*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi có bệnh, tôi biết mà.
Bởi vậy tôi mới không cách nào khống chế được.
Đến cuối cùng tôi vẫn ảo tưởng, anh ấy yêu tôi.
Lam Tư Ngộ ôm eo Tịch Mộ, vùi đầu vào lồng ngực anh rất lâu mà không động đậy gì.
Tịch Mộ vẫn giữ tư thế ôm của cậu ta, sau đó anh cúi đàu nhìn mặt cậu ta, "Sao thế? Stupor hả?"
Lam Tư Ngộ lần nữa nhào vào.
"Được rồi, cũng chẳng có gì đâu." Tịch Mộ chỉ muốn xác nhận chuyện này thôi.
Ngụy Tri Thục đứng sau lưng hai người híp mắt nhìn cảnh tượng vui tai vui mắt cười, "Chắc là lâu quá chưa được gặp bác sĩ nên nhớ cậu quá đấy. Dù sao thì gà con mới ra khỏi vỏ lúc nào cũng cần mẹ."
Tịch Mộ phát tởm, anh ôm Tịch Mộ bằng một tay, ánh mắt anh thì nhìn chằm chằm anh ta, "Lúc anh nói chuyện có thể cẩn thận chọn mấy cái ví dụ được không?" Ai là gà mẹ chứ?
Ngụy Tri Thục cười bày bộ dáng cậu biết đáp án mà.
Tịch Mộ tức giận đến thổi tóc mái.
Ngụy Tri Thục cũng không ngờ đến Lam Tư Ngộ lại đến nên anh ta phải đi, trước khi đi anh ta còn chỉ tay Tịch Mộ.
Tịch Mộ cúi đầu, bây giờ anh đang cầm quyển sách Ngụy Tri Thục mới đưa cho anh, "Ha, tôi trả sách cho anh."
"Bác sĩ đọc đi, tôi đọc xong rồi." Ngụy Tri Thục nói như thế.
Tịch Mộ nhoáng cái đau não, "Tôi không có hứng thú với mấy tác phẩm văn học."
"Không có hứng thú thì cứ xem bìa thôi, tôi thích kiểu thiết kế bìa thế này lắm." Anh ta nói đầy thâm sâu: "Tên sách rất bất ngờ, là kiểu sắp xếp chữ mà tôi yêu thích."
Tịch Mộ xem như đã nhìn thấu được anh ta, "Anh lười đến thư viện trả sách đúng không?"
Ngụy Tri Thục chẳng thèm bận tâm anh nghĩ thế nào, "Cậu chơi với bé gà con trước đi, tôi thật sự muốn đi tìm An Khê, bái bai." Nói xong anh ta nhanh chân bỏ chạy.
Tịch Mộ muốn lấy quyển sách trên tay đập anh ta.
"Các anh đang nói chuyện gì thế?" Lam Tư Ngộ nghe bọn họ nói chuyện xong vẫn không biết rốt cục bọn họ đang bàn chuyện gì.
Trong lòng truyền đến thanh âm buồn bã. Tịch Mộ cúi đầu vừa khéo bắt gặp Lam Tư Ngộ ngẩng đầu. Nếu như không phải cậu ta đang đeo bịt mắt, Tịch Mộ cảm thấy trong giây lát này tầm mắt hai người sẽ đối diện nhau, anh sẽ dùng khoảng cách gần đến mức mập mờ này để thưởng thức đôi mắt mang màu sắc cổ xưa này và cả ảnh ngược của anh trong đấy.
"Có gì đâu, nói chuyện phiếm thôi." Tịch Mộ tùy tiện nói thế, ánh mắt anh dịu dàng hơn chút.
"Lam Tư Ngộ buông bác sĩ Tịch ra." Bác sĩ cách đó không xa sốt ruột cực kỳ. Dựa vào lời dặn dò của Chu Lập Chí, kể cả khi nhân cách thứ sáu vô hại thì cũng không được để cậu ta tới gần người khác. Đặc biệt là khoảng cách thân mật đến mức như không có kẽ hở này, cái ôm chặt chẽ đến mức như 1cm còn chưa đến.
