Hai người như nhau, khung cảnh quen thuộc, Cố Tâm Viễn ngồi trong xe thấy Bùi Kỳ và Lục Ngọc Tân từ xa đi tới, cậu nhanh chóng xuống xe mở cửa cho bọn họ.
Không hiểu tại sao, cậu đột nhiên nhớ đến cảnh tượng hồi trưa ở bãi đỗ xe, cũng là thế này, chỉ cách có mấy tiếng, nhưng lại cho cậu cảm giác quá khác lạ.
Trong đoạn video đó, mặc dù hai người anh mình chỉ hôn nhau thôi, tuy nhiên Cố Tâm Viễn lại cảm thấy rất diệu kỳ, có một sự ngượng ngùng không thể nào diễn tả bằng lời được, cậu biết quan hệ của hai người rất tốt, song chưa nghĩ tới tốt đến mức này.
Thảo nào anh Tân phản ứng mãnh liệt với chuyện anh Bùi gánh thêm nghệ sĩ khác như vậy, thì ra đúng là bị đàn ông phụ lòng vứt bỏ mà!
Cậu chợt ngộ ra, cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao trong tất cả mọi chuyện, cậu càng nói càng sai, càng làm càng lỗi, bởi vì cậu chính là bia đỡ đạn nhỏ bé bị kẹp giữa đôi tình nhân người ta.
Mỗi lần chiến tranh bùng nổ, cậu đều trở thành nạn nhân vô tội…
Do video đang được phát tán, lần này cả hai đều đeo khẩu trang, một trước một sau mà đi. Cố Tâm Viễn quan sát hai người, không biết có phải do nụ hôn say đắm trong video hay không mà bây giờ nhìn họ cậu cảm thấy xứng đôi lắm.
Lục Ngọc Tân lên xe ngồi xong, thấy Cố Tâm Viễn vịn cửa xe không nhúc nhích, nổi điên mắng: “Còn nhìn nữa, cậu có tin anh móc mắt cậu ra không?”
Gan thật, dám ăn dưa ngay trước mặt mình luôn.
Cố Tâm Viễn lập tức thu hồi tầm mắt, sờ mũi cười gượng, ngoan ngoãn đóng cửa xe rồi chạy lên phía trước.
Trong lúc khởi động xe, cậu quay đầu hỏi người đằng sau: “Anh Bùi, chúng ta về đâu?”
Bùi Kỳ vừa há miệng, còn chưa kịp trả lời, người bên cạnh đã xù lông trước, cầm quyển tạp chí cuộn lại vỗ vào đầu Cố Tâm Viễn.
“Cái tên ăn cây táo rào cây sung này, rốt cuộc cậu là trợ lý của ai hả? Ngày nào mở miệng ra cũng anh Bùi anh Bùi, cậu muốn chở anh ta hay chở anh về nhà?”
“…” Cố Tâm Viễn oan ức vô cùng, ôm đầu đau khổ.
Cậu chỉ nghĩ bây giờ chắc chắn các phóng viên đang vây kín công ty và nhà Lục Ngọc Tân, cho nên mới muốn hỏi Bùi Kỳ xem còn chỗ nào an toàn để về hay không thôi.
Quả nhiên càng nói càng sai mà, cậu vẫn nên im lặng là tốt nhất, không làm bia đỡ đạn nữa.
“Đến khu Cao Đài.” Bùi Kỳ nhàn nhạt lên tiếng.
Lục Ngọc Tân lập tức không vui, la lớn: “Tui không thèm đến nhà anh! Tui muốn về nhà tui!”
“?” Cố Tâm Viễn ngơ ngác, cậu nhớ Bùi Kỳ ở khu Bình Hồ mà nhỉ.
“Chắc chắn phóng viên đang ngồi đầy ở nhà cậu rồi, chúng ta không vào được.” Bùi Kỳ giải thích.
Lục Ngọc Tân: “Tui còn nhiều nhà khác chứ bộ!”
Bùi Kỳ: “Giờ này không kịp để dọn dẹp những căn khác, hơn nữa cách quá xa công ty và phim trường, đêm nay cậu đến đó, ngày mai lại về đây sẽ rất bất tiện.”
Lục Ngọc Tân thật sự bực mình: “Vậy thì đến nhà Cố Tâm Viễn.”
Cố Tâm Viễn trợn mắt, hít một hơi khí lạnh, không dám tin vào những gì mình vừa nghe: “Nhà… nhà em?”
Đúng là khóc không ra nước mắt, tại sao chuyện này lại ập lên người cậu, cậu đã im lặng rồi mà.
“Thái độ này là sao, cậu chê anh hả?” Lục Ngọc Tân ngoài cười nhưng bên trong chết lặng, nói.
“…” Cố Tâm Viễn sắp khóc thật rồi, thầm nghĩ mình nào dám chê Lục Ngọc Tân, là do cái miếu đổ nát của cậu không xứng với ngôi sao sáng giá Lục Ngọc Tân thôi.
Cố Tâm Viễn nhìn Bùi Kỳ cầu cứu.
Bùi Kỳ chỉnh khẩu trang, quay sang nhìn người đang dựng râu trợn mắt bên cạnh, lắc đầu bất lực, vừa định nói thì chị Tuệ gọi điện thoại đến.
Lục Ngọc Tân nghe tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét về phía anh, vẻ mặt chất vấn.
Bùi Kỳ không còn cách nào khác, đưa điện thoại ra cho cậu xem tên người gọi.
“…” Lục Ngọc Tân nhíu mày, bực bội thở ra một hơi, nói với Cố Tâm Viễn trước khi Bùi Kỳ bắt máy: “Đến khu Cao Đài.”
Cố Tâm Viễn nhận được mệnh lệnh, lập tức lái xe đi vì sợ Lục Ngọc Tân đột ngột hối hận, thật sự ở đây thêm một lúc nữa thì kiểu gì đám phóng viên và người hâm mộ cũng mò tới cho coi.
Bùi Kỳ: “Chị Tuệ.”
Người bên kia điện thoại lạnh lùng mở miệng: “Lục Ngọc Tân đâu?”
Bùi Kỳ thành thật trả lời: “Bên cạnh tôi, chúng tôi đang đến khu Cao Đài.”
Lục Ngọc Tân nghe vậy, hung dữ nhìn anh, thật không biết số mệnh của mình bị cái gì nữa, có hai trợ lý, bộ đang thi xem ai ăn cây táo rào cây sung giỏi hơn à?
Chị Tuệ: “Bùi Kỳ, cậu làm vậy là vi phạm thỏa thuận giữa chúng ta đấy.”
Bùi Kỳ: “Bây giờ cậu ấy ở đó mới an toàn.”
Chị Tuệ cười khẩy: “Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đang có ý gì, tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, đừng vượt ranh giới, cậu như vậy chỉ hại cậu ấy thôi!”
Bùi Kỳ: “Chuyện video đúng là vấn đề của tôi, tôi sẽ xử lý nó, nhưng tôi cũng nói rồi, tôi sẽ không thỏa hiệp.”
Lục Ngọc Tân nghe thấy, kỳ quái nhìn anh, trên mặt lộ rõ nghi hoặc.
Hai người bọn họ đang nói gì vậy, không thỏa hiệp cái gì?
Chị Tuệ: “Tốt nhất cậu đừng quên những gì cậu đã hứa với tôi, nếu như không làm được, cậu phải rời đi ngay lập tức. Tối nay tôi sẽ đến đón Lục Ngọc Tân.”
Dứt lời, đối phương liền cúp điện thoại.
Bùi Kỳ cầm điện thoại, cúi đầu nhắm mắt, im lặng không nói gì.
Lục Ngọc Tân cố ý ho mấy tiếng làm dịu bầu không khí, sau đó cuộn quyển tập chí lại chọc chọc đầu gối anh, quan tâm hỏi: “Sao thế? Chị ấy nói gì?”
Thấy vẻ mặt sa sút và chịu đựng của anh, Lục Ngọc Tân đoán là anh bị mắng.
Bùi Kỳ nhìn người bên cạnh, ánh mắt từ từ dịu lại, lắc đầu đáp: “Không có gì, chuyện video thôi.”
Vừa nhắc đến video, Lục Ngọc Tân có cảm giác mặt mình lại nóng lên, vội chỉnh khẩu trang, mất tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chuyện video… cũng là vấn đề của tui. Đợi tui suy nghĩ rồi nói rõ với chị ấy, không để chị ấy trút hết giận dữ lên người anh đâu.”
Bùi Kỳ xoa xoa thái dương, thấp giọng hỏi: “Cậu định nói gì với chị ấy?”
Bùi Kỳ thở hắt ra, vừa nóng nảy vừa tức giận đáp: “Đã nói tui chưa nghĩ ra mà!”
Cậu xin thề, nếu cậu tìm được tên paparazzi kia, cậu nhất định sẽ đánh cho gã ta một trận tơi tả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT