"Rốt cuộc bao giờ Dương Tiễn mới tới?" Cộng Công vừa đập đồ, vừa hữu khí vô lực hỏi Tôn Ngộ Không, trong lòng chất chứa oán niệm vô hạn, [Phục Hy! Ngươi giỏi lắm! Ngươi biết rõ đám Xiển Giáo kia toàn một đám tâm thần nên mới cố ý cầm tù ta ở Côn Luân đúng không?! Ngươi đừng tưởng chuyện tọa hóa vớ vẩn kia của ngươi có thể lừa được ta! Ngươi chờ đó cho ta!]
"Không biết!" Tôn Ngộ Không nói xong lại đập cái Nam Thiên Môn vốn đã rách mướp thêm mấy gậy, thật hả dạ! Nếu không phải tại đám Thiên Đình này, lão Tôn mới không phải vào đồ bỏ Phật Giáo kia, không vào đồ bỏ Phật Giáo kia sẽ không phải nghe đám hòa thượng già kia lải nhải! Không có đám hòa thượng già kia lải nhải, lão Tôn sẽ không thấy phiền! Đây là Thiên Đình các ngươi nợ yêm lão Tôn! Khà khà, lâu quá không đập đồ rồi! Hơn nữa còn là đập quang minh chính đại! Thật sảng khoái!
"Cộng Công, con khỉ, các người đập vui nhỉ." Một giọng nói thanh lãnh phá không mà đến.
Cộng Công và Tôn Ngộ Không còn chưa phản ứng lại, một nam tử huyền y và nữ tử phấn sam đã hiện thân.
"Dương Tiễn à!" Cộng Công kích động đến nước mắt lưng tròng chạy về phía Dương Tiễn, muốn túm ống tay áo Dương Tiễn, "Cũng không phải ta muốn làm mà! Đều tại sư phụ và sư thúc bá của ngươi đó! Ngươi biết họ ác thế nào không? Dùng Cửu Long Thần Hoả đốt đấy! Còn dùng Phiên Thiên Ấn áp nữa! Sư phụ ngươi còn lấy cả Trảm Tiên Kiếm ra dọa ta sợ nữa cơ!"
Dương Tiễn cố nén xúc động muốn vỗ trán, đám thần tiên này thật đủ tàn nhẫn. Những pháp bảo đó, nếu mà là người khác thì đã sớm chết mấy trăm lần, giờ hắn thật sự rất bội phục sức sống của Cộng Công.
"Cộng Công, ngươi về Côn Luân trước đi. Bên sư phụ, Dương Tiễn sẽ tự lo liệu." Dương Tiễn nhàn nhạt nói, thuận tiện nhẹ nhàng nghiêng người, rút ống tay áo mình từ trong tay Cộng Công ra.
"Tốt xấu gì ta cũng rời núi vì ngươi, có cái ống tay áo cũng không cho sờ! Đúng là nhỏ mọn." Cộng Công nhào hụt, lẩm bẩm, lại duỗi cái eo lười, "Biết rồi! Ta muốn về từ sớm rồi! Mệt chết ta, aizz, đập đồ cũng thật mệt người mà!"
"Đây là ai vậy? Thật là một cô nương xinh đẹp!" Cộng Công chỉ vào Thốn Tâm vẫn luôn không lên tiếng bên cạnh Dương Tiễn.
"Đây là tức phụ của Dương Tiễn - Tây Hải Tam Công Chúa, Ngao Thốn Tâm." Tôn Ngộ Không đập cục đá cuối cùng của Nam Thiên Môn thành bột phấn xong mới chạy đến, "Ta nói cho ngươi biết, Dương Tiễn và Hải sản muội muội chính là......"
"Khụ! Cộng Công." Dương Tiễn giả ho một tiếng, ngắt lời Tôn Ngộ Không, "Đây là Thốn Tâm."
Thốn Tâm hành lễ với Cộng Công, trong lòng lại đang trợn trắng mắt [Giờ mới nhìn đến ta à!]
"Thốn Tâm à!" Cộng Công cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Thốn Tâm.
[Này, hình như chúng ta không thân đến vậy đâu nhỉ?] Thốn Tâm chửi thầm, trên mặt lại là một bộ chăm chú lắng nghe.
"Cộng Công ta sống vạn năm chưa từng phục ai." Cộng Công nhào lên muốn nắm tay Thốn Tâm, "Trừ Dương Tiễn, chỉ phục ngươi!"
Dương Tiễn nhanh tay lẹ mắt, lập tức ôm Thốn Tâm về, lạnh lùng nhìn Cộng Công. Lão bà của ta, ai cho ngươi chạm?!
"Thật là keo kiệt!" Cộng Công bất mãn lẩm bẩm, "Ta chỉ là rất bội phục nàng ấy thôi mà!"