Bác sĩ nào cũng đều có cách quản lý bệnh nhân của mình, không trong phạm vi thời gian làm việc của mình, Tịch Mộ biết cũng không nên đi làm phiền thời gian người khác quản lý. "Lam Tư Ngộ, bác sĩ bảo cậu buông tay kìa." Anh nhẹ giọng nói thế.
"Anh nghe lời ông ta sao?" Lam Tư Ngộ hỏi.
Tịch Mộ dở khóc dở cười, "Tôi không có ý muốn nghe theo ông ta, thế nhưng bây giờ cậu thuộc quản lý của ông ấy."
"Tên đàn ông vô dụng." Lam Tư Ngộ buông tay rồi để lại cho anh một đòn chí mạng, "Tôi khinh thường anh."
Tịch Mộ ngu người như gà gỗ.
Tịch Mộ hoá đá.
Tịch Mộ cười khổ.
Chỉ mấy giây anh đã bày ra ba loại thay đổi cảm xúc, sau đó anh hóp bụng, "Sao tôi lại...'
"Lam Tư Ngộ, mau về đi!" Bác sĩ kia chạy đến kéo tay Lam Tư Ngộ.
Sức ông ta quá lớn khiến Lam Tư Ngộ bị đau, cậu ta nhíu lôngmayf.
"Đừng thô lỗ thế." Tịch Mộ đẩy tay bác sĩ.
Bác sĩ bị hất tay nhìn Tịch Mộ không dám tin, cậu dựa vào đâu mà bắt ông ta không được thô lỗ.
Tuy rằng không nhìn thấy cảnh trước mắt thế nhưng lỗ tai của Lam Tư Ngộ lại nhạy cảm hơn cả so với bình thường, cậu ta nghe được lời Tịch Mộ nói rõ ràng nên cảm thán trong lòng.
Anh ấy rất bảo vệ tôi, anh ấy rất thích tôi.
Ngay trong thế giới của Lam Tư Ngộ, Lý Bạch Bạch thấy được rõ ràng suy nghĩ của cậu ta, cô rất muốn nhấn đầu Lam Tư Ngộ đập vào tường, để cậu ta tỉnh táo lại chút.
Thôi, chỉ là phát bệnh thôi mà, bệnh xong sẽ bình thường thôi.
Cô hy vọng như thế.
Nhưng trước khi khỏi bệnh, bây giờ Lam Tư Ngộ hoàn toàn là một tên não tàn rơi vào tình yêu không thể nói chuyện một cách bình thường.
Lam Tư Ngộ chiếm quyền tuyệt đối với cơ thể, những nhân cách khác thay phiên tìm đến cậu ta đều bày tỏ muốn nói chuyện với Tịch Mộ. Lam Tư Ngộ ngồi trên ghế, đỉnh đầu có một chùm sáng chiếu xuống. Những nhân cách khác vây quanh khiến cậu ta trông như tên tội phạm.
"Giờ đến lượt bọn tôi."
"Không muốn."Lam Tư Ngộ từ chối, "Đợi lát nữa, Tịch Mộ sắp tới rồi. Tôi muốn gặp Tịch Mộ, chờ anh ấy đi rồi tôi sẽ giao cơ thể cho mấy người."
Phó Đồ như muốn chết đến nơi, "Bọn tao muốn gặp Tịch Mộ, Tịch Mộ không ở đây thì ra ngoài làm đéo gì?"
Lam Tư Ngộ nghe như thế thì bắt bẻ ông ta, "Vậy lúc thường mấy người không cần ra đâu đúng không?"
"Đừng có nói thế." Thẩm Vạn Kỳ là người đầu tiên phản đối.
Lam Tư Ngộ gật đầu, "Vậy thì mấy người cứ ra như thường đi."
"Thằng quỷ này, cậu không hiểu tiếng người à." Lý Bạch Bạch không nhịn được nữa bèn nhấc cổ áo cậu ta lên.
Lam Tư Ngộ quá nhỏ con nên liền bị cô nhấc bổng.
"Bọn tôi muốn gặp Tịch Mộ!"
09404 nhắc nhở cô ta, "Cậu ta sẽ chết đó."
"Tôi không thể chết được." Lam Tư Ngộ nhẹ nhàng mà nói một câu.
Lý Bạch Bạch còn chưa kịp phản ứng thì tay cô đã nhẹ bẫng đi. Cô cúi đầu nhìn xuống, trong tay chỉ còn lại quần áo Lam Tư Ngộ, mà cậu ta thì không thấy đâu.
"Chúng ta ở đây cũng không phải là người thật."
Nghe được âm thanh mọi người đồng loạt ngoảnh đầu.
Cơ thể Lam Tư Ngộ thoáng chốc lập tức lớn lên, cậu ta đã không còn bộ dáng của đứa trẻ, nhoáng cái đã thành thiếu niên trưởng thành, bộ dáng này... giống hệt như Lam Tư Ngộ ngoài kia. Cậu ta mặc một bộ âu phục mới, cởi mũ, giơ về phía bọn họ. "Phiền mấy người đừng cản trở tôi nữa được không?"
Mọi người kinh hồn bạt vía.
Lam Tư Ngộ quay người rời đi.
"A." 09404 nở nụ cười.
"Hiếm lắm mới thấy anh cười." Hai tay Lý Bạch Bạch vòng trước ngực, dưới cảnh tượng thế này cô không thể nào cười nổi.
"Tôi đang suy nghĩ." 09404 nằm lại giường của mình, "Nếu như Lam Tư Ngộ thật sự ở trong chúng ta, vậy nhất định sẽ hận đến mức muốn giết chết quái vật nhỏ của bây giờ."
Thẩm Vạn Kỳ hỏi: "Vậy cậu có nghĩ đến chuyện lỡ như cậu ta là Lam Tư Ngộ thật sự thì sao?"
Bầu không khí lập tức hạ xuống vài độ âm.
"Tôi chưa từng thấy Lam Tư Ngộ xuất hiện chung với quái vật nhỏ." Phó Đồ nhớ lại một chuyện.
"Tôi cũng chưa từng thấy anh và Lam Tư Ngộ từng xuất hiện chung." 09404 nhắc nhở anh ta chuyện này.
"Tôi thì từng thấy Phó Đồ và Lam Tư Ngộ xuất hiện chung, nhưng mà có ý nghĩa gì đâu, nói không chừng đó là chuyện sau khi cậu ta bị giết."
*
Ý là nói đến chuyện ai từng xuất hiện chung với Lam Tư Ngộ cũng không có ích gì vì có khi sau khi Lam Tư Ngộ (nhân cách chính) bị giết rồi thì quái vật nhỏ mới được tạo ra, cho nên bọn họ khó có khả năng xuất hiện cùng nhau.Hộp phát nhạc được bật lên, dây cót bị kẹt lại phát ra giọng rè rè đáng sợ.
"Lý Bạch Bạch." Phó Đồ không nhịn được, "Đừng làm mấy trò đó nữa được không?"
"Tôi chỉ nhớ đến một chuyện." Lý Bạch Bạch cất hộp nhạc về, "Trước kia Lam Tư Ngộ rất thích bắt mèo đúng không?"
Ba người còn lại trừng mắt nhìn cô.
"Cậu ta thích." Phó Đồ nhếch miệng. "Ba người chúng ta từng cùng nhau chơi trò này với cậu ta rất nhiều lần."
"Bọn tôi chơi trong thế giới tinh thần ba ngày ba đêm." Thẩm Vạn Kỳ nhớ đến chuyện này lại thấy mệt mỏi, "Cuối cùng cậu ta lôi tôi từ trong rương báu ra. Bắt người bị tóm được bị phạt, nhốt tôi trong vực sâu một tháng." Đến bây giờ anh ta vẫn còn chưa quên cảnh Lam Tư Ngộ cố ý lệch cổ*, bày ra một gương mặt dọa gã.
Người đó đúng là một tên ác quỷ.
