Thế giới tinh thần của tôi đã sớm vỡ nát.

Lam Tư Ngộ nâng một quyển truyện cổ tích trong tay. Trong quyển sách này chỉ có một câu chuyện cổ tích duy nhất, đó là câu chuyện 'Dưới tán cây bách xù'.

Người chồng cưới một người vợ mới, người vợ cực kỳ thương đứa con gái, còn đứa con trai thì bà ta chỉ hận đến mức muốn giết nó. Mỗi ngày bà ta đều bắt nạt nó, mới đầu là len lén tóm nó, tiếp đến là xô nó ngã, quá quắt hơn là bà ta còn đẩy nó từ trên bậc thang cao xuống.

Trái tim đứa bé trai đã vỡ vụn.

Bởi vì có một lần nó ngã xuống nó nhìn thấy người cha qua khe cửa và ông đang nhìn tất cả.

Ông ta ngầm cho phép chuyện này xảy ra.

Lý Bạch Bạch và Phó Đồ đang nắm tay nhau, sung sướng xoay vòng quanh.

"Lam Tư Ngộ chết rồi, lá la."

"Lam Tư Ngộ đáng sợ chết rồi, lá la!"

Lam Tư Ngộ ôm quyển truyện cổ tích, tiếp tục núp trong góc. Nó không biết mình có nên tiến lên trò chuyện với bọn họ không, bởi vì hiện tại tên của nó cũng là Lam Tư Ngộ, bọn họ chúc mừng cái chết của Lam Tư Ngộ như thế, thật sự giống như đang nguyền rủa mình đi chết đi vậy.

Chỉ là nó cũng có thể hiểu rõ, dù sao lúc nhân cách chính vẫn ở đây bọn họ là người bị ép chế. Người ta nói, người mắc chứng nhân cách phân liệt đều vì nhân cách đột nhiên nhảy ra mà phiền não mệt mỏi, thế nhưng bọn họ thì ngược lại, nếu như bất cứ ai không cẩn thận chiếm lấy cơ thể mà chưa có sự đồng ý của Lam Tư Ngộ thì chờ đợi khi hắn trở lại chỉ có sự dằn vặt dày vò cho kẻ đó.

"Quái vật nhỏ." 09404 gọi nó, "Đi nghỉ ngơi đi."

Lam Tư Ngộ nhìn 09404 râu ria xồm xoàm, đột nhiên mở miệng. "Tôi có tên có tuổi."

"Ồ." 09404 không hứng thú mấy. Phải nói, 09404 không có bất kỳ sự hứng thú nào đối với chuyện ngoài việc tự sát. "Những bác sĩ kia đặt cho cậu sao? Cậu tên là gì?"

Lam Tư Ngộ cầm mũ, đôi mắt hổ phách lòe lòe toả sáng. "Tên tôi là Lam Tư Ngộ."

Phút chốc, toàn bộ không gian chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Thẩm Vạn Kỳ đang ăn cơm.

Tịch Mộ bưng một bát cháo đến, Thẩm Vạn Kỳ nhìn cháo loãng nhạt nhẽo ồn ào không vui, "Cầm nhiều tiền như thế mà còn keo, đến một bát cơm cũng không cho, bực bội quá đi." Nghĩ nghĩ một chút rồi Thẩm Vạn Kỳ đẩy cháo ra, "Tôi muốn ăn cơm, tôi muốn ăn thịt."

Tịch Mộ có lòng tốt nói cho gã, "Anh không nên ăn..."

Thẩm Vạn Kỳ nói: "Tôi muốn ăn thịt."

Tịch Mộ thấy gã ta kiên trì vì thế không ngăn cản nữa, kêu người bưng cơm và thịt vào.

Thẩm Vạn Kỳ cầm muỗng nhựa múc một miếng thịt rồi đút vào miệng.

Chỉ một miếng thịt thế nhưng khiến cho suy nữa Thẩm Vạn Kỳ phun ra ngoài. Bởi vì lâu lắm Lam Tư Ngộ không chịu ăn uống gì cho nên lúc gã nuốt thức ăn cũng không dễ. Lúc gã ta bắt đầu ngẫm nghĩ, dạ dày đã không thể nào chịu đựng thức ăn quá nhiều dầu mỡ.

Thẩm Vạn Kỳ nhả thịt ra.

