Editor – Beta: Trân (Pudding).

————

Nơi xây biệt thự của Trì gia rất thanh tịnh, tính bảo mật cao, hai căn hộ sẽ không nằm quá gần. Nhưng cũng không có nghĩa khoảng cách rất xa, nhìn xa núi non trập trùng, cây cối che lấp, thực tế đến nhà ‘hàng xóm’ chỉ mất ba bốn phút, giao thông lại tốt, có cả đường nhựa.

Quản gia rời khỏi biệt thự lúc 8:00, bây giờ gần 10:00, thời gian quá dài, có lẽ đã xảy ra tai nạn gì đó.

Mấy người Trì Sơ vừa rồi bận rộn nên không chú ý.

Đang suy nghĩ xem có nên ra ngoài tìm hay không thì bác Trương đã quay về.

“Bác Trương, xảy ra chuyện gì thế?” Chỉ thấy đầu bác đầy mồ hôi, quần áo dính không ít tro bụi.

Bác Trương cười khổ: “Lạc đường. Giống như bị quỷ chặn đường ấy, thật tà môn, các cháu tốt nhất đừng tuỳ tiện ra ngoài. Ai, không biết mấy thiếu gia sao rồi.”

Bác Trương là lớp người cao tuổi, đoán được không ít thứ.

“Quỷ chặn đường?” Trì Sơ hứng thú.

“Đúng vậy, quỷ chặn đường cũng giống như bị quỷ che mắt, cứ mãi quẩn quanh ở một chỗ, làm thế nào cũng không thoát được. Bác quá quen với nơi này, thường xuyên tản bộ cùng tiên sinh, ai ngờ lần này con đường như không có điểm cuối, hai bên đều là cánh rừng, rõ ràng đi thẳng về trước nhưng lại quay về nơi bắt đầu.” Bác Trương nói, trong mắt vẫn còn sợ hãi: “Bác cứ nghĩ mình không ra khỏi đó được ấy.”

Vốn bác Trương luôn đi thẳng đến biệt thự của ông bà Lưu nhưng cuối cùng lại vòng về biệt thự Trì gia.

Ban đầu, bác Trương cũng không dám đi vào, sợ đây là ‘Nhà Ma’.

“Bác Trương, chúng cháu muốn đưa thi thể chú ba vào phòng công cụ ở sau vườn. Mặt khác, cháu muốn đến phòng chú hai xem thử.” Trì Sơ nói.

Ông ấy gật đầu: “Được.”

Bác Trương thở dài, vẻ mặt lo lắng sốt ruột, giao chìa khóa cho cậu. Bác Trương đã lớn tuổi, căng thẳng sợ hãi suốt hai giờ, người đã thấm mệt, cần phải nghỉ ngơi.

Sùng Lăng để Lý Hạo Dương và Phương Nghi xử lý thi thể, hai người không phản đối.

Ba người còn lại đến phòng ngủ của Trì Bồi Luân.

Đi vào, trong phòng rất tối, bức màn kéo xuống chỉ chừa một khoảng, ánh sáng từ đó chiếu vào vừa vặn rơi trên chiếc giường lớn.

Theo lời Tiểu Linh nói, phòng ngủ vẫn được giữ nguyên trạng như lúc xảy ra chuyện, nhưng vì sợ mưa bắn vào nên cửa sổ vốn phải mở đã được đóng lại. Còn vị trí của bức màn vẫn như cũ. Khe hở từ bức màn cũng là từ nơi cửa sổ mở.

Sàn trong phòng ngủ trải thảm, mép giường đặt một đôi dép lê, chăn mở ra một góc.

Trên tường có một chiếc đồng hồ hình tròn, đối diện giường có một chiếc kệ, bên trên bày vật trang trí, nhiều nhất chính là album. Có ảnh chụp chung, chụp riêng, đều là người của Trì gia, ảnh chụp đã có từ rất lâu, một thanh niên có gương mặt rất giống Trì Thành, khoảng 14 15 tuổi.