09404 im hồi lâu, nghe vậy cúi đầu. "Tôi cũng chơi cùng cậu ra, một ngày cậu ta bắt được tôi 10 lần, sau đó treo tôi trên vách đá cheo leo trừng phạt."
Lý Bạch Bạch vỗ tay một cái, "Mấy người từng có ai làm quỷ bắt Lam Tư Ngộ chưa?"
Những người còn lại lắc đầu.
"Tôi từng được thử một lần." Lý Bạch Bạch nói.
"Bắt anh ta còn khó hơn nhiều đúng không?"
"Rất khó, cho nên Lam Tư Ngộ sẽ để lại manh mối cho tôi." Lý Bạch Bạch nói, "Nếu thật sự Lam Tư Ngộ đã trốn rồi sẽ để lại manh mối, nhanh tìm đi."
"Ahhh." Bọn họ phiền muốn chết rồi.
Lý Bạch Bạch nói: "Chờ quái vật nhỏ về tôi sẽ tìm cậu ta nói chuyện lần nữa, dựa theo ghi chép trước đó thì chắc cậu ta cũng sắp tỉnh rồi."
"Cô ổn không đấy?" Thẩm Vạn Kỳ bày tỏ sự hoài nghi với năng lực của cậu ta.
Lý Bạch Bạch vuốt tóc, tràn đầy tự tin, "Tôi cũng là một cô gái đáng yêu, anh ta sẽ rung động."
"Hy vọng thế." Nhưng ý nghĩ trong lòng của bọn họ là, không thể.
Mọi người lập tức giải tán rồi về lại thế giới của mình lật tung mọi nơi tìm tất cả manh mối mà có thể Lam Tư Ngộ sẽ để lại.
Tịch Mộ vừa đẩy cửa ra, liền phát hiện Lam Tư Ngộ đang ngồi trê giường, hai tay cậu ta đặt trên đùi, chân lắc qua lắc lại. Anh nhìn thấy cậu ta không đeo bịt mắt bèn trêu: "Hội chứng Erotomania ổn rồi à?"
Lam Tư Ngộ nhìn anh, không trả lời vấn đề này, chỉ nũng nịu: "Bụng tôi đói quá."
"Thời gian cơm trưa đã qua hai tiếng." Tịch Mộ cau mày, "Không ai đến đưa cơm cho cậu sao?"
"Có." Lam Tư Ngộ vắt chân vào nhau, "Nhưng nhìn khó ăn lắm."
Đứa con trai từ việc từ chối ăn cơm đến học được cách kén chọn.
Tịch Mộ vui mừng gật gật đầu, "Cậu muốn ăn gì tôi kêu bên nhà bếp chuẩn bị chút."
Đôi mắt Lam Tư Ngộ tỏa sáng lấp lánh, "Tôi muốn ăn canh, canh gà hạt dẻ..."
Tịch Mộ bày tỏ không thành vấn đề, nửa tiếng sau anh đến nhà bếp bưng một bát canh trứng gà tảo tía về.
Lam Tư Ngộ hỏi: "Đây là gà sao?" Cậu ta chỉ vào mảnh trứng trên chén canh.
"Nếu như người ta đồng ý cho nó thêm thời gian và chút nhiệt độ thì nó có thể sẽ thành gà." Tich Mộ nói nghiêm túc, sau đó tức giận, "Tôi đi qua đòi canh gà hạt dẻ, suýt chút nữa bị đầu bếp cầm muôi đuổi đánh đấy." Anh thở dài, "Qua giờ cơm rồi, người ta còn chấp nhận nấu cho một bát canh trứng tảo tía tôi còn suýt phải quỳ xuống nói cảm ơn đấy."
Lam Tư Ngộ nhìn màu trứng vàng trắng và màu xanh của tảo tía cùng bơi bèn nói rằng: "Tôi không ăn đâu."
Tịch Mộ hung dữ nói: "Ăn cho tôi."
"Không ăn đâu." Tịch Mộ quay người muốn bò đến phía bên kia giường.
Một tay Tịch Mộ bưng bát, một tay nắm chân cậu ta kéo lại.
Lam Tư Ngộ nặng lên rồi, anh kéo còn có chút vất vả.
"Tôi bảo cậu ăn nhanh, nhanh ăn cho tôi đi!" Tịch Mộ kéo cậu ta lại.
Lam Tư Ngộ nghe vậy, lập tức ngồi dậy, sau đó mong chờ nhìn Tịch Mộ.
"Khó lắm mới thêm tí thịt, sao mà không ăn được." Tịch Mộ múc muỗng canh đưa đến trước mặt Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ há miệng rồi ngậm một ngụm.
Sau đó cậu thành công bị nóng.
Tịch Mộ cũng hoảng, "Không phải cậu không muốn ăn sao? Sao còn há mồm thật lớn ăn canh."
Có dạy dỗ xương máu trước đó, Lam Tư Ngộ chỉ dám mở miệng, chép chép miệng nhỏ húp canh.
Chờ cậu ta húp hết một ngụm thì Tịch Mộ lại nhanh chóng múc muỗng tiếng theo.
Hai người phối hợp ăn ý đã nhanh chóng xử lý xong một chén canh.
Ăn uống no đủ, Lam Tư Ngộ dựa vào tường, thỏa mãn ợ một cái no nê.
Tịch Mộ có loại ảo giác khó hiểu như kiểu mình bị lừa rồi.
Khẩu vị của cậu ta rõ ràng vẫn rất tốt.
Tịch Mộ đặt bát sang một bên, sau đó ngồi cạnh cậu, anh vướt mái tóc rối tùm lum của cậu ta ra sau tai. "Ba tháng này cậu có vẻ ngoan ngoãn ăn cơm nhỉ."
Lam Tư Ngộ gật đầu, "Khen tôi đi."
"À ha, Lam Tư Ngộ giỏi quá đi."
Giọng của anh nghe rất qua loa, thế nhưng Lam Tư Ngộ vẫn híp mắt cười hài lòng.
Tịch Mộ nhìn thấy nụ cười cậu ta cũng vui vẻ. "Nếu cậu no rồi thì bây giờ chúng ta làm việc thôi.
"Ừm." Lúc cảm xúc Lam Tư Ngộ tốt thì rất nghe lời, "Anh hỏi cái gì, tôi đều trả lời hết!"
"Ha ha, cảm ơn cậu." Hai mắt Tịch Mộ cong cong, "Nhưng tôi muốn gặp những người khác cơ." Lam Tư Ngộ là nhân cách sẽ không bị tiêu diệt, anh không cần cung điện ký ức của cậu ta, tin tức anh cần là những người khác. "Kêu người khác ra đây đi." Anh nói thế.
Khóe miệng Lam Tư Ngộ vốn đang nhếch lên lập tức bẹp xuống.
Tịch Mộ sợ hãi.
"Hừ." Lam Tư Ngộ quay mặt đi.
Tịch Mộ vươn tay vỗ vỗ vai cậu ta.
Lam Tư Ngộ bò đến trước cửa sổ nhìn cảnh vật, làm như không thấy anh.
"Được rồi, tôi không tìm những người khác nữa, chúng ta trò chuyện đi." Tịch Mộ quyết định dùng chính sách đi đường vòng.
Lam Tư Ngộ không hề đáp lại.
Tịch Mộ cuối cùng cũng may mắn được trải nghiệm của những bác sĩ khác gặp phải khi ở chỗ này của Lam Tư Ngộ bị cậu ta lơ đi như không khí. Trước khi bác sĩ thay ca đến, Lam Tư Ngộ vẫn không nói một lời hay liếc anh một cái.
"Haiz." Tịch Mộ trốn trong wc sầu não đốt một điếu thuốc.
Đây chỉ mới là bắt đầu.
Đợi sang ngày hôm sau, Lam Tư Ngộ vẫn không nhìn anh như trước. Tịch Mộ ở trong phòng bệnh nửa ngày cũng chỉ có thể nhìn cái gáy đầy đặn của cậu ta.
Gáy của cậu ta cũng rất đẹp.
