Mạc Tư Nguyên nhanh chóng phát hiện, hình như mình đã làm một việc vô cùng sai trái.

Anh đưa cô về căn nhà cũ là vì muốn cổ vũ cô, để cô phát huy điểm mạnh tránh đi điểm yếu mà tìm ra sở trường của mình trên nghệ thuật, nhưng không ngờ chính vì thế mà anh lại tự tìm phiền phức cho bản thân.

Bởi vì từ sau ngày hôm đó, chỉ cần có cơ hội, Tang Noãn sẽ quấn lấy anh để anh dạy cô vẽ phác hoạ.

Anh đã lên lớp Mười Hai rồi, hiện tại chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cơ bản là không có thời gian để bận tâm việc nào khác ngoài việc học. Thế nhưng Tang Noãn lại không ngừng cam đoan là tuyệt đối sẽ không chiếm nhiều thời gian của anh, hơn nữa chỉ cần anh bằng lòng thì chắc chắn cô sẽ không quấy rầy anh trong lúc anh học hành.

Mạc Tư Nguyên đành phải đồng ý. Anh cảm thấy so với việc từ chối rồi bị cô lải nha lải nhải suốt ngày, thì chi bằng mỗi ngày anh rút ra nửa tiếng đồng hồ hướng dẫn cho cô để đổi lấy cả ngày bình yên cho xong.

Vì thế dưới sự dạy dỗ ân cần của anh, Tang Noãn đã học được cách vẽ các đường phác thảo, và sau khi tự mình vẽ hoàn chỉnh một khối cầu, hai khối lập phương, ba khối lăng trụ, bốn bình hoa… Tang Noãn đã thực sự nổi giận!

“Đây là cái quái gì vậy!”

Giờ phút này, Tang Noãn đang ngang ngược đứng trước cửa phòng Mạc Tư Nguyên, bức tranh trong tay gần như sắp đụng đến chóp mũi của anh. Cô hai tay chống hông, kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ hồng, tức giận nói: “Mạc Tư Nguyên, anh chắc chắn anh dạy em cái này là đúng không đấy? Tại sao rõ ràng em vẽ khối cầu mà cái này lại nhìn giống hệt quả bóng bay xì hơi vậy!”

“Em không tin tôi thì có thể không tìm tôi, tôi mong còn không được đấy.”

Mạc Tư Nguyên chống tay lên cửa, chặn không cho cô bước vào, vừa nói xong liền muốn đóng cửa lại.

“Này!”

“Nửa tiếng đồng hồ của hôm nay đã hết rồi.” Chân của cô đặt ngang giữa khung cửa và cánh cửa khiến anh không tài nào đóng lại được. Mạc Tư Nguyên bất lực nhíu mày: “Tôi còn rất nhiều việc phải làm.”

“Em mặc kệ!”

Năng lực chơi xấu của cô lớn nhà họ Tang lập tức bật lên. Cô dùng sức đẩy mạnh cánh cửa ra, đi thẳng vào phòng đặt mông ngồi xuống sàn nhà: “Nếu hôm nay anh không nói rõ ràng với em, em cứ không chịu đi đấy!”

“Đứng lên!” Mạc Tư Nguyên vươn tay kéo cô dậy.

“Oa ~~~ ba, mẹ, Mạc Tư Nguyên bắt nạt người khác này!” Tang Noãn nhếch miệng, há mồm gào khóc.

Mạc Tư Nguyên hơi ngẩn ra, đột nhiên tiến lên bịt miệng của cô lại: “Ưm…”

“Em điên rồi hả?” Mạc Tư Nguyên gầm lên.

“Ừm điên rồi đấy!” Tang Noãn đẩy tay anh ra, ra sức dùng mu bàn tay chùi môi dưới: “Nếu anh không đồng ý, em sẽ gọi ba mẹ em qua đây và nói là anh bắt nạt em!”

Nói xong cô bắt đầu cởi bỏ cúc áo. Mạc Tư Nguyên nhìn thấy mà đầu óc choáng váng, không khác gì đột ngột bị ăn một gậy vào đầu.

