"Lục Tuyết gọi điện thoại cho em nói Ngưu lão sư tìm em đến sửa bài tập, em cho rằng lão sư đang bận không nghe thấy em gọi nên đi tới nhìn xem." Ôn Du Du tỉnh táo giải thích.

Lúc Lục Tuyết gọi điện thoại cho cô, cô đã có điều phòng bị. Nhưng Ôn Du Du vẫn thật sự không nghĩ tới Lục Tuyết sẽ hãm hại cô nhìn trộm bài thi. Cô còn tưởng rằng Lục Tuyết cố ý ở trước mặt Ngưu lão sư nhắc tới cô, để cho cô phải đến sửa bài tập, từ đó ảnh hưởng đến việc cô ôn tập. Xem ra cô đã đánh giá thấp trình độ của Lục Tuyết rồi, chỉ sợ là lúc trước Lục Tuyết hãm hại cô ở cuộc thi lập trình thất bại nên chó cùng rứt giậu.

"Tôi gọi em đến sửa bài tập lúc nào? Đừng có nói bừa." Ngưu lão sư bất mãn nói xong lại giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó,

"Ai nha, đề thi giữa kỳ còn đang để trong văn phòng đó."

Bà nhanh chóng giẫm giày cao gót đi tới bàn làm việc của mình.

"Ôn Du Du! Em lại dám nhìn lén đề thi? Em gian lận!" Ngưu lão sư vừa nhìn thấy túi trên bàn, liền chỉ vào Ôn Du Du trách cứ.

Các lão sư khác cũng đi nhanh đến, tất cả mọi người nhìn thấy túi kín đã bị xé mở, hơn nữa phía trên còn lộ ra tiêu đề của đề thi. Đích thật là đề thi giữa kỳ lần này không sai. Các lão sư đều không được mở túi kín, mà phải đợi đến khi kỳ kiểm tra chính thức bắt đầu mới có thể mở túi ra, không nghĩ tới bài thi thế mà lại bị mở sớm.

"Bạn học Ôn Du Du, em sao có thể nhìn trộm bài thi? Đây chính là một hành vi gian lận nghiêm trọng, trường học có thể xử lý em, còn có thể đem chuyện này ghi lại trên học bạ cá nhân." Một vị lão sư ngữ văn lớn tuổi nói.

Ngưu lão sư hừ lạnh:

"Tôi đã nói em lên lớp đều không nghe giảng, làm sao có thể đột nhiên thi rất tốt, thì ra là luôn luôn dựa vào gian lận a."

Lúc bà thốt ra lời này, ngược lại để mấy vị ngữ văn lão sư nghĩ theo những hướng khác. Dù sao Ôn Du Du thành tích đột nhiên đột nhiên tăng mạnh là chuyện mọi người đều biết. Bây giờ cô bị bắt tại chỗ do nhìn trộm bài thi, chẳng phải là chứng minh cô căn bản không có thực lực, thành tích tất cả đều là dựa vào gian lận hay sao?

"Tháng trước thi chúng ta đều để đề trong ngăn kéo, cũng không có túi niêm phong, chẳng lẽ Ôn Du Du cũng đi vào trộm đề thi?"

"Nói không chừng là vậy, bằng không lần này tại sao con bé đột nhiên lại xuất hiện ở văn phòng?"

Ngưu lão sư trong mắt xẹt qua một tia đắc ý:

"Tôi vừa rồi đi họp cùng các lão sư khác, làm sao lại có thể nhờ Lục Tuyết gọi em đến sửa bài tập? Bạn học Ôn Du Du kiếm cớ cũng không cần phải kéo theo cả lão sư xuống nước."

"Vậy không bằng tìm Lục Tuyết đến đối chất." Ôn Du Du nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Say Tình
2. Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
3. Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
4. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================

Trong tay cô có chứng cứ khác, nhưng không vội đưa ra. Lục Tuyết nhiều lần hại cô, cô cũng không phải bùn đất, đương nhiên cũng có tính tình. Hôm nay cùng nhau kết thúc luôn đi.

"Được, tôi cho lớp trưởng gọi Lục Tuyết đến."

Ngưu lão sư gọi điện cho lớp trưởng, lớp trưởng lại liên lạc cho Lục Tuyết. Rất nhanh, Lục Tuyết đã chạy tới ký túc xá.

"Ngưu lão sư, cô tìm em có chuyện gì sao?" Lục Tuyết đi gấp, lúc nói chuyện còn không ngừng thở.

