Hôm nay là ngày nghỉ cô muốn ngủ nướng thêm một chút, rồi trưa lại chạy sang nhà ba mẹ nuôi cô thăm Tiểu Nhan, dạo gần đây cô thường xuyên ngủ rất muộn, lại có những đêm phải đến rạng sáng mới chợp mắt được một chút. Đúng là người tính không bằng trời tính, điện thoại cô cứ reo lên liên tục làm cô không thể nào ngủ được nữa, mệt mỏi cầm điện thoại lên và nghe.
"Alo! con gái à đến đây mau lên mẹ chọn cho con bộ váy cưới rồi nè, mau tới đây thử đi đẹp lắm! còn vài ngày nữa là đến ngày cưới rồi mà tới nay còn chưa chịu thử đồ."
"Dạ! con sẽ tới mẹ gửi con địa chỉ đi con lái xe đến ngay" cô mệt mỏi trả lời.
Cô lòm còm ngồi dậy vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi ra xe lái đi theo địa chỉ mẹ nuôi cô gửi. Cô dừng xe ở một cửa hàng đồ cưới rất sang trọng, bước xuống xe cô được các nhân viên trong cửa hàng đón tiếp và đưa vào bên trong gặp mẹ nuôi.
Bên cạnh mẹ nuôi còn có Tiểu Nhan đang bận bộ đầm công chúa màu trắng rất đáng yêu, còn có một người đàn ông đeo mặt nạ có vẻ rất thần bí, đoán chắc là vị hôn phu của mình. Cô đến chào mẹ rồi chào luôn người đeo mặt nạ đó.
"Con trai mẹ nó cũng không đẹp trai lắm nên nó ngại với lại gần đây trời trở lạnh không quen nên bị viêm họng rồi không thể nói chuyện được." mẹ nuôi cô nói đỡ cho anh.
"Dạ không sao, không phải mẹ nói chọn được mẫu váy nào rất đẹp sao, để con vào thử ạ!" cô cứ nghĩ con trai mẹ đang xem thường cô nên không muốn cho cô thấy mặt, cũng chả sao cả.
"Đây con thấy mẫu này thế nào" bà chỉ tay vào chiếc váy cúp ngực đuôi xòe dài một mét rưỡi, vẫn là những bông hoa nhỏ li ti màu xanh. Nó giống hệt chiếc váy cưới của cô với Gia Huy lúc trước.
Nhìn chiếc váy một hồi lâu, bao nhiêu kí ức ùa về, để giấu đi những giọt nước mắt cô bước nhanh vào phòng thay đồ, nhưng mọi cử chỉ ánh mắt của cô đã bị anh thu hết tất cả trong tầm mắt.
Chiếc váy một lần nữa mặc lên người cô, vẫn như trước kia dáng cô bận chiếc váy này rất đẹp, tất cả ai cũng trầm trồ khen ngợi, giống như chiếc váy này sinh ra dành cho cô.
Bây giờ mẹ nuôi cô cũng đã biết tại sao một hai anh cứ đòi chuyển chiếc váy này sang đây. Anh lúc này cũng đã thay đồ xong, cô đã phải giật mình khi thấy anh bận bộ vest giống như anh bận ngày trước, nhưng vài giây sau cô tự trấn an mình, chỉ là vô tình thôi, dáng người con trai mẹ nuôi khá giống anh nên bận bộ này cũng rất hợp.
Thử đồ cưới các thứ cũng xong, bây giờ đến xem lễ đường nơi tổ chức đám cưới, là một nhà thờ rộng lớn, khuôn viên cây cối rất đẹp. Mà khoan sao giống những gì cô nói với cô bạn hôm đám cưới thế nhỉ. 'Đây là nước Pháp một đất nước phương Tây nên chuộng kết hôn kiểu nhà thờ như này, chỉ là trùng hợp chỉ là trùng hợp'. Cô vẫn luôn tự trấn an mình.
Đồ của cô bây giờ đã chuyển hết sang nhà ba mẹ nuôi, anh cũng không thường ở nhà nên không chạm mặt nhau. Cô đã dọn sang đây ở gần một tuần nay, tiện cho việc làm quen và chăm sóc Tiểu Nhan, con bé rất nhớ mẹ.
Cô tạm thời được sắp xếp cho ngủ ở phòng trên tầng ba, phòng anh ở tầng hai, phòng Tiểu Nhan và phòng hai ông bà ở tầng một. Mỗi tầng đều có ban công,ban công là nơi dùng chung của các phòng, các phòng lại đều có cửa ra ban công. Những đêm anh về nhà, anh thường lẻn vào ban công tầng ba, mở cửa chui vào phòng cô nhìn cô ngủ.
Ngày mai là đến ngày kết hôn của cô, tâm trạng của cô lúc này không thể diễn tả được, những cảm giác cứ xen lẫn vào nhau, đến bây giờ cô vẫn còn chưa biết được mặt chồng tương lai của mình, trong đầu cô lúc này chỉ nhớ đến mỗi khuôn mặt hình dáng của Gia Huy anh. Rồi ngày mai khi thật sự kết hôn rồi cô có còn gặp lại anh nữa không? Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu cô, mà chẳng có được câu trả lời.
Điện thoại cô vang lên, cô chậm chạp cầm lên nhấn nút nghe.
" Alo, ai vậy?" cô nói
" Là tôi, ngày mai tôi kết hôn rồi, nhưng lại rất muốn gặp cô, cô có thể đến đây không?" anh nói.
"Tối rồi e không tiện, nhỡ như ai đó bắt gặp lại hiểu lầm. Ngày mai tôi cũng kết hôn rồi, gặp nhau như vậy cũng không tiện." cô đáp lại anh.
" Cô cứ gọi chồng cô đi cùng, tôi sẽ gọi vợ tôi cùng đến" anh lại nói.
"Được gửi tôi địa chỉ" nói rồi cô cũng cúp máy. Chưa đến một phút anh đã gửi địa chỉ cho cô.
Cô rất muốn đi nhưng sợ bị hiểu lầm, nên buộc phải rủ chồng tương lai của mình đi, cô đoán chắc nếu gọi điện chồng sắp cưới cô sẽ không nghe máy vì anh ấy tạm thời không nói được nên cô đành nhắn tin.
" Anh cùng tôi đi gặp một người được không?" cô.
"Gặp ai" anh.
"Chồng cũ của tôi, mai anh ta cũng kết hôn bảo muốn gặp tôi, tôi sợ anh hiểu lầm nên tốt nhất anh cùng đi với tôi" cô.
"Không sao cô cứ đi đi, hôm nay tôi bận rồi" anh vừa nhắn vừa tự cười trong lòng, ít ra cô cũng vẫn còn nghĩ đến người chồng sắp cưới này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT