Chương 12
Mãi đến hai giờ sau, Lục Thần mới tỉnh lại, anh gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: “Anh cứ thế mà ngủ thiếp đi sao?”
Lâm Như gật đầu cười một cách ngọt ngào, đây chính là nụ cười đã đánh mất từ lâu của cô.
“À! Đúng rồi, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài mua cho em chút đồ dùng cần thiết hàng ngày”, Lục Thần nói rồi bước ra ngoài.
Lần đầu tiên anh đến một cửa hàng quần áo nữ cao cấp.
Ngay khi anh bước vào cửa hàng, nhân viên đã nhìn anh một cách khinh thường.
Chỉ vì ăn mặc quá xập xệ nên không có ai đứng ra tiếp đón.
Lục Thần không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, tùy ý lựa chọn.
“Này! Không mua thì chớ đụng vào, làm bẩn thì không đền nổi đâu!”, một nhân viên mặc váy lụa đen khá ưa nhìn đi tới, chống nạnh nói.
Lục Thần cười nhạt: “Làm sao cô biết tôi sẽ không mua?”
“Hứ! Dựa vào cậu?”, cô nhân viên cười nhạo nói: “Cậu có biết một bộ đồ này có giá bao nhiêu không? 28.000 tệ đấy, không có giảm giá đâu”.
“28.000 tệ?”, Lục Thần châm thuốc, sau đó hỏi.
“Đúng vậy!”, nữ nhân viên tưởng anh khiếp sợ, lại cười nói: “Mau đi đi!”
Lục Thần định lấy thẻ ngân hàng ra, nhưng lại có một người quen bước vào đây, đó là Vương Đức Thủy.
Khi nữ nhân viên nhìn thấy anh ta thì vội vàng chạy tới, quở trách nói: “Ông xã! Sao anh có thời gian mà đến đây vậy?”
Vương Đức Thủy có chút không vui, than thở nói: “Hiểu Cầm, mau chọn vài bộ quần áo cho mẹ đi”.
Phó Hiểu Cầm buồn bực, giọng quái gở nói: “Hôm qua bà ấy mới qua lấy mấy bộ ở đây xong, sao hôm nay…”
“Bảo em chọn thì chọn đi, ở đâu ra mà nhiều lời như vậy?”, mẹ của Vương Đức Thủy bị người ta bắt nạt, khiến hắn ta vốn đã không vui.
Phó Hiểu Cầm giậm chân: “Tức giận cái gì chứ? Đợi em đuổi cái tên nghèo kiết xác này đi trước đã”.
Vương Đức Thủy nhìn theo ánh mắt của Phó Hiểu Cầm, thấy Lục Thần đang cười với mình, hắn ta không khỏi sửng sốt, toát cả mồ hôi lạnh.
“Tên nghèo kiết xác kia, mau cút đi!”, Phó Hiểu Cầm hét vào mặt Lục Thần.
Con đàn bà thối này, cô chọc vào ai không chọc, lại đi chọc giận vị Phật này!
Vương Đức Thủy lau mồ hôi trên trán, quát tháo cô ta: “Có ai làm ăn như em không vậy? Người đến là khách, tiếp khách cho tử tế vào!”
Ớ! Tên khốn này trước đây còn coi thường người khác còn hơn cả mình. Hôm nay giở chứng gì vậy chứ?
Phó Hiểu Cầm nhìn Vương Đức Thủy với vẻ khó hiểu.
“Nhìn cái gì? Mau tiếp khách cho tốt vào!”
Vương Đức Thủy vội vàng dậm chân, anh ta chỉ muốn đưa vị Phật này đi càng sớm càng tốt.
Cô ta bị mắng vô cớ, không khỏi tức giận nói: “Tên họ Vương kia, anh hét cái gì chứ? Hắn ta chẳng qua chỉ là tên nghèo kiết xác, anh nhìn hắn ta đi, mặc đồ còn xấu hơn cả mẹ anh!”
Lúc này, Lục Thần bước tới, cười nói: “Thôi bỏ đi, quản lý Vương, để không ảnh hưởng đến hòa khí của gia đình anh, tốt hơn hết tôi nên đến chỗ khác!”
Lục Thần nói xong liền bỏ đi không thèm nhìn lại.
Vương Đức Thủy ngồi bịch xuống đất, than thở nói: “Thôi tiêu rồi!”
“Cái gì mà tiêu chứ? Hắn không phải chỉ là một tên nghèo…”