Không có ảnh của nữ chủ nhân.

Trên chiếc tủ đầu giường cũng có đặt một khung hình, bên trong là ảnh chụp của ba người, Trì Bồi Luân lúc trẻ ôm Trì Thành ba tuổi, bên cạnh là một phụ nữ thanh nhã đoan chính mỉm cười, có vài phần tương tự Trì Nhã, là mẹ của cô ấy.

Không có Trì Nhã, có thể thấy trước khi cô được sinh ra gia đình họ Trì rất hòa thuận.

Khung hình này ắt hẳn không bày ở đây, mà là đêm đó Trì Bồi Luân đã lấy ra xem.

Trên đầu trường còn có một ly rượu, không có bình rượu, ắt hẳn cầm từ bên ngoài vào.

Trong ngăn kéo phát hiện một bình thuốc nhỏ, thuốc dùng hằng ngày cùng với thuốc trợ tim. Đáng tiếc, đêm đó không sử dụng, có lẽ do phát bệnh trong lúc ngủ nên không có ý thức tự cứu.

Trì Bồi Luân chết vì bệnh tim, điểm này xác thật không thể nghi ngờ.

Trì Sơ hoài nghi, nguyên nhân phát bệnh có thể do người làm.

Người có tuổi như Trì Bồi Luân kỵ nhất là rượu, không được tức giận, cần phải giữ ấm, thuốc luôn phải đặt ở nơi thuận tay. Ngày xảy ra chuyện lại là sinh nhật của ông ấy, có thể sẽ không uống rượu trong bữa tiệc, nhưng cùng người nhà nảy sinh đủ loại mâu thuẫn, xảy ra xung đột, hoặc đau lòng hoặc thất vọng hoặc giận dữ, lại xem ảnh chụp gia đình, nhớ lại chuyện khi xưa, nên đã không màn lời dặn của bác sĩ mà uống rượu…..

Thông qua lời kể của Tiểu Linh và bác Trương, cậu đã mường tượng ra được tình huống đêm đó ——

Bữa tiệc hôm ấy rất náo nhiệt, không chỉ có bạn bè người thân, còn có một ít đồng nghiệp cũng đến, sau khi bữa tiệc kết thúc, đa số sẽ rời đi.

Qua đêm ở biệt thự có hai anh em Trì Thành.

Trì Bồi Luân không thích La Văn Hiên, hai người đính hôn cũng tổ chức lén, Trì Bồi Luân không tham dự, trong trường hợp thế này tuy là tham gia cùng Trì Nhã nhưng sẽ không ở lại qua đêm.

Triệu Hiểu Cầm đã đến biệt thự trước hai ngày, Trương Cường không có đi theo.

Trì Bồi Lý và Hà Chí Long đến trong hôm đó cũng không dẫn theo ai. Trì Bồi Lý quen không ít bạn gái nhưng không chịu kết hôn, cũng không có con. Cha mẹ Hà Chí Long đã ly dị, có gia đình riêng, Hà Chính Long lên cấp ba đã ra ngoài ở một mình. Mấy năm trước mẹ Hà Chí Long đã định cư ở nước ngoài, lần này không đến mà chỉ tặng quà.

Mặc khác là những người giúp việc ở biệt thự.

Ở trong yến hội, Trì Nhã dẫn La Văn Hiến đến kính rượu mừng thọ Trì Bồi Luân, Trì Bồi Luân khá bất mãn với việc Trì Nhã đưa La Văn Hiên đến tham gia buổi tiệc, người đến là khách nên không tiện đuổi đi, nhưng sẽ thuận miệng hỏi vài câu khiến La Văn Hiên lâm vào thế khó. La Văn Hiên nhẫn nhịn, Trì Nhã thì khá giận, lớn tiếng nói rõ dù chết cũng phải gả cho La Văn Hiên, muốn dẫn người rời khỏi.

Trì Thành đã quá quen lập tức đứng ra hoà giải.

Khách khứa cũng thức thời, khuyên giải hai câu, sau đó dời đề tài đi.

Trì Sơ cũng đã hỏi qua, Trì Bồi Luân không thích La Văn Hiên, không phải vì gia cảnh đối phương bình thường, hay phải nói không chỉ có mỗi nguyên nhân này. Trì Bồi Luân cảm thấy, La Văn Hiên chỉ có hai ưu điểm: Diện mạo đẹp, tình tình dịu dàng, đương nhiên cái sau rõ ràng là giả vờ, còn giả vờ rất giỏi.

La Văn Hiên tốt nghiệp ở một trường đại học bình thường, sau khi tốt nghiệp cũng không thuận lợi, cuối cùng xin tiền cha mẹ mở một quán cà phê, kinh doanh ê ẩm. Khi vào đại học cũng có vài mối tình, bên nữ dung mạo tính tình không giống nhau nhưng trong nhà đều có tiền, mỗi lần đều là La Văn Hiên lấy lý do tính tình không hợp mà chia tay, không bao lâu đã có người mới.

Trì Bồi Luân cho rằng anh ta muốn khai thác tiền trên người bạn gái, rất có tâm kế, tiểu nhân dối trá. Mỗi ngày chỉ cần lấy lòng đàn bà, không làm việc lớn, không có chỗ nào đáng để người khác xem trọng.

Trì Nhã là thiên kim tiểu thư, rất thông minh, tốt nghiệp trường danh giá, dung mạo gia thế không cái nào không hơn người. Nhưng một cô tiểu thư cố tình chỉ thích một thằng đàn ông chỉ có vẻ bề ngoài và chỉ biết lấy lòng đàn bà.

Ban đầu Trì Thành cũng không đồng ý nhưng không chịu được Trì Nhã năn nỉ ỉ ôi.

Có lẽ Trì Thành cho rằng, em rể không có tiền đồ cũng không sao, chỉ cần tốt với em gái mình là được. Dù sao dựa vào xuất thân của Trì Nhã, cả đời không cần làm gì cũng không thiếu tiền xài.

Sau khi hai cha con tranh chấp, Hà Chí Long lập tức đi ra làm hòa hoãn không khí.

Trì Bồi Luân có chút cảm khái, nói một câu: “Tính tình giống hệt mẹ nó, cứ thích chống đối với cậu, sợ cậu không giận chết. Một thằng mặt trắng thôi mà! Ngày mai cậu sửa di chúc, tuyệt đối sẽ không để thằng mặt trắng đó lấy được tiền của cậu!”

Ẩn ý là muốn tước đi hoặc hạn chế quyền thừa kế của Trì Nhã.

Nhìn như không liên can đến người khác nhưng hai từ ‘di chúc’ này rất dễ gây kích động.

Lại một lần Trì Bồi Luân nói muốn sửa di chúc, cho thấy trước đây đã chuẩn bị di chúc rồi. Trong nước không giống nước ngoài, di chúc không lưu hành, rất dễ khiến người khác kiêng kị, trước đó Trì gia vốn không biết Trì Bồi Luân lập di chúc. Chỉ có quản gia biết nhưng nội dung cụ thể là gì thì không biết rõ.

Buổi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ tối, trước 11 giờ khách khứa đều rời đi.

Người thứ nhất đi vào phòng sách gặp Trì Bồi Luân là Trì Bồi Lý, hình như ông ta muốn xin xỏ gì đó nhưng không được, lúc ra ngoài sắc mặt rất khó chịu. Mấy phút sau Hà Chí Long đi vào, sau đó là Trì Thành, Trì Nhã. Trì Nhã và Trì Bồi Luân khắc khẩu, khi Trì Nhã đi còn đóng cửa rất mạnh, chạy xuống lầu.

11 giờ, bác Trường cùng Tiểu Linh lên lầu, lúc ấy Triệu Hiểu Cầm đang ở thư phòng.

Trì Bồi Luân trò chuyện riêng với bác Trương vài câu, sau đó quay về phòng ngủ.

Trước khi bác Trương xuống lầu, Tiểu Linh đứng canh ngoài phòng ngủ, xác nhận ông ấy không cần cô nữa mời rời đi.

Trên lý luận, người cuối cùng gặp Trì Bồi Luân chính là Triệu Hiểu Cầm.

Trọng điểm nằm ở chỗ, ai là người mở cửa sổ?

Là Trì Bồi Luân sau khi uống rượu mở ra? Do cảm xúc không tốt, muốn mở cửa sổ hít thở không khí, trước khi ngủ lại quên đóng? Cũng rất có khả năng.

Có thể khiến trong phòng nóng lạnh bất thường, điều hòa cũng làm được. Nhưng Trì Bồi Luân không thích dùng điều hòa, còn nữa, điều khiển là cảm ứng tia hồng ngoại, cách một cánh cửa hoặc một vách tường không thể bật điều hòa, mà khi mở điều hòa sẽ có âm thanh, đêm khuya yên lặng rất dễ bại lộ.

Một căn phòng không khóa trái, đêm khuya có người lẻn vào mở cửa sổ rất dễ dàng. Khó chính là sao Trì Bồi Luân không bị đánh thức? Tiểu Linh đã nói, giấc ngủ của Trì Bồi Luân rất kém, một chút tiếng động cũng sẽ tỉnh, chắc chắn sẽ phát hiện có kẻ lẻn vào phòng, nếu hung thủ cẩn thận, sẽ không làm chuyện có khả năng như vậy.

“Sau khi Trì Bồi Luân chết cũng không xét nghiệm thi thể, do Trì gia không hề nghi ngờ mà nghĩ chú ấy thật sự chết do bệnh tình tái phát. Nếu dùng thuốc ngủ, có thể đảm bảo ông ấy sẽ không tỉnh, xác suất thành công rất cao.”

Thuốc ngủ tồn tại trong cơ thể một thời gian rất dài, chỉ cần kiểm nghiệm là ra, nhưng Trì Bồi Luân lại được xử lý theo bệnh chết thông thường.

Trì Sơ có chút khó chịu, bởi vì cậu còn biết thuốc ngủ có từ đâu, tất nhiên là trộm của quản gia.

Có lẽ có thể điều tra theo hướng này.

Nếu đối phương đã lên kế hoạch từ lâu, tra cũng tra không ra, còn nếu đối phương nảy sinh ý muốn giết người trong đêm tổ chức buổi tiệc. Vậy thì trộm thuốc ngủ cũng trong đêm đó, có thể điều tra từ những người đã từng tiếp cận phòng của quản gia.

Từ trên lầu đi xuống, Trì Sơ nói: “Thuốc ngủ giao cho anh, Tiểu Linh giao cho tôi.”

Sùng Lăng gật đầu: “Được.”

Trên người Tiểu Linh còn giữ một bí mật, cô ấy không nói thật.

Trì Sơ am hiểu nhất chính là khiến người ta nói lời thật lòng.

Lúc này Tiểu Linh đang ở trong bếp phụ việc, nhặt rau để chuẩn bị cho bữa trưa. Chú Lý không có mặt, chỉ để một tờ thực đơn liệt kê các vật liệu cần dùng.

Tiểu Linh nói: “Chú Lý không thoải mái, đang nghỉ ngơi, nhưng sẽ không trễ giờ nấu ăn.”

Trì Sơ ngồi xổm xuống đối mắt với Tiểu Linh, tiếng nói mang theo chút mê hoặc như ma quỷ đang ca hát: “Tiểu Linh, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cô có nghe thấy tiếng gõ cửa hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play