"Ôn Du Du thừa dịp chúng tôi không ở đây liền đến văn phòng nhìn trộm bài thi. Nó nói là em gọi nó đến sửa bài tập, có chuyện này sao?" Ngưu lão sư nói khẳng định, tựa như đã xác định Ôn Du Du thực sự nhìn trộm bài thi.

Có một lão sư nhỏ giọng nói:

"Ngưu lão sư, chuyện này còn chưa có xác định, cô cứ nói bạn học Ôn như vậy không tốt lắm đâu."

"Có cái gì không tốt, sự thật đã bày ra trước mắt." Ngưu lão sư hừ một tiếng nói.

Chủ nhiệm môn của Ôn Du Du đã nói như vậy, các lão sư khác cũng không thể nói thêm gì nữa.

Lục Tuyết cười dịu dàng, "Em vừa rồi xác thực có gọi cho bạn học Ôn Du Du, nhưng cũng không có bảo cậu ấy đến chỗ Ngưu lão sư."

Cô ta cố ý không nhắn wechat cũng bởi vì nghĩ đến lúc trước Dương Oánh Oánh nói với cô câu nói kia. Nhắn wechat dễ dàng lưu lại lịch sử, có chuyện gì tốt nhất vẫn nên gọi điện thoại. Cô ta cũng không tin Ôn Du Du có thể cảnh giác đến mức gọi điện thoại cho cô ta cũng ghi âm.

"Vậy các em nói cái gì với nhau?" Ngưu lão sư rất phối hợp hỏi.

"Em vừa rồi bụng có chút không thoải mái liền đến phòng y tế, nhờ Ôn Du Du giúp em xin phép Ngưu lão sư nghỉ."

Cái tiết tự học buổi tối này đúng là tiết ngữ văn do Ngưu lão sư quản, chỉ là Ngưu lão sư hôm nay đi họp nên không có đến lớp. Nếu như Lục Tuyết thật sự ngã bệnh gọi điện thoại cho bạn học nhờ bạn học hỗ trợ tìm lão sư xin phép nghỉ hoàn toàn là hợp tình hợp lý. Lục Tuyết nói xong, Ngưu lão sư không kịp chờ đợi đã kết luận:

"Thì ra là thế, Ôn Du Du sau khi phát hiện các lão sư đều không ở đây, đề thi lại đặt trên bàn liền trộm mở túi niêm phong ra."

"Ôn Du Du, tôi thật không nghĩ tới thế mà lại dạy dỗ một học sinh như vậy."

"Em quá làm cho lão sư thất vọng." Ngưu lão sư vừa nói, vừa thất vọng lắc đầu.

"Lục Tuyết, cậu chắc chắn cậu tìm tôi nói việc cậu bị bệnh muốn xin nghỉ?" Ôn Du Du ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lục Tuyết.

Nhìn thấy ánh mắt của cô, Lục Tuyết vô thức muốn lùi bước. Cô ta thế nào lại cảm giác Ôn Du Du tựa như đã nhìn thấu toàn bộ sự việc? Lục Tuyết khống chế mình không được lộ ra vẻ chột dạ.

"Đúng vậy a, Du Du, tôi không nghĩ cậu thế mà lại đến nhìn trộm bài thi. Sớm biết vậy tôi đã không gọi cho cậu, có lẽ từ đầu cậu không hề có ý nghĩ thế này."

"Có lúc, suy nghĩ xấu đều chỉ trong nháy mắt. Lần này, bạn học Ôn Du Du đã làm quá mức rồi." Lão sư lúc trước giúp Ôn Du Du nói chuyện lúc này cũng không tin tưởng cô nữa.

"Mặc dù tôi chỉ là lão sư dạy thay, nhưng chuyện này dính đến vấn đề phẩm đức của em, tôi tuyệt đối không thể nhân nhượng, tôi bây giờ gọi cho lão sư chủ nhiệm." Ngưu lão sư nói xong cũng bắt đầu gọi điện thoại, xem bộ dáng chỉ ước gì nhanh chóng xử lý Ôn Du Du.

Ôn Du Du cứ như vậy đứng ở bên cạnh, không biện giải cũng không làm gì, chờ Từ chủ nhiệm đến. Cô chính là muốn đem chuyện này làm lớn lên. Huyên náo càng lớn càng tốt. Vừa rồi Ngưu lão sư thái độ thật sự không thích hợp, cho dù bà không thích cô, cũng không cần gấp gáp như vậy mới đúng. Bà nóng nảy giống như đang mong đợi chuyện này nhanh chóng kết thúc, bà cuối cùng gấp cái gì? Có lẽ chuyện này không chỉ Lục Tuyết hãm hại cô mà Ngưu lão sư cũng tham dự vào trong đó.