"Hả? Bội phục gì ở ta?" Thốn Tâm chớp mắt.
"Hì hì, ngươi có thể thu phục Dương Tiễn đó! Ta có thể không bội phục ngươi sao?!" Cộng Công cười tủm tỉm nói, "Nghe nói ngươi véo mặt Dương Tiễn, Dương Tiễn cũng không dám đánh lại!"
Thốn Tâm đỏ bừng mặt, quay đầu giấu mặt vào trong lòng Dương Tiễn.
Dương Tiễn vỗ tay Thốn Tâm, hung hăng trừng Tôn Ngộ Không vẫn đang thì thầm bên kia với Cộng Công.
Tôn Ngộ Không đang không ngừng phổ cập tin nóng cho Cộng Công thì cảm thấy không khí sai sai, nhấc đầu gặp ngay ánh mắt hung tợn của Dương Tiễn, đột nhiên run người, nhanh chóng véo Cộng Công vẫn còn đang 'mỉm cười' với Dương Tiễn và Thốn Tâm.
"Hì hì. Con khỉ nói... Ai ui... Con khỉ chết tiệt! Ngươi véo ta làm gì?"
"Hì hì, ngươi cần phải về rồi! Ta đưa ngươi đi!" Tôn Ngộ Không vừa kéo Cộng Công đi, vừa cười nịnh nọt với Dương Tiễn đang hung hăng trừng mình ở bên.
"Ha ha, ngươi không phát hiện mặt Dương Tiễn đen rồi à! Lão Tôn không muốn bị hắn ghét đâu!" Tôn Ngộ Không thì thầm với Cộng Công, "Đắc tội hắn á, không chừng lại nghĩ ra chiêu gì chỉnh lão Tôn mất. Ngươi muốn biết gì, trên đường lão Tôn kể cho ngươi." Hai người đi không từ giã, lôi lôi kéo kéo rời đi.
"Bọn họ đi đâu rồi?" Mãi không nghe thấy tiếng gì, Thốn Tâm thò đầu từ lòng Dương Tiễn ra hỏi.
"À, họ có việc." Dương Tiễn âm thầm nghĩ: [Con khỉ chết tiệt! Còn dám nói bậy nữa thì ta diệt ngươi!]
"Vậy à." Thốn Tâm còn xấu hổ, "Họ đi khi nào? Chàng cũng không nói cho ta!"
"Ha ha, ta cảm thấy ôm ôn hương nhuyễn ngọc rất thoải mái nên quên mất." Dương Tiễn mỉm cười.
"Đáng ghét! Ai cho chàng cười! Đây là Thiên Đình, bị người ta nhìn thấy thì không tốt!" Thốn Tâm dỗi, rời khỏi vòng ôm của Dương Tiễn.
"Đúng vậy! Là rất không tốt! Cũng không biết sau lần Phong Thần Chiến ấy về, người nào đó không quan tâm có ai mà đã ôm ta trước mặt mọi người rồi!" Dương Tiễn giả vờ tự hỏi, vẻ mặt xấu xa nhìn Thốn Tâm, "Đó là ai nhỉ?"
"Dù sao cũng không phải ta!" Thốn Tâm tránh khỏi vòng ôm của Dương Tiễn, tính chết cũng không nhận.
"Ta cũng chưa nói là nàng!" Dương Tiễn nhàn nhã phe phẩy mặc phiến, cười như không cười nhìn Thốn Tâm, "Nàng gấp như vậy làm gì?"
"Chàng! Không quan tâm chàng nữa!" Thốn Tâm hung hăng trừng Dương Tiễn, quay đầu đi, lại bị Dương Tiễn túm vào lòng, "Được được được, không phải nàng! Được chưa?" Dương Tiễn nhìn chằm chằm Thốn Tâm đang tức giận trong lòng, dỗ dành.
"Còn không tệ! Hì hì." Đắc ý nhấc mày đẹp, khóe miệng bất giác cong lên một đóa hoa kiều diễm.
"Nhưng mà ta không hiểu lắm." Dương Tiễn nhìn chằm chằm Thốn Tâm, nghiêm trang nói, "Nếu nữ nhân kia không phải nàng, sao nàng không ghen chứ? Thật là kỳ quái!"
"......" Người này thật quá đáng ghét! Thốn Tâm tàn nhẫn véo ngực Dương Tiễn một phen.
Dương Tiễn cũng không ngăn cản, chỉ cười.
"Chủ nhân! Chờ ta với!" Một bóng đen theo sát vào, "Ai ui, mệt chết ta rồi! Chủ nhân, lần sau ngài bay chậm một chút." Hao Thiên Khuyển dùng sức thở hổn hển, nhanh chóng che mắt, "Ta chưa thấy cái gì hết!"