Tịch Mộ đã sớm biết tình huống như này sẽ xảy ra cho nên anh đưa bát cháo ban nãy tới cho gã.

Thẩm Vạn Kỳ rưng rưng húp cháo.

Sau khi húp hết cháo, Thẩm Vạn Kỳ vỗ nhẹ cái bụng không còn xẹp lép nữa rồi dựa vào tường nghỉ ngơi. "Tên nhóc quỷ đáng chết kia rốt cục đã làm gì vậy." Gã tức giận, "Vốn dĩ có mỗi cái mặt này dùng được để đi lừa người, bây giờ lại bị nó làm kiểu gì mà khô quắt hóp cả vào, chỉ thiếu mỗi viết hai chữ đáng nghi lên mặt."

Tịch Mộ xách một chiếc ghế chuyên dụng vào ngồi, "Cậu ta không muốn ăn đồ ăn, nói là trong đồ ăn có độc."

Thẩm Vạn Kỳ dạng chân ngồi trên giường, nghiêm túc gật đầu, "Nó cũng không nói sai, đồ ăn ở đây cỡ tám, chín phần mười là có độc."

Tịch Mộ cau mày nhìn gã, "Lam Tư Ngộ không bị chứng vọng tưởng bị hại đúng không?"

"Nó có." Thẩm Vạn Kỳ trả lời không chút do dự, "Nếu cậu nghi ngờ Lam Tư Ngộ có bệnh gì thì cứ mạnh dạn đi kiểm tra, khả năng cao là đúng, không cần phải do dự."

"Trước kia anh còn không nhận cậu ta là Lam Tư Ngộ."

"Dù sao thì nó cũng được thừa hưởng bệnh của Lam Tư Ngộ."

Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ, Tịch Mộ chuyển đề tài, "Anh nói đồ ăn đưa cho Lam Tư Ngộ có độc đúng không?"

Thẩm Vạn Kỳ từ bỏ.

Thật sự rất khó làm.

Xem ra việc tìm hiểu tin tức là vô vọng, Tịch Mộ hỏi gã: "Có thể uống chút thuốc kiểu như vitamin không?"

Thẩm Vạn Kỳ nhìn Tịch Mộ gương mặt không hề có cảm xúc, gã nở nụ cười, "Có thể."

Tịch Mộ xoay người đi lấy thuốc, "Tôi học y, phần lớn thuốc tôi vẫn có thể phân biệt, thuốc này đúng là vitamin."

Thẩm Vạn Kỳ nhìn Tịch Mộ lấy thuốc, không giấu được sự vui vẻ. "Bác sĩ, xem ra đúng thật là anh chạy đến bệnh viện này làm việc khi chưa biết gì cả. Tôi biết rồi, anh là loại ấy đúng không..."

Tịch Mộ lấy thuốc xong, đưa cho gã.

Thẩm Vạn Kỳ vỗ vỗ lòng bàn tay của gã, cười hì hì, "Phải đưa vài người bình thường tới đây để tỏ ra bệnh viện này vẫn bình thường."

Tịch Mộ nheo mắt lại.

Thẩm Vạn Kỳ chuẩn bị nhận thuốc từ trong lòng bàn tay anh, thế nhưng đột nhiên động tác gã cứng đờ.

"Làm sao vậy?" Tịch Mộ bén nhạy nhận ra được gã ta không đúng.

Đột nhiên bàn tay của Thẩm Vạn Kỳ đặt trong lòng bàn tay Tịch Mộ buông thõng xuống, gã hất tay Tịch Mộ cũng đồng thời hất bay cả thuốc.

Tịch Mộ: "..."

"Không ổn rồi!" Thẩm Vạn Kỳ thử đặt hai chân xuống sàn nhà ngăn bản thân khỏi run rẩy, thế nhưng khi gã vừa đặt chân đứng lên liền ngã xuống sàn với một tư thế vặn vẹo

"Này." Tịch Mộ ngay lập tức tiến tới nâng gã dậy.

Thẩm Vạn Kỳ vẫn nắm úp sấp trên sàn như cũ.

Tịch Mộ bế cả người gã đặt lên giường.

"Anh có sao không?" Tịch Mộ lo lắng nhìn qua.

