Chương 108
“Chuyện này tao sẽ không nói cho mày biết. Tao muốn mọi người trên toàn thế giới biết rằng Long Vương, thanh kiếm của đất nước, hôm nay đã chết dưới tay Bọ Cạp tao, vậy là đủ rồi”.
Nói xong, Bọ Cạp liền cầm súng nhắm vào đầu Lục Thần.
“Các anh em, đại ca báo thù cho các cậu đây”.
“Đoàng, đoàng, đoàng”.
Ngay sau khi tiếng súng vang lên, đàn chim kinh sợ bay tán loạn.
Tình huống gì vậy?
Trên mặt Bọ Cạp tràn ngập vẻ khiếp sợ, hắn ta vội vàng quay đầu lại nhìn.
Ba người anh em còn lại bao gồm Sói Đen đã bị quật ngã xuống đất.
Long Vương thật sự quá xảo quyệt, hóa ra hắn còn có trợ thủ.
Bọ Cạp lại mắc sai lầm một lần nữa, nhân cơ hội này, Long Vương nhảy lên trên rồi ném Bọ Cạp xuống đất.
Sau đó, hắn vung hai nắm đấm xuống, khiến Bọ Cạp hôn mê bất tỉnh.
Thấy ba người bịt mặt đã chết, An Hiểu Nghiên sợ đến nỗi ngất đi.
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Lục Thanh bước ra từ nơi Bọ Cạp ẩn náu ban nãy.
“Không sao!”, Lục Thần lắc lắc đầu.
“Tại sao cậu lại đến đây?”
Lục Thanh nói: “Cậu chủ một mình xông vào hang cọp, tôi không yên tâm được, cho nên tôi đã kêu Lục Hàng canh giữ ở khách sạn, còn tôi đến đây viện trợ”.
Dừng một chút, Lục Thanh lại nói tiếp: “Cậu chủ, tôi tự ý rời khỏi cương vị công tác, xin cậu trừng phạt!”
Lục Thần bước tới giơ tay lên…
Lục Thanh nhắm mắt lại, chờ đợi cái tát rơi xuống.
Nào đâu biết được, Lục Thần lại vỗ vào vai cậu ta.
“Nếu cậu không đến, tôi thật sự không thể đối phó với tên Bọ Cạp này, cậu sai ở đâu chứ?”
“Đúng rồi, sau này đừng gọi tôi là cậu chủ, cũng đừng nói mấy cái trừng phạt nữa, tôi đã xuất ngũ rồi, không còn là cấp trên của các cậu”.
“Cậu chủ…”, Lục Thanh rơi nước mắt, cậu ta không muốn mất đi một vị cấp trên khiến cậu ta kính trọng như vậy.
“Này! Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ nước mắt”, Lục Thần khẽ cau mày, anh nói tiếp: “Nếu cậu không chê, sau này gọi tôi là anh Thần, cậu…có muốn làm anh em của tôi không?”
“Anh… Thần!”
Lục Thanh càng rơi nước mắt nhiều hơn, từ khi cậu ta gia nhập quân đội, chưa từng có vị thủ trưởng nào đối xử với cậu ta tốt như Lục Thần.
Mặc dù đôi khi Lục Thần trông rất nghiêm túc, nhưng anh chưa từng làm bộ làm tịch, ra vẻ ta đây trước mặt bọn họ, anh luôn hòa ái dễ gần.
“Được rồi, cậu đưa An Hiểu Nghiên về cho An Kình Tông đi, tôi muốn thẩm vấn người này chút”.
Lục Thần nhìn Bọ Cạp đang ngất xỉu rồi nói.
“Vâng! Cậu… anh Thần!”
Lục Thanh bế An Hiểu Nghiên lên.