gắp đầy một bát đồ ăn, kéo ghế qua một góc, tự ăn phần mình.
Trương Tân cũng không ngại mà đi vào chỗ ngồi vừa nãy của Lục Thần.
Thấy vậy, Lưu Khải nhanh nhẹn dùng tay áo lau ghế.
“Trưởng phòng Trương, mời ngồi!”
Một người tên Lí Bác không nhìn nổi nữa, lên tiếng nói.
“Lục Thần, cậu qua chỗ tôi, tôi với cậu đổi chỗ!”
Ể?
Vẫn có một người gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn à.
Lí Bác ngày xưa là chủ tịch hội học sinh, quan hệ với Lục Thần cũng tốt, giờ đang mở một tiệm đồ chơi.
Lục Thần nhìn anh ta cảm kích, nhưng vẫn lắc đầu.
“Không cần đâu, tôi đã quen dùng bữa ở một góc rồi, ngồi bàn tôi còn thấy không thoải mái ấy chứ!”
Lục Thần đã nói vậy, Lí Bác cũng không nói gì nữa.
Lúc này, điện thoại Trương Tân chợt đổ chuông.
Hắn đi ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc sau, hắn cùng một cô gái ăn mặc thời thượng tiến vào.
“Ồ! Đẹp thật đấy!”
“Trương Tân, mắt nhìn của cậu không tệ!”
“Bạn gái xinh đẹp thế này, trưởng phòng Trương, đúng là thâm tàng bất lộ!”
Bạn học nhìn thấy bạn gái của Trương Tân xinh đẹp như vậy, liền không ngừng khen ngợi cô ta.
Trương Tân đắc ý ra mặt.
“Nào, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái mới của tôi, Tần Nghị.
Tần Nghị?
Lục Thần nghe thấy cái tên này, lập tức ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là cô gái đáng ghét gây phiền phức cho An Hiểu Nghiên.
Tần Nghị kiêu căng ra mặt, sớm đã quên mất chuyện thảm bại hôm đó, cô ta lướt qua một lượt mọi người, không coi ai ra gì.
Lại không đủ chỗ ngồi.
Ai sẽ qua ngồi cùng Lục Thần đây?
Mọi người mắt to nhìn mắt nhỏ, khó lòng quyết định.
Lúc này, Lí Bác cầm bát lên đi tới chỗ Lục Thần.
“Khỏi cần nghĩ, để tôi qua!”
Không ai phản đối.