Đồng tử của Thẩm Vạn Kỳ lập tức giãn ra, gã trợn mắt nhìn Tịch Mộ không chớp lấy một lần. Cả người gã lộ ra một loại cảm giác luống cuống có cảm giác vô tội.

"Lam Tư Ngộ?" Tịch Mộ hỏi.

Đối phương không trả lời anh.

Được rồi, đúng là Lam Tư Ngộ.

Lam Tư Ngộ muốn đẩy người trước mặt ra, thế nhưng nó không thể khống chế được tay chân của mình, nó đặt tay sai chỗ, bàn tay đổi lại thành đặt trên lồng ngực Tịch Mộ, cứ như muốn đến gần anh. Nó kinh ngạc, sau đó ngẩng đầu, đôi đồng tử màu hổ phách đang chấn động.

Ánh sáng từ chiếc đèn trắng trên đỉnh đầu đang chiếu sáng, vầng sáng bao phủ lấy hai người.

Ngay lúc Lam Tư Ngộ ngẩng đầu nhìn Tịch Mộ, Tịch Mộ cũng đang cúi đầu nhìn nó.

Mỗi một người sống trên thế giới này có thể có được loại dự cảm thần kỳ ngay tại thời điểm nào đó. Chúng ta có thể biết được, chúng ta không thể tránh thoát được ràng buộc với một người đã được số phận sắp đặt.

"Buông tôi ra." Lam Tư Ngộ nói bằng giọng điệu lạnh nhạt.

La Trạch từng nhắc nhở Tịch Mộ rằng phải giữ khoảng cách với Lam Tư Ngộ.

Tịch Mộ cong môi nở nụ cười, "Rõ ràng bây giờ là cậu đang ăn đậu hũ* của tôi đấy nhóc quỷ."

*Hành động trêu ghẹo, đụng chạm sờ mó cơ thể người khác với ý nghĩ không trong sáng.

Lam Tư Ngộ dùng sức rất lớn mới đoạt lại năng lực điều khiển cơ thể, khó khăn rời khỏi người Tịch Mộ sau đó ngã xuống giường. Nó ngồi trong một tư thế kì dị, không nhúc nhích.

Tịch Mộ không cần hỏi, cũng biết là cậu ta phát bệnh. "Trước đấy cậu chạy đi đâu?"

"Đổi nhân cách." Lam Tư Ngộ nói một cách đơn giản.

"Giờ về rồi?"

"Mỗi một khi thân thể này phát bệnh hay bị thương gì thì nhân cách sẽ đổi thành tôi một cách bị động." Bởi vì, nó là kẻ gánh chịu.

Thái độ của nó lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Tịch Mộ nhận ra được chuyện này, vẫn mặt giày đùa giỡn như trước, "Người mới nãy đây tên là Thẩm Vạn Kỳ."

Lam Tư Ngộ không để ý đến anh.

Đầu lưỡi của Tịch Mộ liếm môi trên, sau đó nói: "Cái tên này cũng quá bình thường, tên cậu vẫn hay hơn."

Đứa nhỏ có gương mặt xấu xí và tính cách ác liệt, anh chỉ có thể khen cái tên kỳ cục kia.

Lam Tư Ngộ đảo con ngươi, nhìn về phía anh.

Tịch Mộ: "Ha ha."

Lam Tư Ngộ không muốn để ý đến anh nữa, không phải bởi vì nó ghét anh mà là nó đang trong bộ dáng rất chật vật. Nó không thể điều khiển được tay chân mình và đang trong tư thế vặn vẹo đáng sợ. Nó rất tức giận đối với cơ thể vô lực này, thậm chí nó còn không muốn để ý đến những người khác.

Tịch Mộ thấy cậu ta không muốn nói chuyện, cũng không miễn cưỡng nữa."Thất lễ một chút." Anh nói với Lam Tư Ngộ như thế.

Lam Tư Ngộ nhìn anh, Tịch Mộ nhích lại gần nó rồi lập tức vây lấy nó.

Cảm giác ấm áp ấy như muốn huân cho Lam Tư Ngộ mơ màng.

Tịch Mộ nói: "Đừng cắn đứt tai tôi nhé." Anh cẩu khẩn, sau đó dùng thêm sức xốc Lam Tư Ngộ lên đặt cậu ta dựa lên vách tường, để nó có nơi tựa. Sau đó anh sắp xếp vị trí tay và chân cho Lam Tư Ngộ.

"Trước mắt cậu ngồi tạm thế này được không?" Tịch Mộ hỏi cậu ta.

Lam Tư Ngộ cảm thấy anh đã rời đi và anh đã dời tay khỏi vị trí cổ của nó. "Được."

Tịch Mộ nhạy bén phát hiện, giọng điệu của Lam Tư Ngộ trở nên nhẹ nhàng hơn. "Phù." Anh không thể nào nhìn thấu được vui vẻ hay tức giận của nó.

Lam Tư Ngộ nghe hiểu được tiếng thở dài của anh.

Một tên bệnh nhân tâm thần thì cần gì tự tôn chứ.

Thế nhưng, nó cần.

"Cách thời gian tôi ăn cơm trưa và đi khỏi đây còn một hồi nữa." Tịch Mộ hỏi, "Cậu muốn tự ngồi một mình hay trò chuyện với tôi."

"Kể chuyện cổ tích đi." Lam Tư Ngộ vẫn nói câu kia, "Kể tiếp câu chuyện Dưới tán cây bách xù, nội dung phần sau là gì, nói tôi nghe."

"Cậu thích câu chuyện kia thế cơ à." Tịch Mộ cảm thán một tiếng, sau đó không thể không nói cho nó một tin tức làm người thất vọng, "Ngày hôm qua tôi vốn còn muốn đi về thì xem câu chuyện này, thế nhưng mà cậu lại trốn chạy... Tất nhiên tôi biết người chạy trốn không phải là cậu mà là có người dùng cơ thể của cậu để chạy. Sau đó thì tôi liền đi chăm cậu. Xong việc rồi thì tôi về đi ngủ, cho nên chưa xem được." Anh đảm bảo, "Lần sau đi."

Lam Tư Ngộ nhìn hắn, sau đó chậm rãi gật đầu.

Thái độ của người bác sĩ này quá ngả ngớn, Lam Tư Ngộ cảm thấy lời anh ta nói không đáng tin.

Thấy Lam Tư Ngộ gật đầu, anh lại bắt đầu vui cười hớn hở.

Lam Tư Ngộ cảm thấy ý của nụ cười này đó là, đã thành công lừa được bệnh nhân này một lần.

Trưa đến, y tá thay ca cũng đến, Tịch Mộ liền rời đi.

Lam Tư Ngộ buông hai tay xuống hai bên người, cứ như một con búp bê.

Nó chớp mắt một cái, rồi lại chớp mắt một cái.

Đối với nó mà nói thời gian trôi qua thật sự quá khó khăn. Nó không muốn thừa nhận, thế nhưng nếu như Tịch Mộ ở đây thì ít nhất nó còn có thể nghe được mấy lời không có dinh dưỡng.

Lam Tư Ngộ nhắm hai mắt lại.

Nó trở về thế giới của mình cũng là nơi ở chung của mọi nhân cách. Cạnh sân khấu là một nơi hỗn loạn, ở ngoài sân khấu bọn họ có từng căn nhà của mình.

Lam Tư Ngộ đứng ngay lối vào rừng rậm.

Nó cảm thấy được có chút gì đó không đúng.

Sương mù trắng xóa trong rừng quá dày đặc, trong khu rừng trống rỗng, những vật thể khổng lồ giẫm lên nền phát ra tiếng ghê rợn. Loài chim di cư đang tụ thành đám bay qua, chúng há mồm lộ ra hàm răng sắc bén náo loạn trên bầu trời.

Lam Tư Ngộ đẩy sương trắng trước mắt ra.

Ngay lối vào rừng rậm có thêm một chiếc thẻ gỗ dựng đứng, chữ bên trên được viết bằng mực đỏ.

Đến đây chơi bắt mèo

Giống như khi còn bé.

Nhanh nhanh chạy trốn đi.

Ai muốn chơi bắt mèo nào?

*Trò bắt mèo này giống như trò trốn tìm bên mình.

Lam Tư Ngộ nhìn thẻ gỗ, đầu đầy nghi hoặc.

Người phụ nữ mặc đồ thể thao, chân đi đôi giày đá bóng nâng một tô mì sốt Zha Jiang Mian đang vừa đi vừa húp. Mái tóc dài của cô được cột lại một cách tùy tiện, lộ ra gương mặt thanh tú xinh đẹp.