Rất nhanh, Từ chủ nhiệm đi tới, sau lưng còn có mấy lão sư, chủ nhiệm lớp ban 7 cũng nhanh chóng từ nhà chạy đến. Những lão sư này vừa đến, văn phòng của tổ ngữ văn nháy mắt có vẻ hẹp hơn nhiều.

"Từ chủ nhiệm, chuyện là như thế này..." Ngưu lão sư lốp ba lốp bốp, đem chuyện lúc trước thêm mắm thêm muối nói.

"Ôn Du Du, em có lời gì để nói?"

Từ chủ nhiệm cũng không có trực tiếp tin tưởng Ngưu lão sư mà nhìn về phía Ôn Du Du. Ông đối với học sinh này có ấn tượng rất sâu sắc, luôn cảm thấy cô không giống người có tâm tư bất chính.

Ôn Du Du không có tiếp tục nói chuyện mà mở phần ghi âm trong điện thoại, bên trong bắt đầu phát ra âm thanh cô cùng Lục Tuyết nói chuyện.

"Du Du, tôi đang ở tổ ngữ văn giúp Ngưu lão sư sửa bài tập, tôi một mình bận không qua nổi, Ngưu lão sư bảo cậu đến giúp đỡ."

...

"Biết rồi."

Câu nói đầu tiên của Lục Tuyết vừa vang lên, toàn bộ văn phòng lập tức lặng ngắt như tờ. Sợ bọn họ nghe không rõ, Ôn Du Du còn phát hai lần.

"Em gọi điện thoại luôn luôn có thói quen ghi âm, đây là đoạn ghi âm buổi tối hôm nay lúc Lục Tuyết gọi cho em, thời gian bắt đầu cùng kết thúc đều có thể đối chứng." Ôn Du Du đem điện thoại di động của mình giao cho Từ chủ nhiệm.

Cô nào có thói quen ghi âm gì, chẳng qua là phòng bị Lục Tuyết mà thôi. Thấy Lục Tuyết có việc lại không có nhắn qua wechat, mà lại chọn trực tiếp gọi điện thoại Ôn Du Du nghi.

Từ chủ nhiệm nhìn ghi âm, xác thực có thời gian nói chuyện cùng kết thúc, hơn nữa từ đoạn ghi âm cho thấy là Lục Tuyết chủ động gọi điện thoại.

"Lục Tuyết, không phải em nói em gọi cho Ôn Du Du là vì muốn nhờ bạn giúp em xin phép nghỉ hay sao? Đoạn ghi âm này em giải thích thế nào?" Từ chủ nhiệm đưa di động cho Ôn Du Du, lại nhìn về phía Lục Tuyết, thanh âm nghiêm khắc không ít.

Lúc này, Ôn Du Du lặng lẽ nhắn cho Lâm Sư, nhờ anh giúp cô một chút. Cô đã quyết định phải thừa dịp chuyện này báo thù Lục Tuyết cùng Ngưu lão sư. Cho nên ngoài Từ chủ nhiệm còn cần người khác làm chứng.

Lục Tuyết không nghĩ tới thật sự có ghi âm, cô ta bối rối, vô thức nhìn về phía Ngưu lão sư. Thấy ánh mắt cảnh cáo của Ngưu lão sư, Lục Tuyết nhanh chóng thu tầm mắt lại, ấp úng nói:

"Em, em là quá sợ hãi, thấy Ôn Du Du nhìn trộm bài thi, sợ lão sư nghi ngờ em cho nên mới nói dối."

Ôn Du Du sở dĩ không có đưa đoạn ghi âm ra ngay từ đầu, chính là đang chờ Lục Tuyết nói dối, sau đó lại ở trước mặt mọi người vạch trần cô ta. Nếu cô trực tiếp đưa đoạn ghi âm ra, Lục Tuyết cùng Ngưu lão sư có thể nói họ thật sự có gọi cô đến sửa bài tập, nhưng hai người bọn họ cùng lúc có việc rời đi, cô lại trộm mở túi niêm phong đề thi. Như vậy căn bản không có cách nào để mọi người hoài nghi hai người bọn họ. Nhưng chờ sau khi Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết đều phủ nhận việc gọi cô đến sửa bài tập, cô lại đem đoạn ghi âm đưa ra, Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết nói dối có vẻ rất khả nghi. Nếu như không chột dạ thì tại sao phải nói dối?

