Chương 124
Trên đời còn có loại người vô liêm sỉ như vậy sao?
Lục Thần cũng cạn lời.
Ban nãy còn không ngừng xúi giục Võ Thiên Tứ đuổi anh, khinh thường không coi anh ra gì, bây giờ lại đến cầu xin anh!
“Lục Thần, nếu bọn họ là bạn cậu, vậy thì bỏ đi!”, Tiêu Nam nói.
Lục Thần lắc lắc đầu: “Không tính là bạn, tuy nhiên nể tình chúng ta là bạn bè thân thiết, cậu nhận 50 ngàn tệ này thôi nhé!”
Đối với loại người như Đặng Diễm Bình và Võ Thiên Tứ, Lục Thần muốn chỉnh đốn bọn họ, dù sao thì 50 ngàn tệ đó cũng là do Võ Thiên Tứ đưa cho Đặng Diễm Bình.
Kêu Tiêu Nam nhận 50 ngàn tệ, tình cờ một mũi tên trúng hai đích, đồng thời cho hai người bọn họ một bài học.
“Vậy được rồi!”
Sau đó Tiêu Nam nhìn về phía Võ Thiên Tứ: “Tên kia, coi như là anh may mắn, cút mau!”
Thấy Tiêu Nam đút thẻ ngân hàng vào túi, trong lòng Đặng Diễm Bình đau nhói, bà ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Nam một hồi lâu vẫn không chịu rời đi.
Dương Lâm Lâm vội vàng kéo bà ta: “Mẹ, chúng ta đi thôi! Đừng nhìn nữa!”
Mặc dù Đặng Diễm Bình đang đi về phía ngoài khách sạn nhưng thỉnh thoảng bà ta vẫn ngoảnh đầu lại liếc nhìn túi của Tiêu Nam.
“Chúng ta… Tiểu Võ thằng bé còn muốn mời chúng ta ăn cơm mà!”
Ôi trời!
Dương Lâm Lâm thực sự muốn tìm một miếng đậu phụ rồi đập chết mình.
Sao cô ta lại có một người mẹ như vậy chứ?
“Anh Lục, cảm ơn anh!”
Võ Thiên Tứ đứng dậy, hướng ánh mắt cảm kích về phía Lục Thần.
“Không có gì!”, Lục Thần gật gật đầu: “Chỉ cần sau này anh đừng đuổi tôi ra ngoài nữa là được”.
“Ừm… cái đó…”, mặt Võ Thiên Tứ đỏ tía tai, anh ta không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc này, Tiêu Nam vẫy tay với Mã Oánh: “Oánh Oánh, qua đây, vị này là Lục Thần người mà anh thường nhắc đến với em, cậu ấy là bạn thân chí cốt của anh khi còn học đại học, đã từng giúp đỡ anh rất nhiều”.
“Lục Thần, đây là vợ chưa cưới của tôi Mã Oánh”.
Mã Oánh bước tới nhìn về phía Lục Thần, cô ta khẽ gật đầu coi như là chào hỏi.
Lục Thần từ lâu đã quen với ánh mắt lạnh lùng như vậy, anh căn bản không để tâm, cũng gật đầu lại.
Sau đó, Tiêu Nam lại nói: “Nếu đã tình cờ gặp nhau, cậu không được phép đi, nói thế nào cũng phải uống với tôi một ly”.
“Để mai nhé!”, Lục Thần cười nhẹ: “Hôm nay tôi còn có chút chuyện, mai tôi đến tìm cậu”.
“Vậy cũng được!”, trên mặt Tiêu Nam lộ ra vẻ thất vọng.
Sau đó, hai người liền để lại địa chỉ và thông tin liên lạc của nhau.
Lúc này Lục Thần mới lái xe rời đi, anh đến vài hiệu thuốc lớn ở thành phố Minh Thanh mua một số loại thuốc chữa trị cho Tôn Hoành và Hậu Dũng, sau đó mới về khách sạn bắt đầu điều chế trong phòng.