"Haiz." Tịch Mộ trốn vào wc, sầu não đốt điếu thuốc thứ hai.
Ngày thứ ba, Lam Tư Ngộ thậm chí ngủ ngay lúc anh đến.
"Haiz." Tịch Mộ ra khỏi phòng bệnh liền đốt điếu thuốc.
Y tá trưởng vừa khéo đi qua dạy dỗ Tịch Mộ một trận.
"Tôi chỉ ngậm thôi, sao có thể đốt thuốc ngay chỗ bệnh nhân được chứ?" Tịch Mộ biện minh cho mình.
Bởi vì sự phản kháng của anh, y tá trưởng liền càm ràm một tiếng đồng hồ.
Lý Giáng biết anh gặp phải vách ngăn ở chỗ Lam Tư Ngộ hai ngày nay, thậm chí còn cố chọn giờ anh dùng cơm đến châm chọc khiêu khích, "Nếu anh không thể nói chuyện với cậu ta được nữa thì cũng không cần phải ở đó làm gì nữa."
Con người cần biết lo lắng.
Tịch Mộ ăn cơm xong không về ký túc xá ngay mà trực tiếp đến phòng bệnh của Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ nằm trên giường như trước, có vẻ như đang ngộ.
Tịch Mộ không hiểu sao có một loại cảm giác cậu ta 100% là đang giả vờ ngủ. Vì thế anh liền tiến lên xốc chăn Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ bị sợ hết hồn, lập tức mở mắt ra.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu!" Tịch Mộ kéo cậu ta dậy.
Lam Tư Ngộ bị nhấc lên một cách đột ngột nên sợ hãi bám lấy vai anh mới trụ vững được cơ thể.
Tịch Mộ cúi đầu nhìn cậu thiếu niên, nhẹ giọng nói nhỏ, "Tôi không muốn cho những nhân cách khác nghe được."
Lam Tư Ngộ hạ mắt, "Bọn họ không nghe được."
Tịch Mộ an tâm rồi, "Cậu không thể chiếm mãi cơ thể này, tôi cần nói chuyện với những người khác." Anh nghiêm túc trò chuyện với cậu ta.
Lam Tư Ngộ nghe vậy nheo mắt lại, sau đó đưa ra câu hỏi mấy ngày nay vẫn luôn muốn hỏi, "Anh ghét việc nói chuyện với tôi sao?"
"Không có chuyện này." Tịch Mộ nào dám.
Lam Tư Ngộ nhìn anh, chờ anh tiếp tục giải thích một chút.
"Có một việc không biết là cậu đã biết chưa." Tịch Mộ hỏi cậu ta, "Cậu có biết chuyện nhân cách chính có thể còn sống không?"
Lam Tư Ngộ trợn mắt nhìn Tịch Mộ.
"Cậu không biết lo lắng chút cả!" Tịch Mộ giáo dục cậu ta.
Lam Tư Ngộ tiếp tục dùng tốc độ cực chậm gật đầu dưới sự dạy dỗ của anh. "Tôi biết mà."
"Hả?" Tịch Mộ kinh ngạc, "Những người khác nói cho cậu sao?"
"Không." Chưa có ai từng nói chuyện này với cậu.
"Vậy sao cậu biết được?"
"Không biết sao nhưng cứ loáng thoáng thấy thế."
Tịch Một tiếp tục dùng sức nhấc cậu ta, "Nếu biết rồi sao còn không phối hợp trị liệu với tôi, nhanh để tôi nói chuyện với những nhân cách khác đi, sau đó xem sao rồi còn chữa cho mấy cậu."
Lam Tư Ngộ nhanh chóng liếc mắt nhìn anh một cái bày ra biểu tình không nói hết được, "Tôi cứ không muốn anh gặp bọn họ đấy."
"Tại sao?" Tịch Mộ bị tức cười.
"Nếu anh tiếp xúc với bọn họ thì anh sẽ bị lừa chăng?"
Lần này đúng là Tịch Mộ muốn cười đến mất cả tiếng, "Tôi bị lừa cái gì?"