"Như vậy Ngưu lão sư, cô vừa rồi luôn miệng nói không có gọi em đến sửa bài tập, đến cùng là nói thật hay là nói dối?" Ôn Du Du đem vấn đề đá cho Ngưu lão sư.

Từ chủ nhiệm cũng nhìn về phía Ngưu lão sư. Nếu Ngưu lão sư vẫn như cũ kiên trì mình chưa nói qua câu nói này, như vậy toàn bộ sự kiện đầu mâu thuẫn, tất cả sẽ chỉ sang hướng Lục Tuyết. Rất có thể là Lục Tuyết trộm mở đề thi, sau đó cố ý vu oan hãm hại cho Ôn Du Du. Như sẽ không dính dáng đến Ngưu lão sư, nhưng vạn nhất Lục Tuyết thấy sự tình bị bại lộ, kéo Ngưu lão sư xuống nước thì sao? Cho nên Ngưu lão sư chỉ còn lại một con đường có thể đi, chính là thừa nhận mình có nói câu nói này.

Ngưu lão sư trán đã thấm một tầng mồ hôi lạnh,

"Tôi trước khi đi họp xác thực có nói với bạn học Lục Tuyết để em đến sửa bài tập, bất quá vừa rồi tôi sốt ruột nên quên."

"Hai người đồng thời nói dối?" Từ chủ nhiệm nghiêm túc hỏi.

Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết một mặt xấu hổ.

"Nhưng Từ chủ nhiệm, tôi cùng bạn học Lục Tuyết nhớ lầm trước tiên bỏ sang một bên, hiện tại chủ yếu nhất là bạn học Ôn Du Du mở túi niêm phong, nhìn trộm bài thi, chuyện này cần nghiêm túc xử lý đúng không?" Ngưu lão sư thấy lửa bén đến người mình, vội vàng đem chủ đề hướng sang Ôn Du Du.

Từ chủ nhiệm liếc nhìn Lục Tuyết đang chột dạ, lại nhìn Ôn Du Du từ đầu tới cuối vẫn bình thản.

"Tới phòng theo dõi." Từ chủ nhiệm nói.

Phòng quan sát ngay cùng một tầng, một đám người lớn đồng loạt đến phòng quan sát, chỉ để lại hai ba lão sư tiếp tục ở tổ bộ môn ngữ văn trông coi. Trên đường đi, Vương lão sư đến gần Ôn Du Du, nhỏ giọng hỏi:

"Ôn Du Du, là em làm sao?"

"Không phải." Ôn Du Du không chút do dự.

"Tốt, vậy lão sư tin em."

Vương lão sư đã quyết định, chỉ cần chuyện này không có chứng cứ mang tính quyết định chứng minh là Ôn Du Du mở túi niêm phong, như vậy ông nhất định phải giúp Ôn Du Du nói chuyện. Đây là học sinh trong lớp ông, thái độ học tập của Ôn Du Du, cùng với cách đối nhân xử thế của em ấy, trong lòng của ông rất rõ ràng. Đứa bé này rất có chủ ý, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện như vậy. Ông không thể oan uổng bất kỳ một đứa trẻ ngoan nào.

Đến phòng quan sát, một lão sư điều ra đoạn camera hôm nay. Trước khi họp phía trước, trong văn phòng tổ ngữ văn, Ngưu lão sư là người cuối cùng rời đi, bà lúc đi cũng không có khóa cửa. Sau đó một lúc, Ôn Du Du đi vào phòng, đi tới nới rất hẻo lánh trong. Theo vị trí camera, nhìn không rõ lắm động tác của Ôn Du Du sau tấm che, cũng không biết cô có động vào cái túi niêm phong kia không.

Ngưu lão sư lập tức nhẹ nhàng thở ra.

"Chuyện này đã rất rõ ràng rồi. Tôi thật sự không nghĩ tới Ôn Du Du thành tích tốt như vậy lại là loại người dựa vào phương pháp này mà đạt được." Ngưu lão sư nói.

Từ chủ nhiệm nhìn Ngưu lão sư một chút, tiếp tục nói chuyện với lão sư đang tra đoạn camera:

"Tua lại một khoảng thời gian."

Thế là đoạn thời gian bị tua lại, không ngừng có bạn học đi vào văn phòng, cũng không có nhìn thấy Lục Tuyết đến. Như vậy, Ngưu lão sư hẳn là không có số điện thoại của Lục Tuyết, chỉ có thể thông qua lớp trưởng liên hệ với Lục Tuyết.

"Tua thêm chút." Từ chủ nhiệm nói.

"Không được, trường chúng ta theo cách hai ngày tự động xoá dữ liệu một lần, không thể tua tiếp."

Ngưu lão sư đã sớm biết chuyện này, nghe được tin này cũng không cảm thấy kinh ngạc.

"Tôi tới rồi."

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một âm thanh mát lạnh của thiếu niên. Ôn Du Du nhìn, là Lâm Sư tới rồi, phía sau anh còn có Ôn Phong và Ngụy Đàn, cùng với một nam nhân mặc vest trẻ tuổi. Vừa rồi nhiều người đi vào phòng quan sát, người cuối cùng quên đóng cửa cho nên bọn họ có thể trực tiếp nhìn thấy tình hình bên trong.

"Các vị là?" Từ chủ nhiệm không biết Lâm Sư.

Ôn Du Du vội vàng giải thích:

"Từ chủ nhiệm, đây là bạn học mới mới chuyển đến lớp em, rất am hiểu máy tính. Đây là cha mẹ của em, em vừa rồi nhắn tin cho bọn họ, gọi bọn họ đến hỗ trợ xử lý chuyện này."

"Chào lão sư, chúng tôi là phụ huynh của Ôn Du Du, chuyện lớn như vậy, trẻ con khả năng tự xử lý không tốt, có chuyện gì chúng tôi là người lớn đến thảo luận tốt hơn." Ôn Phong nói.

Ông vừa thấy tin nhắn của Lâm Sư liền lập tức gọi cho Ngụy Đàn, bọn họ đồng thời bỏ hết công việc trong tay xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Lâm Sư cùng cha mẹ đều đã tới, Ôn Du Du trong lòng an tâm không ít. Sau đó, Lâm Sư ngồi trước máy vi tính trên màn hình toàn bộ đều màu đen gõ một đoạn code rất phức tạp, nhìn rất khó hiểu. Xuất hiện trên máy vi tính một pixel tạo thành thanh tiến độ, chậm rãi dịch chuyển. Cuối cùng cũng không biết anh đang làm cái gì, đoạn camera bị tự động tiêu hủy thế mà lại có thể phát ra. Lâm Sư trực tiếp dùng chương trình tìm mặt người nhanh chóng tìm được thời gian Lục Tuyết đi vào văn phòng ngữ văn.

Đó là ba ngày trước. Trong văn phòng vừa vặn chỉ có Ngưu lão sư, Lục Tuyết đi qua có vẻ là vì muốn hỏi một số vấn đề. Nhìn qua, Ngưu lão sư giống như rất gấp, không biết bởi vì cái gì. Sau đó Lục Tuyết nhỏ giọng cùng Ngưu lão sư nói mấy câu, Ngưu lão sư mới bình tĩnh trở lại. Hai người trốn ở sau tấm che của bàn làm việc thương lượng rất lâu. Cuối cùng, Ngưu lão sư còn lấy điện thoại di động ra, nhớ kỹ số điện thoại của Lục Tuyết.

"Đoạn camera hai ngày xoá một lần, các người ở ba ngày trước lại âm thầm tiếp xúc, còn lưu lại số điện thoại, thật khéo." Ôn Phong nói.

"Kia lại có thể chứng minh cái gì? Bạn học Lục Tuyết để tiện hỏi tôi vài vấn đề, cho nên chúng tôi mới để lại phương thức liên lạc." Ngưu lão sư hết sức ổn định tinh thần của mình.

"Cái này cũng không thể chứng minh cái gì, nhưng lão sư lúc trước hơi bối rối, sau khi Lục Tuyết nói cái gì, bỗng nhiên liền không khẩn trương nữa. Hơn nữa ba ngày sau, khi đoạn camera bị xoá, cũng chính là hôm nay, Lục Tuyết lại gọi điện thoại cho em, dẫn em đến. Chuyện này nhìn thế nào cũng rất kỳ quái đúng không?" Ôn Du Du hỏi ngược lại.

"Hôm nay các tổ bộ môn đều họp, hẳn là ba ngày trước đã thông báo. Cô sớm biết khoảng thời gian này cô sẽ không ở văn phòng, vì sao còn muốn để Lục Tuyết gọi điện thoại cho em? Còn cố ý đem túi niêm phong để đề thi để lên bàn?" Ôn Du Du tiếp tục hỏi ép.

