Kịch bản lần này do công ty tỉ mỉ chọn cho Lục Ngọc Tân, đây là một bộ phim cổ trang dành cho mọi lứa tuổi, từ đội ngũ sản xuất đến dàn diễn viên đều thuộc top những nhân vật ưu tú có tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình. Lục Ngọc Tân diễn vai thời niên thiếu của nhân vật chính, chiếm một phần tư bộ phim, không nhiều cũng không ít, nhưng lại đóng vai trò rất quan trọng trong sự trưởng thành của nhân vật chính, một vai diễn mang tính thách thức cao.
Đạo diễn Cố luôn có rất nhiều yêu cầu đối với phim của ông ấy, bất kể là địa điểm hay phục trang đạo cụ đều phải hết sức chú trọng, ông ấy còn đặc biệt thích quay người thật và tận dụng ánh sáng tự nhiên. Trước khi Lục Ngọc Tân vào đoàn, Bùi Kỳ đã cố ý nói với cậu rất nhiều điều cần chú ý lúc đạo diễn Cố quay phim, cũng đã nói cho cậu biết bộ phim lần này sẽ quay rất cực, lúc đó cậu còn cười Bùi Kỳ làm quá vấn đề, nói mình đâu phải chưa quay phim cổ trang bao giờ, hồi xưa lên núi quay mấy tháng trời cậu còn chịu được, cái này có gì mà khó khăn. Tuy nhiên sau khi vào đoàn, bắt đầu quay, cậu mới biết Bùi Kỳ không hề nói quá, anh ta nói quay rất cực thì tức là so với cực còn cực hơn nhiều.
Cảnh quay bắt đầu lúc tám giờ, đạo diễn Cố quy định các diễn viên có vai phải đến phim trường trước bảy giờ ba mươi, bởi vì thợ trang điểm cần nửa tiếng để trang điểm làm tóc. Lục Ngọc Tân may mắn là diễn viên nam, trang điểm tạo hình thay quần áo không mất nhiều thời gian lắm, cậu còn có thể đọc lại kịch bản trước khi quay.
“Anh Tân, nước của anh nè.”
Biết hôm qua Lục Ngọc Tân ăn nhiều lẩu, có khả năng đau dạ dày nên Bùi Kỳ dặn Cố Tâm Viễn lấy nước ấm cho cậu.
“Cảm ơn.” Lục Ngọc Tân bỏ kịch bản xuống, cầm ly nước uống một ngụm rồi đưa lại cho Cố Tâm Viễn cất.
Cô bé hóa trang đang làm tóc cho Lục Ngọc Tân, Cố Tâm Viễn thấy vẫn còn nhiều thời gian, bèn đi tới sô pha ở phía sau ngồi chờ.
Lục Ngọc Tân tiếp tục lật xem kịch bản, thông qua mặt gương nhìn sô pha phía sau, nhàn nhạt hỏi: “Sao chỉ có mình cậu vậy?”.
||||| Truyện đề cử:
Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
“Dạ?” Cố Tâm Viễn ngẩng đầu nhìn Lục Ngọc Tân, “Anh Tân muốn tìm anh Bùi hả? Anh ấy đang ở ngoài hành lang nói chuyện điện thoại.”
Lục Ngọc Tân bĩu môi, hừ một tiếng: “Ai hỏi anh ta, anh ta ở đâu làm gì không liên quan tới anh.”
“…” Cố Tâm Viễn lắc đầu cạn lời, thật không biết Lục Ngọc Tân xấu hổ cái gì nữa, nhịn không được mà than thở: “Đây là bộ dạng không muốn biết của anh đó ha.”
“Sao cậu nhiều lời thế nhỉ! Không nói cũng đâu có ai bảo cậu câm.” Lục Ngọc Tân tức giận mắng.
“Là anh hỏi em trước mà…”
Có tiếng gõ cửa, Cố Tâm Viễn nhìn sang, Bùi Kỳ mở cửa bước vào.
“Anh Bùi.”
Bùi Kỳ gật đầu với cậu ta.
Lục Ngọc Tân nghe tiếng, cầm kịch bản liếc qua phải, thấy người nọ đi tới chỗ mình cậu lầm bầm trong miệng, giả vờ nghiêm túc học thoại, sẵn sàng làm lơ anh.
Bùi Kỳ đứng bên cạnh Lục Ngọc Tân, nhìn cô bé hóa trang, nhoẻn miệng cười hỏi: “Sắp xong chưa? Thầy Đàm muốn bàn bạc cảnh quay với Ngọc Tân một chút.”
“À…” Cô bé nhìn vào mắt Bùi Kỳ, có hơi khẩn trương, mặt đỏ bừng, “Xong ngay đây anh Bùi, còn làm tóc tí nữa.”
Lục Ngọc Tân lạnh lùng nhìn hình ảnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, trong lòng vô cùng khó chịu, thông qua gương còn thấy người nọ mỉm cười, cậu điên tiết trừng mắt lườm một cái.
Cậu đường đường là một đại minh tinh, ngồi ở đây gần hai mươi phút rồi, cô bé hóa trang cho cậu bình tĩnh thờ ơ giống như đang chơi mô hình vậy, hoàn toàn không có gì gọi là kích động hay vui mừng, trái lại vừa nhìn thấy Bùi Kỳ thì lập tức xấu hổ đỏ mặt, trước sau đối lập khiến trái tim cậu bị đả kích nghiêm trọng.
Con gái bây giờ sao mà quan trọng vẻ ngoài quá, không cần biết bên trong người ta là hạng người gì luôn.
“Ừm, làm phiền em.” Bùi Kỳ niềm nở cảm ơn cô bé rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Anh vẫn rất lo cho cơ thể của Lục Ngọc Tân, sợ cậu vì quay phim mà cố chịu đựng: “Hôm qua ăn nhiều thứ linh tinh như vậy, cậu thật sự không thấy khó chịu chỗ nào à?”
Lục Ngọc Tân coi thường sự quan tâm giả tạo của anh, mạnh tay lật kịch bản, lạnh lùng đáp: “Tui rất thoải mái! Không cần trợ lý Bùi…” Cậu dừng một chút, kế đến cười mỉa mai, “À, không đúng, bây giờ anh sắp thành phò mã gia của Giải trí Dật Thiên rồi, phải nói là không cần Bùi phò mã gia phải bận tâm.”
Cố Tâm Viễn đang uống nước ở phía sau nghe vậy liền bị sặc.
Bùi Kỳ nhíu mày, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn mấy phần: “Cậu có thể nói chuyện dễ nghe hơn được không?”
“Nếu anh không thích nghe thì đừng nói chuyện với tui!” Lục Ngọc Tân lấy hơi rống lên với Bùi Kỳ.
Nói xong, cậu đen mặt đứng dậy, xoay người nhìn cô bé phía sau bị hai người làm cho chết trân, bực bội hỏi: “Tóc xong chưa? Tôi đi diễn thử.”
“Xong… xong rồi.” Cô bé run môi trả lời.
“Cảm ơn.”
Cậu cầm kịch bản và ly nước của mình đi vòng qua bên trái, không thèm nhìn tới Bùi Kỳ.
Bùi Kỳ ngồi đó, nhìn cậu đi cũng không cản, song sắc mặt anh lại cực kỳ xấu.
Lục Ngọc Tân đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn về phía sô pha, tức tối hét lên: “Cố Tâm Viễn, cậu không đi tức là muốn ở đây hầu hạ phò mã gia người ta đúng không?”
Cố Tâm Viễn phản ứng lại, nhìn thoáng qua Bùi Kỳ, vội chạy ra ngoài theo Lục Ngọc Tân: “Ới, anh Tân, chờ em với.”
Sau khi cả hai đều rời đi, phòng hóa trang trở nên ớn lạnh, cô bé lúng túng đứng một hồi cũng không dám ở lại lâu.
“Anh Bùi, vậy, em ra ngoài trước nha.”
“Được.”
Nghe tiếng đóng cửa, Bùi Kỳ hít một hơi thật sâu, nghĩ tới lời mỉa mai vừa rồi của Lục Ngọc Tân, nói không cảm thấy khó chịu là nói dối. Anh biết những lời đó là Lục Ngọc Tân nói lẫy, nhưng anh cũng biết, lần này trong lòng Lục Ngọc Tân thật sự tức giận, nó hoàn toàn khác với những lần trước.
Một tay anh đỡ trán, người dựa vào lưng ghế, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Bỗng chuông điện thoại vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, đau đầu thật đấy, tưởng chừng như lửa giận nơi đáy lòng sắp không kìm nén được nữa rồi.
“Anh Văn à, tôi nghĩ những gì cần nói tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chỉ là một trợ lý bình thường, không có ý định ra mắt công chúng, cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi.”
Người ở đầu dây bên kia cho rằng anh không biết tốt xấu, bất mãn quát: “Cậu có biết đây là cơ hội bao nhiêu người mơ ước không? Bùi Kỳ, cậu không nên từ bỏ thể diện mà người khác cho mình như vậy.”
Sắc mặt Bùi Kỳ tái đi, rõ ràng đang rất tức giận, tuy nhiên nghĩ đến thân phận của đối phương và sự nhạy cảm nghề nghiệp của Lục Ngọc Tân, anh chỉ có thể nén cơn giận xuống, lạnh lùng nói: “Nếu như anh Văn không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép cúp máy.”
Văn Mộc Nam: “Bùi Kỳ! Cậu thật sự cho rằng mình to tát lắm à! Đừng tưởng tôi không biết chuyện hư hỏng của cậu và Lục Ngọc Tân, cậu có tin tôi sẽ…”
“Văn Mộc Nam!” Bùi Kỳ lớn tiếng cắt ngang, lạnh lùng cảnh cáo hắn, “Tôi khuyên anh nên thận trọng từ lời nói đến hành động, Lục Ngọc Tân không phải người mà anh muốn động là động được đâu.”
Văn Mộc Nam nở nụ cười, đắc ý nói: “Xem ra cảm giác của tôi đúng quá nhỉ, chỉ có điều thứ cậu muốn, là cậu ta. Bùi Kỳ, cậu không cảm thấy điểm yếu của mình quá dễ nắm bắt sao?”
“Anh Văn, anh là người thông minh, anh nên biết, xé con át chủ bài thì sẽ chẳng có lợi cho ai cả.”
Văn Mộc Nam cười nhạo: “Trợ lý của một ngôi sao nhỏ bé tuyến ba mà cũng dám uy hiếp tôi?”
Bùi Kỳ cười khẩy, điềm tĩnh nói: “Anh Văn à, nói quá làm gì. Trong cái giới này, ai mà không nắm thóp của người khác để uy hiếp chứ, Lục Ngọc Tân có thể chịu đựng được việc bới móc, nhưng anh và ba anh có chịu đựng được những việc làm sau lưng Giải trí Dật Thiên bị đào ra không?”
Văn Mộc Nam quát: “Bùi Kỳ! Cậu đừng có mà ngông cuồng!”
Bùi Kỳ phớt lờ cơn giận của hắn, chỉ dửng dưng đáp lại: “Những gì cần nói tôi đã nói rồi, tôi còn chuyện khác phải làm, xin phép cúp máy trước.”
Điện thoại vừa tắt, anh thẳng tay cho số người nọ vào danh sách đen.
Văn Mộc Nam.
Giải trí Dật Thiên.
Anh mở danh bạ WeChat, gửi tên của người này và tên công ty cho một người.