Thốn Tâm mau chóng tránh khỏi lòng Dương Tiễn, hung hăng véo tay Dương Tiễn.
"Hao Thiên Khuyển!"
"Dạ?"
"Ngươi đi tìm nhóm sư phụ ta! Nói cho họ, lát nữa ta về Côn Luân thăm họ. Nếu không thấy họ, tự gánh hậu quả."
"Hả? Ta vừa tới mà!" Hao Thiên Khuyển lẩm bẩm, lại thấy Dương Tiễn trừng mắt, ủy khuất nói, "Đã biết!"
Thốn Tâm vốn còn đang thẹn thùng, thấy Hao Thiên Khuyển ủy khuất, bật cười, "Mau đi đi! Về nhà làm cánh gà rán cho ngươi!"
"Gâu!" Hao Thiên Khuyển kêu với Thốn Tâm một tiếng, vừa lòng rời đi.
Dương Tiễn cười cười: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Chân Quân Thần Điện."
[Thường Nga?] Dương Tiễn nhíu mày, bóng trắng ở cửa Chân Quân Thần Điện chính là Thường Nga! [Sao nàng ta lại tới?] Ánh mắt nhìn về phía Thốn Tâm, không tự chủ nắm chặt tay nàng.
Thốn Tâm cười với Dương Tiễn, trong lòng ấm áp, [Hì hì, cuối cùng chàng cũng biết quan tâm đến cảm xúc của ta!] Cầm lại tay Dương Tiễn, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía Thường Nga.
"Dương Tiễn?" Thường Nga kêu lên, lại thấy Dương Tiễn nắm chặt tay Thốn Tâm, trong lòng đau đớn, cố trấn định, nhìn về phía Thốn Tâm, nhàn nhạt gọi, "Tam Công Chúa."
Thốn Tâm lễ phép gật đầu với Thường Nga, "Tiên Tử."
Dương Tiễn đang cân nhắc xem nên ứng đối thế nào thì thấy một người từ xa chạy tới.
"Nhị ca!" Người nọ trực tiếp chạy đến trước mặt Dương Tiễn, quỳ mạnh xuống, "Nhị ca! Na Tra... Na Tra có lỗi với huynh!"
"Đã lớn thế này rồi mà còn thích khóc nhè! Có mất mặt không!" Dương Tiễn vừa nâng Na Tra dậy, vừa lạnh nhạt nói: "Còn khóc nhè nữa thì không phải huynh đệ của ta."
"Không khóc! Ta không khóc!" Na Tra hung hăng lau mặt.
"Giờ mới ngoan." Dương Tiễn khen, thuận tay véo khuôn mặt phấn nộn của Na Tra, khà khà, đã lâu không được véo khuôn mặt mềm mụp này, thật là... Hoài niệm!
[Đã mấy ngàn năm rồi mà còn thích véo mặt người ta như thế!] Na Tra chửi thầm, nhưng mà thật là có chút hoài niệm. Thật tốt! Giống như là quay về quá khứ!
"Nhị tẩu? Thường Nga Tiên Tử? Hai người cũng tới?!" Na Tra nhìn một trắng một hồng bên người Dương Tiễn, âm thầm nuốt nước bọt, [Má ơi, hai người này ở gần nhau chẳng phải là đánh nhau chí chóe? Nhị ca còn không phải bị phiền chết?] Ngẫm lại một ngàn năm qua, chỉ cần nhắc đến Thường Nga là Nhị tẩu lại có thể tùy lúc bùng nổ như núi lửa, chỉ một vấn đề nhỏ xíu xiu thôi là có thể làm ầm ĩ cả nửa năm, trường hợp này, cũng... Quá kích thích rồi?!
Thốn Tâm trợn trắng mắt, thuận tay véo khuôn mặt mềm mụp của Na Tra, "Giờ mới thấy ta? Uổng công mỗi lần gặp mặt ta đều làm mứt táo hoa quế cho đệ, thế mà giờ đệ lại không thấy ta?!"
"Sao phu thê hai người thích véo mặt người ta thế?! Thật đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm!" Na Tra vừa xoa khuôn mặt bị véo đến đỏ bừng của mình, vừa oán giận nói: "Hơn nữa tốt xấu gì ta cũng là một nam tử hán, nam nữ thụ thụ bất thân, hiểu không!"
"Đệ nói gì cơ? Một thằng nhóc như đệ mà nói cái gì nam nữ thụ thụ bất thân thế?!" Thốn Tâm hung tợn trừng Na Tra, tròng mắt chuyển động, lại cười xinh đẹp với Dương Tiễn, "Dương Tiễn, tối về ta làm mứt táo hoa quế cho chàng nhé!"
"Được nha!" Dương Tiễn nhìn Na Tra mặt khóc tang, cười tủm tỉm đáp.
"Tiên Tử cũng tới nhé?" Thốn Tâm mời Thường Nga đang ngây ngốc, lại cố ý thở dài, "Aiz, Na Tra huynh đệ, vốn định mời cả đệ, nhưng mà giữa nam nữ khá bất tiện, nếu ta mời đệ, chỉ sợ người khác sẽ hiểu lầm. Vậy nên, đệ đừng có tới!"
"A? Được. Cảm ơn." Thường Nga nhàn nhạt đáp.
"Nhị tẩu! Không có chuyện đó mà!" Na Tra nhanh chóng xin khoan dung, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, "Là... Thôi, tẩu thích thì véo đi! Dùng sức véo! Tẩu là trưởng bối, véo thế nào cũng không quá phận! Nhị tẩu tốt, ta sai rồi!"
Thốn Tâm bị trêu chọc cười đến nghiêng ngả, Dương Tiễn cũng mỉm cười, Na Tra huynh đệ này đã mấy ngàn tuổi, nhưng tâm tính lại như trẻ nhỏ, thật là thuần tịnh mà đáng yêu. Không khỏi nâng tay véo khuôn mặt của Na Tra tiếp.
Nhìn ba người Dương Tiễn hỗ động, Thường Nga cảm thấy thật hạnh phúc, thật ấm áp, chỉ là bản thân mình như một người ngoài cuộc, hoàn toàn là một người ngoài. Cảm giác cô đơn nhanh chóng vây quanh Thường Nga, một khắc đó, tim thật lạnh.
"Na Tra! Đệ tới đây làm gì? Đệ biết ta đến đây?" Dương Tiễn đột nhiên hỏi.
"Huynh không biết đâu, Thiên Vương Phủ còn chỗ nào đứng được đâu. Mới một lúc thôi mà Thiên Vương Phủ đã bị đập tan tác!" Na Tra trợn trắng mắt, "Hơn nữa, huynh mà về Thiên Đình thì chắc chắn sẽ ghé qua Chân Quân Thần Điện!"
"Ừ." Dương Tiễn nhìn Na Tra, "Nếu không phải có đệ hỗ trợ, họ có thể ra được chắc?! Thiên Đình nghèo túng thành thế này, đệ cũng không thể không có công."
"Ha ha......" Na Tra cười gượng hai tiếng, "Tính tình của sư tổ và những người khác thì không phải huynh không biết! Ta cũng không ngăn cản được mà! Thật ra ta cũng chẳng để bụng Thiên Vương Phủ lắm! Cũng không biết Lý lão nhân kia sẽ phản ứng thế nào......"
Thốn Tâm nghe Na Tra nhắc đến Lý Tịnh, ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn. Hình như Lý Thiên Vương chính là tên ám toán mình thì phải? Không biết chết chưa?
"Khụ, Lý Thiên Vương hình như bị ta đánh một chưởng......"
Na Tra đập đầu một cái, vội ngắt lời Dương Tiễn, "Trước đừng nói đến lão già đó! Nhóm sư phụ đang ở Hoa Sơn đánh nhau với mấy người Trầm Hương rồi! Huynh mau đi nhanh! Đi chậm là mạng nhỏ của Trầm Hương khó bảo toàn đó!"
"Ta đã phái Hao Thiên Khuyển đi tìm họ." Dương Tiễn hơi trầm ngâm, giờ còn chưa đến lúc gặp nhóm Trầm Hương. Sư phụ và các sư thúc bá hẳn sẽ không làm quá đâu nhỉ?
"Ai nha! Dù là tìm được rồi, huynh nghĩ với tính tình của sư phụ và các sư thúc bá, không làm Trầm Hương tàn phế thì không ngừng đâu! Nhị ca, huynh vẫn nên đi một chuyến đi." Na Tra nghĩ đến tính cách của mấy lão ngoan đồng Ngọc Đỉnh, không khỏi rùng mình một cái thay Trầm Hương.
"Dương Tiễn......" Thấy Dương Tiễn không nói, Thường Nga nhàn nhạt gọi một tiếng.
Dương Tiễn nhíu mày không nói.
"Dương Tiễn! Chàng vẫn nên đi một chuyến đi!" Thốn Tâm cũng kéo ống tay áo của Dương Tiễn, khuyên nhủ.
"Tiên Tử đi đến Đào Nguyên, báo với bệ hạ nương nương có thể về Dao Trì."
"Được." Thường Nga đồng ý, trong lòng phiền muộn vô hạn, giờ chỉ có nàng mới có thể khuyên ngươi sao?