Ngưu lão sư mồ hôi lạnh đều nhỏ xuống. Bà căn bản không trả lời được.

"Ngưu lão sư hẳn chỉ là quên phải họp, cho nên mới bảo tôi bảo cậu đến. Nhưng là đó căn bản chỉ là râu ria, quan trọng là khi các lão sư đi họp chỉ có một mình cậu ở văn phòng, cho nên cậu chính là người mở túi niêm phong, nhìn trộm bài thi."

Lúc này, Lục Tuyết ngược lại so với Ngưu lão sư còn bình tĩnh hơn. Có thể là bởi vì vừa nghĩ tới Ôn Du Du chẳng mấy chốc sẽ bị trường học xử lý, hơn nữa có khả năng rất lớn sẽ bị nghỉ học, Lục Tuyết liền không khống chế được kích động. Phần kích động này đã xoá bỏ phần lớn cảm giác chột dạ của cô ta, cô ta không có sợ như lúc trước.

Đoạn camera với ghi âm có thể chứng minh cái gì? Nơi đó là góc chết, Ôn Du Du căn bản không có cách nào tự chứng minh sự trong sạch.

"Ai nói túi niêm phong nhất định là tôi mở ra? Ngưu lão sư là người cuối cùng rời khỏi phòng làm việc, trước khi đi tay còn động ở trên bàn mấy lần, vạn nhất là bà ấy mở túi ra, để ở trên bàn thì sao?" Ôn Du Du nói.

Lúc cô nói chuyện luôn một mực chú ý sắc mặt của Ngưu lão sư. Quả nhiên, cô vừa nói xong, lông mày Ngưu lão sư mi khống chế không nổi giật một cái. Xem ra chỗ này đã bị cô đoán đúng.

"Tôi mở túi ra làm gì?" Ngưu lão sư cố tự trấn định.

"Vậy ai biết."

Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết không có cách nào chứng minh Ôn Du Du mở túi. Nhưng Ôn Du Du cũng không thể tự chứng minh mình trong sạch. Cục diện nhất thời đang giằng co. Đúng vào lúc này, Lâm Sư đang một mực yên lặng nhìn đoạn camera lần nữa lên tiếng.

"Lão sư, ngài sao lại rạch túi đề ra?"

"Ai nha, tôi tính sai, tôi tưởng rằng là một cái túi văn án khác, lần này thì hỏng bét."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Cái này nếu nói cho tổ trưởng, tổ trưởng khẳng định sẽ trách tôi hành sự không cẩn thận."

Ánh mắt mọi người đều chuyển qua người Lâm Sư. Ôn Du Du mắt lập tức phát lên.

"Anh đang nói linh tinh gì thế?" Ngưu lão sư nhanh chóng đánh gãy lời Lâm Sư.

Bà quả là vội muốn chết, người ta không biết nhưng bà cùng Lục Tuyết rất rõ ràng, đây chính cuộc trò chuyện của họ ba ngày trước.

"Tôi sẽ dịch khẩu ngữ."

Lâm Sư không nhìn Ngưu lão sư, mà lại nhìn về phía Ôn Du Du, tựa như là đang giải thích với một mình cô. Vừa rồi anh một mực yên lặng nhìn đoạn camera, chính là muốn biết ba ngày trước Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết đến cùng nói cái gì. Hai người bọn họ ỷ vào camera không thể ghi âm, lúc nói chuyện cũng không có cố gắng che giấu, không kiêng nể gì cả. Chỉ là bởi vì camera cách khá xa, có chút mơ hồ, anh đọc tương đối phí sức, cho nên hiện tại mới học hiểu.

"Họ nói cái gì?" Ôn Du Du vội vàng hỏi.

Lâm Sư tiếp tục dùng thanh âm không chút tình lặp lại cuộc trò chuyện của Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết.

"Lão sư, cô không cần báo cáo cho tổ trưởng, em còn có một biện pháp."

"Biện pháp gì?"

"Có thể đem chuyện này giá họa cho những bạn học khác."

"Ai?"

"Ôn Du Du a, cậu ta lên lớp mạnh miệng với lão sư, lần này vừa vặn giáo huấn cậu ta một chút."

Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết trên mặt chột dạ lần này không được.

"Im miệng, anh đang biên soạn linh tinh gì thế?"