Lam Tư Ngộ vươn tay ra.
Ngay lúc Tịch Mộ cho rằng cậu ta muốn hất tay mình thì Lam Tư Ngộ đặt tay lên mặt mình, sau đó dùng sức ôm, "Nếu bọn họ mang gương mặt này nói chuyện với anh thì nhất định anh sẽ bị lừa!" Cậu ta hoảng đến mức nước mắt trào ra, "Sau đó anh sẽ thích bọn họ, không thích tôi nữa."
Sức cậu ta quá mạnh, Tịch Mộ sợ cậu ta sẽ cào mình trầy bèn nhanh chóng kéo tay cậu ra.
Lam Tư Ngộ mất đi điểm chống đỡ là Tịch Mộ liền ngã xuống giường. Tịch Mộ theo động tác kéo tay của cậu ta cũng đè lên người cậu.
Tịch Mộ khó khăn dậy khỏi người cậu ta, sau đó bày vẻ mặt chính nghĩa nhìn Lam Tư Ngộ, "Cậu lo xa rồi."
Lam Tư Ngộ mếu máo.
Trong giây lát này, Tịch Mộ lại lần nữa như gặp lại một Lam Tư Ngộ đáng thương như hồi đầu.
Tịch Mộ thương lượng với cậu ta, "Lần sau tới đây thì đổi người đi."
Mặt cậu ta như không tình nguyện cho lắm.
Trong giây lát này, Tịch Mộ lại lần nữa thấy được ban đầu gặp phải, một cái kia đáng thương Lam Tư Ngộ.
Tịch Mộ vỗ mu bàn tay của cậu ta, đưa ra bảo đảm, "Tôi phụ lòng cậu sẽ bị sét đánh."
"Không cần." Lam Tư Ngộ khịt khịt mũi, "Tôi sẽ tự mình ra tay đánh anh."
Lời của cậu ta rất nhẹ nhàng nhưng thành công khiến Tịch Mộ run lên một cái.
"Anh nói đấy nhé, hứa nhé." Lam Tư Ngộ duỗi ngón út với anh.
Lam Tư Ngộ nhìn như một đứa bé, Tịch Mộ cười ha ha kéo cổ tay cậu sau đó duỗi ngón út ngoắc lại, "Hứa."
Lam Tư Ngộ nhìn anh, sau đó nhắm hai mắt lại.
Lúc lần nữa đôi mắt kia mở ra, cặp mắt kia híp lại bày ra vẻ mặt lười biếng.
"09404." Một âm thanh gọi anh ta.
09404 nhớ lại đoạn thời gian ở trạm thu nhận như địa ngục kia.
"Lúc gọi tên mày, mày phải nhanh đáp lại đi, biết chưa? 09404."
Cả tên cũng không có, anh ta chỉ có chuỗi một số hiệu.
"Ừm, bác sĩ Tịch Mộ." 09404 miễn cường ngồi thẳng sau đó nhìn bác sĩ ngồi đối diện.
Tịch Mộ cũng không nghĩ đến Lam Tư Ngộ sẽ để 09404 ra đầu tiên. "Như đã hứa, tôi đến rồi." Anh ta nói.
09404 xoa cổ tay, "Khéo thật, tôi vừa khéo tìm được trong thế giới của tôi một tấm bảng hiệu Lam Tư Ngộ để lại."
Tịch Mộ khó hiểu mà nhìn anh ta.
09404 ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa, sau đó há mồm dùng âm thanh lười biếng của mình thì thầm:
"Con ác ma đầu tiên ra đời chết vào lúc bình minh.Con thứ hai đi đến được tìm thấy ở lúc hoàng hôn.Con thứ ba nhìn thấy liền bỏ chạy.Con thứ tư chạy đến cướp hết mọi thứ.Con thứ năm chịu tội thay hủy diệt chứng cứ.Con thứ sáu đến sau tái sinh từ tro tàn.Bây giờ, câu chuyện bắt đầu vòng lặp lại."Hết chương 32
Cái cảnh Lam Tư Ngộ lệch cổ chắc giống thế này.:v