Chương 126
Hơn nữa, đám con cháu nhà họ Âu Dương người nào người nấy đều tinh thông võ nghệ, nghe nói có một số người đã đạt tới đỉnh cao của thế lực ngầm.
“Câm miệng!”, Lục Thần tức giận hét lên: “Chẳng lẽ Lục Thần tôi lại là người ham sống sợ chết, dễ dàng bỏ rơi anh em huynh đệ sao?”
Cơn thịnh nộ của Lục Thần quá mạnh mẽ khiến Hậu Dũng và Tôn Hoành á khẩu không thể trả lời.
Anh em huynh đệ?
Đúng, bọn họ sớm đã là anh em của đại nhân!
Hậu Dũng và Tôn Hoành xúc động rơi nước mắt.
“Tên này chính là thằng con trai vô dụng của nhà họ Lục các người sao?”, đột nhiên, Âu Dương Tịnh đứng dậy, khinh thường liếc nhìn Lục Thần.
“Không sai!”, Lục Vân Tường chỉ vào Lục Thần, nói: “Nó chính là đứa con trai vô dụng đó, chính là kẻ đã đánh gãy tay con trai tôi, mong cậu Âu Dương giúp đỡ, nhất định phải báo thù thay tôi!”
Sở dĩ Âu Dương Tịnh xa xôi ngàn dặm lặn lội tới Minh Thanh là để báo thù giúp nhà họ Lục, đó là mệnh lệnh của Âu Dương Lưu Vân- chủ nhà họ Âu Dương.
Những năm qua, mỗi năm nhà họ Lục phải bỏ ra hàng tỷ tệ cho nhà họ Âu Dương làm phí bảo vệ.
Nếu nhà họ Lục đang gặp khó khăn, nhà họ Âu Dương bọn họ đương nhiên phải ra tay giúp đỡ, nếu không thì cỗ máy rút tiền khổng lồ này sẽ biến mất.
Âu Dương Tịnh gật gật đầu, sau đó liền nhìn về phía Lục Thần.
“Thằng kia, mày nghe cho kỹ nhé, mày tự móc hai mắt mình ra, sau đó tự chặt đứt hai tay, mạng của mày có thể giữ lại”.
Khi Âu Dương Tịnh nói lời này, sắc mặt anh ta rất bình tĩnh, không có một tia sóng.
Anh ta đã nghe qua về chuyện của Lục Thần, cũng biết bản lĩnh của Lục Thần không tệ, nhưng anh ta chắc chắn rằng mình không cần tốn chút sức lực nào liền có thể đánh bại anh.
“Lục Thần, có nghe thấy không, cậu Âu Dương đã lên tiếng rồi!”, Lục Vân Tường ở một bên, hai mắt như hai thanh kiếm sắc bén nhìn chằm chằm vào Lục Thần.
“Cậu Âu Dương?”, Lục Thần cười nhạt: “Không biết là chú rùa rụt cổ từ đâu tới?”
“Cậu to gan đấy? Dám ăn nói xằng bậy như vậy, cậu biết cậu Âu Dương là ai không? Cậu ấy là cậu ba nhà họ Âu Dương ở tỉnh lị!”, Lục Vân Tường ở một bên châm dầu vào lửa, chính là hy vọng Âu Dương Tịnh lập tức giết chết Lục Thần để xua tan hận thù trong lòng ông ta.
“Nhà họ Âu Dương ở tỉnh lị?”, Lục Thần có chút đăm chiêu.
Lục Vân Tường cho rằng Lục Thần đã sợ hãi, ông ta cười đắc ý nói: “Sợ rồi đúng không! Sợ thì tự móc hai mắt, tự chặt hai tay đi!”
Nào đâu biết rằng Lục Thần vẫn bình tĩnh cười nói: “Nhà họ Âu Dương là gia tộc rẻ rách nào?”
Anh vừa dứt lời, đừng nói là Lục Vân Tường, ngay cả mặt Âu Dương Tịnh cũng xanh mét.
Từ già đến trẻ, từ trai đến gái, có ai sau nghi nghe xong bốn chữ nhà họ Âu Dương mà không cảm thấy kinh hãi chứ?
Tên này to gan thật!
Không băm thây anh ra thành trăm mảnh không đủ để xua tan cơn giận mà!
Lúc này, trên mặt Lục Vân Tường nộ ra nụ cười khoái trá.
Âu Dương Tịnh tiến lên trước một bước, chỉ tay vào Lục Thần lạnh lùng nói: “Vốn dĩ tao còn định tha cho mày một mạng, nhưng lời mà mày vừa nói đã khiến mày không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai”.