Ngưu lão sư nói xong, Lục Tuyết cũng hốt hoảng nói:

"Tôi không có nói như vậy."

"Hai người đừng có nói, nghe bạn học này nói đã." Từ chủ nhiệm thanh âm nghiêm nghị, hai người bọn họ đều ngậm miệng lại.

Mặc dù ở đây những người khác không hiểu khẩu ngữ, nhưng sau khi Lâm Sư thuật lại lời hai người họ nói, lại giống hệt khẩu hình trong video, cũng rất dễ biết được Lâm Sư nói có đúng hay không. Mỗi một câu khẩu miệng đều y hệt, Lâm Sư đọc khẩu ngữ làm sao lại có thể không đúng.

"Vừa vặn thứ sáu cô phải họp, đến lúc đó các lão sư đều không ở đó, cô đừng khóa cửa, em sẽ bảo Ôn Du Du đến đó một chuyến, đem chuyện này đổ lên người cậu ta."

"Vậy nếu lúc chúng ta trở về, không gặp cậu ta đâu."

"Cái kia cũng không quan hệ, túi hồ sơ bị rạch, bài thi bị người ta đánh cắp, cũng có thể tra camera tìm người đúng không? Như thế thấy được Ôn Du Du đi qua văn phòng, tới gần bàn làm việc của cô, cậu tầm thế nào cũng tẩy không sạch."

Những gì Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết bị thuật lại không thiếu một chữ. Mặc dù Lâm Sư thanh âm không có cảm tình nhưng nghe nội dung bên trong cũng có thể tưởng tượng được lúc ấy hai người thương lượng chuyện này tâm tư ác độc bao nhiêu. Càng đáng sợ chính là trong đó một người còn là lão sư. Dạng người như vậy trở thành một thành viên trong đội ngũ lão sư, tương lai học sinh bà dạy sẽ biến thành bộ dáng gì, nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Ngưu lão sư, Lục Tuyết, các người... Thế mà lại làm ra loại chuyện như này!" Từ chủ nhiệm lần này thật sự tức giận.

Học sinh gian lận vẫn chỉ là vấn đề tác phong cá nhân học sinh, trực tiếp phạt là được rồi. Nhưng không nghĩ đến trong trong đội ngũ các lão sư thế mà lại có loại người nhân phẩm không đứng đắn như vậy trà trộn vào, cái này so với học sinh gian lận nghiêm trọng hơn nhiều. Mặc dù Ngưu lão sư chỉ là một lão sư dạy thay tạm thời, nhưng phẩm đức của bà cũng rất quan trọng, dù sao mỗi lời, mỗi hành động của lão sư cũng có ảnh hưởng rất lớn tới học sinh.

"Từ chủ nhiệm, tôi, tôi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ."

Ngưu lão sư xấu hổ lại khó xử, đồng thời thâm tâm cũng vô cùng hối hận. Nếu lúc ấy bà trực tiếp thừa nhận mình phạm sai sót với tổ trưởng, cùng lắm thì bị mắng một trận, lúc giữa kỳ thì dùng phương đề B cũng sẽ không có ảnh hưởng gì. Thế nhưng bà sợ bởi vì chuyện này liên lụy việc mình chuyển lên chính thức, liền nghe theo Lục Tuyết mê hoặc, quyết định một việc sai lầm nhất.

"Bà khi dễ một đứa trẻ như vậy, có cảm thấy mất mặt hay không." Chủ nhiệm lớp lão Vương tức điên lên.

Các lão sư khác cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn Ngưu lão sư, phảng phất bà là một người lạc loài.

"Bạn học Ôn Du Du, chuyện này em định xử lý như thế nào, muốn báo cáo cho ngành giáo dục không?" Từ chủ nhiệm nhìn về phía Ôn Du Du.

Trong chuyện này người bị hại là Ôn Du Du, cô có quyền quyết định xử lý như thế nào.

"Bạn học Ôn Du Du đừng báo lên, tôi cùng Lục Tuyết chỉ là muốn trêu đùa em một chút, không nghĩ tới sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy. Tôi sẽ tự kiểm điểm chính mình, về sau tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra thêm một lần nữa." Ngưu lão sư không dám phản bác Từ chủ nhiệm, liền đem hi vọng đặt lên người Ôn Du Du, mong có thể thuyết phục cô đừng truy cứu.

"Ngưu lão sư, cô hiểu lầm rồi, em không phải muốn đem chuyện này báo cáo lên ngành giáo dục." Ôn Du Du cười nhẹ nhàng.