Phung phí của trời!

Nhìn động tác thô lỗ của cô, những người đi qua cô đều vì khuôn mặt đó mà thấy đáng tiếc.

"Thủ trưởng!" Một cửa phòng làm việc nào đó bị mở ra, một thanh niên mặc áo quần cảnh sát vẫy vẫy tay với cô. "Có việc tìm chị nè."

Cô gái nghe thấy thế thì đi vào phòng làm việc của cậu ta nhưng vẫn tiếp tục động tác húp mì.

"Thủ trưởng." Người thanh niên nhìn cô vừa bước vào thì liền đóng cửa. Bởi vì chuyện kế đó anh ta không dám để người khác biết. "Em nghe nói... Chỉ là nghe nói thôi, có khi là em nghe sai." Anh ta cẩn thận xác nhận với cô. "Có phải chị để em trai Tịch Mộ của chị vào bệnh viện tâm thần Dưới Tán Cây Bách Xù không?"

Tịch Thược ăn uống no đủ, lộ ra nụ cười thỏa mãn. "Hở, chú biết à, đúng đấy. Ai bảo chỗ đó đề phòng nghiêm ngặt mà đồng đội chúng ta lại ngốc quá. Thằng em trai của chị phải tìm bệnh viện thực tập nên chị giở trò chút rồi nhét nó vào."

Viên cảnh sát nọ run rẩy khóe miệng, chân mềm nhũn, "Thủ trưởng à, chị có biết đó là đâu không? Lỡ mà Tịch Mộ bị phát hiện thì chết chắc đó."

"Ai mà biết." Tịch Thược đặt tô nhựa lên bàn, "Chị có bắt nó làm chuyện nguy hiểm gì đâu, chỉ cần nó ngoan ngoãn đi làm rồi chụp ảnh báo cáo công việc cho chị là được rồi."

Người thanh niên lắc đầu, cảm thấy nghẹt thở. "Không không không, gọi Tịch Mộ về nhanh đi chị."

"Nói xong chưa?" Tịch Thược hỏi lại người thanh niên.

"Rõ là chưa mà."

"Lát nữa chị có cuộc họp quan trọng liên quan đến tổ chức tôn giáo kia. Nếu như còn chưa nói xong thì chờ chị về." Cô nói xong thì xoay người, biến mất trước mặt người thanh niên một cách cực kỳ ngầu.

Người thanh niên nhìn Tịch Thược cực kỳ độc lập thì cảm thấy đau đầu.

Gương mặt xinh đẹp của cậu thiếu niên được in trên tấm ảnh, người ngồi trên xe lăn run tay, tấm ảnh liền rơi xuống sàn.

"Anh trai." Người sau lưng nhặt tấm ảnh lên rồi đặt vào tay người kia. "Em nhất định sẽ tìm Tiểu Ngộ về, anh yên tâm đi."

Người kia nghe vậy thì vui mừng nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ tay ông ta. "Anh tin em."

Người trung niên lộ ra nụ cười.

"Chỉ là là muốn em để ý." Người đàn ông trung niên tóc đã ngả hoa râm vỗ vỗ tay em trai mình, "Nhất định không được nhận sai người."

"Làm sao lại thế được."

"Dù sao cũng đã nhiều năm chúng ta chưa thấy nó như thế rồi." Người đàn ông trung niên đau lòng cụp mắt.

"Hừ." Trên lầu có tiếng cười lạnh của người thiếu phụ xinh đẹp, bà ta đứng cạnh rào chắn, bà ta nhìn cặp anh em tình sâu nghĩa nặng dưới lầu.

Cô thiếu nữ đứng cạnh bà ta, tai còn đang giắt tai nghe, bên trong đang phát radio, vì vậy cô lặng im không nói.

Trong tai nghe đang truyền đến tiếng của phát thanh viên dùng giọng điệu dỗ trẻ con để kể chuyện.

"Mẹ của tôi bà làm thịt tôi,

Cha của tôi ông ấy ăn tôi,

Em gái của tôi, Marleen,

Em tìm thấy xương của tôi,

Gói nó bên trong một chiếc khăn lụa

Chôn ở dưới tán cây bách xù.

Peewit, peewit,

Tôi biến thành một con chim nhỏ xinh đẹp biết bao nhiêu!"

Hết chương 14.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play