Cô học được cái trò linh ta linh tinh này ở đâu vậy chứ?!

“Anh có đồng ý không?” Tang Noãn kéo cổ áo xuống đến bả vai, sau đó xác nhận với anh lần nữa.

Mạc Tư Nguyên không nói gì cả.

Tang Noãn sốt hết cả ruột, hít một hơi thật sâu, tiếng kêu gào giống y như thật một lần nữa vang lên: “Ba…”

“Được rồi được rồi!” Mạc Tư Nguyên vội vàng làm ra động tác ngăn cản: “Tôi đồng ý tôi đồng ý, em đừng lên tiếng, còn nữa……”

Anh dời ánh mắt không nhìn cô, vành tai ửng đỏ: “Mặc quần áo đàng hoàng vào cho tôi!”

Tang Noãn nở nụ cười tà ác đắc thắng.

Ha ha ha… Thành công rồi!

“Tỉ lệ trong bản vẽ của em không đúng.”

Sau khi đạt được sự đồng thuận, nền hòa bình trong phòng cuối cùng đã khôi phục lại.

Mạc Tư Nguyên quan sát tổng thể bức tranh trong hai giây, sau đó đặt bức tranh xuống.

“Như tôi đã nói với em rồi đấy, bản phác hoạ có yêu cầu rất cao đối với tỉ lệ, tỉ lệ của bản thân vật thể, tỉ lệ khoảng cách giữa các vật, tỉ lệ giữa vật thể và bóng đều cần phải được đảm bảo nghiêm ngặt. Nhưng bức tranh này của em…” Anh dùng tay chỉ ra điểm sai trong bức tranh: “Tỉ lệ của bản thân khối cầu này chính là vấn đề, thêm vào đó bóng đen trên khối cầu khá nhỏ, bóng đổ lại quá dài, tổng thể bức tranh không hài hòa nên tất nhiên nó trông giống một thứ kém cỏi không đâu vào đâu.”

“Hả……” Tang Noãn tiu nghỉu nhìn bức tranh, lúc này không chỉ có bóng cao su xì hơi mà cả cô cũng xì hết cả hăng hái: “Cái này phải làm sao đây……”

“Không phải tôi đã nói với em là đừng chỉ nhìn mỗi vật thể được vẽ của em thôi sao?”

Mạc Tư Nguyên tiện tay lấy một cây bút chì từ trong ống đựng bút, đánh dấu kỹ vấn đề trên bức tranh của cô: “Đôi khi ánh mắt nhìn đồ vật sẽ có sự sai lệch, em phải cảm nhận bằng đầu ngón tay, cảm nhận độ cong của vật này, như thế lúc vẽ mới có thể nắm bắt tốt hơn các tỉ lệ trên giấy vẽ.”

“Em biết rồi mà.” Giọng của Tang Noãn có hơi buồn bã: “Chỉ là……”

Cô nhìn Mạc Tư Nguyên.

Mạc Tư Nguyên đang hết sức chăm chú giúp cô đánh dấu vấn đề, khuôn mặt nghiêng nghiêng, ánh đèn xung quanh chiếu sáng đường nét của anh.

Ngũ quan của anh rất rõ ràng, dường như còn sắc nét hơn cả những bức tượng thạch cao khô cứng kia. Sống mũi rất thẳng, xương cằm thanh tú, đường nét hoàn hảo anh tuấn. Tang Noãn nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên trong mắt phát sáng. Cô vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt của anh.

“Em làm gì vậy?” Mạc Tư Nguyên hoảng sợ, vội vàng đứng lên.

“Cảm nhận đó!” Cô vươn tay, mười ngón tay cử động linh hoạt, cười ranh mãnh: “Mạc Tư Nguyên, bức tranh tiếp theo của em sẽ vẽ anh!”

“Đâu ra một học sinh mới vừa học vẽ phác thảo đã có thể vẽ được chân dung chứ?” Mạc Tư Nguyên thản nhiên nói: “Tốt hơn là em cứ học vẽ cho tốt khối cầu của em trước đi đã!”

“Em không quan tâm!” Tang Noãn nắm chặt tay thành quyền, thấy chết không sờn mà ngửa đầu nhìn anh: “Ý của anh chính là không cho em vẽ đúng không!”

Hai bàn tay lại chạm vào chiếc cúc ở cổ áo, toàn bộ quá trình theo động tác chậm rãi mà thăng cấp, cúc áo thứ nhất, cúc áo thứ hai, tiếp tục, cúc áo thứ ba……

Ấn đường Mạc Tư Nguyên thoáng giật nảy. Anh nhận thấy trò khôi hài vừa rồi lại sắp diễn ra một lần nữa, bèn vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, cho đó cho đó!”

Tang Noãn vui sướng trong lòng. Ha, chiêu này thật đúng là hiệu quả!

“Nhưng mà.” Cô còn chưa cười xong thì Mạc Tư Nguyên lạnh lùng nói.

Tang Noãn có hơi bất mãn mà bĩu môi: “Cái gì!”

“Em ‘cảm nhận’ xong thì lập tức đi ra ngoài cho tôi!”

……

Tang Noãn nhắm mắt lại, chậm rãi đưa tay về phía trước, sau đó một tay chụp lên trên người Mạc Tư Nguyên.

“……”

Hình như xúc cảm không đúng lắm, sờ vào thấy rắn chắc.

Tang Noãn mở lòng bàn tay ra, sờ soạng lung tung rồi lại bóp bóp, cau mày.

“Em sờ nhầm rồi.” Mạc Tư Nguyên nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ bó tay, cất giọng khô khốc nói: “Đó là ngực của tôi.”

Ngực?

Tang Noãn lại sờ mó lần nữa, ừm, có vẻ là ngực thật.

Cô nhăn mũi, sau đó phát hiện ra một vấn đề, đột nhiên bật cười ha ha: “Ha ha ha ha Mạc Tư Nguyên, ngực của anh sao còn nhỏ hơn ngực em vậy! Ha ha ha ha……”

“Em tự hào lắm nhỉ?” Mạc Tư Nguyên lạnh như băng cắt ngang lời cô.

“……!” Nụ cười của Tang Noãn đột nhiên cứng đờ.

Có vẻ như lúc này cô gái có chỉ số IQ chạm đáy và cung phản xạ hơi dài mới ý thức được đối phương là nam sinh, không thể phát triển ngực thêm nữa. Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, cười khan vài tiếng, đột nhiên trừng lớn hai mắt rồi đổi giọng: “Ờ thì…… Mạc Tư Nguyên! Mà anh cao như thế để làm gì vậy hả? Em với không tới!”

Mạc Tư Nguyên liếc cô một cái, kéo cái ghế từ bên cạnh sang rồi ngồi xuống: “Bây giờ thì được rồi chứ?”

“Được rồi được rồi!” Tang Noãn sốt ruột xua tay, một lần nữa nhắm mắt lại.

Ngón tay lại một lần nữa chạm vào người Mạc Tư Nguyên. Lần này Tang Noãn chắc chắn bản thân đã sờ đúng chỗ. Thứ đầu tiên mà cô đụng trúng là tóc của anh, sau đó là trán, lông mày……

Lông mi của anh rất dài, mũi rất cao, đôi mắt hai mí, môi hơi mím lại, sờ lên thấy hơi mỏng.

Độ cong của cằm rất mượt mà, là một đường cong mịn màng kéo dài từ dái tai.

Ngón tay của Tang Noãn lướt một đường từ cái trán hàng mày của anh xuống dưới, vừa sờ vừa lặng lẽ suy nghĩ trong lòng.

Cũng không biết là mặt anh quá nóng hay là đầu ngón tay của cô quá lạnh mà Mạc Tư Nguyên cứ cảm thấy cả khuôn mặt bị cô sờ đến mức lành lạnh, hơn nữa còn ngứa ngáy.

Anh mở to hai mắt, yên lặng nhìn Tang Noãn trước mặt.

Ở khoảng cách gần như vậy, dường như anh cũng có thể đếm rõ hàng mi đang run lên nhè nhẹ của cô. Khóe môi cô hơi mím lại, nở một nụ cười nhạt. Cô hơi cúi đầu, những sợi tóc rơi lộn xộn sau vai xõa xuống hai bên sườn mặt.

Trên mặt cô còn có những sợi lông tơ nhỏ xíu, thông qua ánh đèn vàng ấp áp trong phòng như tạo thêm cho cô hiệu ứng mềm mại.

Đột nhiên Mạc Tư Nguyên cảm thấy trái tim mình đánh rơi nhịp nào đấy.

Thật ra cô rất xinh đẹp, tuy rằng không phải kiểu xinh đẹp mà một cái liếc mắt đã động lòng người như Bạch Diên, nhưng nhìn chăm chú lâu như vậy mới phát hiện cô sở hữu khuôn mặt càng nhìn càng thấy tinh tế. Đường nét khuôn mặt rất thanh tú, dáng mặt trái xoan, mắt hai mí, mặc dù cũng không quá xuất sắc nhưng kết hợp với nhau lại có sự thoải mái khó nói nên lời. Đặc biệt là lúc cô cười tươi rạng rỡ, ý cười luôn kéo dài từ khóe môi đến khóe mắt, giống như cả người đều đắm chìm trong ánh sáng.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh chăm chú nhìn một người con gái ở khoảng cách gần như vậy. Dù rằng trong lần khiêu vũ trước đó khoảng cách giữa bọn họ cũng vô cùng gần nhau, nhưng xét cho cùng anh cao hơn cô, sự chênh lệch về chiều cao khi nhìn xuống cô cũng làm cho khoảng cách của bọn họ kéo dãn ra một chút. Nhưng lúc này đây mới là mặt đối mặt thật sự, thậm chí anh có thể cảm nhận được hơi thở nhịp nhàng của cô phả lên mặt anh.

Truyện [Hơi Ấm Của Anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.

Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng điều chỉnh nhịp thở, cố gắng không để cho hô hấp của mình lộ ra cảm giác không ổn, thế nhưng trái tim trong lồng ngực lại không chịu sự kiểm soát mà càng lúc đập càng nhanh, càng lúc càng nóng lên.

Ma xui quỷ khiến, đột nhiên anh muốn làm một việc.

Mà quả thực là anh đã muốn làm như vậy từ lâu.

“A Noãn……” Anh nhẹ giọng nói: “Trước tiên em đừng động đậy.”

“Hửm?” Tang Noãn giật mình, không mở mắt ra: “Sao vậy?”

Mạc Tư Nguyên nhẹ nhàng gạt đi sợi tóc lộn xộn trên má cô.

Lúc dán người lại gần, anh vẫn có đôi chút hồi hộp.

Có lẽ là sợ cô đột nhiên mở mắt ra nên Mạc Tư Nguyên dùng tay che kín mắt cô lại, từ từ cúi người xuống, hơi nghiêng đầu sang, sau đó môi anh chầm chậm chạm vào môi cô.

Một cái hôn rất nhẹ.

Nhẹ đến độ dường như chưa hề chạm vào.

“Được rồi.”

Thậm chí ngay cả khi Mạc Tư Nguyên buông tay, Tang Noãn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô chớp chớp đôi mắt, nghi ngờ nhìn anh: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Mạc Tư Nguyên không nói gì, ánh mắt dừng lại trên cánh môi màu hoa anh đào của cô.

……

Đương nhiên, Tang Noãn không thể ngờ rằng kế hoạch vốn là trêu chọc anh ngược lại bản thân đã bị chiếm tiện nghi. Mãi đến hai phút sau, cậu thiếu niên điềm đạm bình tĩnh thở dài thú thật với cô, trong phòng mới đột nhiên truyền ra một tiếng hú hét trong đau khổ….

“A a a a a! Mạc Tư Nguyên, anh đáng bị chém ngàn đao! Nụ hôn đầu tiên của em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play