Chỉ báo cáo cho ngành giáo dục, nhiều nhất chỉ có cách chức của Ngưu lão sư, tương lai Ngưu lão sư còn có thể đến trườn khác dạy học, vậy làm sao đủ được. Dạng người này đi làm lão sư chính là đang gieo họa cho những mầm non tương lai của Tổ quốc.

Nghe cô nói như vậy, Ngưu lão sư trong lòng nhẹ xuống. Học sinh đều sợ lão sư, cho dù chuyện này là bà làm lão sư không đúng, học sinh vì không muốn đắc tội lão sư mà sẽ chọn nhượng bộ. Cho nên cho dù lão sư làm sai thì thế nào? Làm người ai cũng đều sẽ mắc sai lầm, học sinh sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt bỏ qua.

"Vậy chuyện này cứ như vậy..." Bỏ qua đi.

Ngưu lão sư còn chưa nói xong, Ôn Du Du liền nói nốt nửa câu còn lại.

"Lần này em sẽ tố tụng lên toà án nhân dân, hi vọng Ngưu lão sư cùng bạn học Lục Tuyết có thể phối hợp."

Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết ngẩn tại chỗ. Tiếp theo, nam nhân mặc âu phục đứng sau Ôn Phong cùng Ngụy Đàn đẩy kính gọng vàng, đứng ra nói:

"Tôi là luật sư của tiểu thư Ôn Du Du, chuyện này hãy ủy thác cho tôi toàn quyền phụ trách. Vì để không chậm trễ việc học của tiểu thư Ôn Du Du, tôi sẽ đại diện tiểu thư kiện hai người lên toà án nhân dân tội vu cáo hãm hại người khác."

Ở thế giới trong sách, luật bảo vệ đối với trẻ vị thành niên rất chặt chẽ. Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết thiết kế hãm hại một đứa trẻ vị thành niên sẽ phải đối mặt với hậu quả rất nghiêm trọng.

"Luật sư Ngô, túi niêm phong trong văn phòng kia tôi không có chạm vào." Ôn Du Du nói với luật sư Ngô.

"Ngày mai tôi sẽ ủy thác cho bộ phận chuyên nghiệp giám định vân tay đối với túi niêm phong, quá trình tư pháp tiểu thư Ôn Du Du không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt." Luật sư Ngô nhanh chóng hiểu ý cô.

Kỹ thuật ở nơi này so với thế giới thực còn lợi hại hơn, xét nghiệm vân tay trên túi bị niêm phong hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Nghe hai người bọn họ trò chuyện, Ngưu lão sư cùng Lục Tuyết rốt cục cũng luống cuống. Nếu họ thật sự bị kiện ra toà án, có vân tay cùng lịch sử trò chuyện, lại thêm khẩu ngữ mấy ngày trước bị camera quay lại. Bằng chứng như núi, hai người bọn họ chắc chắn tẩy không sạch. Lần này đã không phải vấn đề bị ghi vào hồ sơ nữa rồi, nói không chừng còn có thể bị lưu án. Đến lúc đó Ngưu lão sư không chỉ có phải đối mặt với giấy thu hồi tư cách giáo sư, thậm chí còn có khả năng bị vào tù giam.

"Ôn Du Du, một việc nhỏ như vậy không cần phải kiện chúng tôi đúng không? Tôi là lão sư của em, em cẩn thận suy nghĩ một chút, đừng xúc động." Ngưu lão sư đến lúc này còn muốn bày ra bộ dáng lão sư, hi vọng có thể dọa Ôn Du Du.

"Du Du, cậu thật sự muốn không nể mặt mũi như vậy sao? Chúng ta làm bạn học lâu như vậy, cậu không thể cho tôi một cơ hội hay sao? Cậu sao lại làm đến như vậy?" Lục Tuyết đã gấp đến muốn khóc.

"Lục Tuyết, tôi cho cậu cơ hội còn thiếu sao? Lúc trước việc trên diễn đàn, lần trước thiết bị thông tin trong cuộc thi lập trình, cậu thật sự muốn nghe tôi kể từng việc từng việc sao?" Ôn Du Du thanh âm mềm mại, thái độ lại hết sức kiên định.

Lục Tuyết không còn lời nào để nói. Cô ta cả người giống như rơi vào trong hầm băng, cả người phát lạnh. Thì ra, thì ra Ôn Du Du đã biết tất cả mọi chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play