Đoàn người phía trước vẫn đang hào hứng thảo luận về những chiến tích của ACE.
Họ nhanh chóng chuyển đề tài từ “bây giờ ACE đang làm gì” sang “phải làm sao để lừa cậu ta vào ban Chiến đấu.”
Diệp Ca mệt mỏi vô cùng, không muốn nghe họ nói chuyện tiếp nữa.
Anh lặng lẽ rằng khỏi khu vực trung tâm, sau đó lòng vòng quanh ổ nhện thêm lần nữa, tiêu diệt nốt mấy “con cá lọt lưới” lần trước trốn đi rồi mới rời khỏi ổ nhện đã hoàn toàn trống rỗng.
Mi đang chờ anh ngoài cửa hang, hỏi: “Sao rồi?”
Diệp Ca: “Xử lý xong hết rồi.”
“Mấy tên nhân loại kia thì sao?”
“Chúng không tìm được gì hết.” Diệp Ca bình tĩnh nói: “Không đáng để bận tâm.”
Mi vỗ vai anh, không tiếc lời khen ngợi: “Hết sảy, lúc nào về nhất định ta sẽ nói tốt cho ngươi vài câu với Vương!”
Diệp Ca do dự hồi lâu, nói: “Có chuyện này…”
Mi: “Ừ? Có chuyện gì hả?”
Dù cách một lớp âm khí mịt mù như khói súng nhưng không rõ vì sao, Mi vẫn cảm nhận được đối phương đang ngại ngùng:
“Chúng ta làm nghề này, có lương không?”
“Tất nhiên là có rồi!” Mi ưỡn ngực tự hào nói: “Đãi ngộ khi làm việc cho Vương là cao nhất trong số các quỷ cấp cao đấy!”
“Khụ, nhưng mà…” Diệp kha hắng giọng: “Công việc Vương giao cho ta là trà trộn vào cơ quan làm việc của con người, mà để đảm bảo cho cuộc sống của ta ở xã hội loài người thì có phải là nên…”
Anh hơi kéo dài âm cuối, như đang muốn ám chỉ gì đó.
Mi: “…”
Nó suy nghĩ hồi lâu mới chợt ngộ ra: “À! Ý người là tiền của con người chứ gì!”
Diệp Ca kích động: “Đúng đúng đúng!”
“Không có.” Mi trả lời chắc nịch.
Diệp Ca: “…”
“Nhưng ta sẽ về báo lại yêu cầu của ngươi cho Vương, nói không chừng có thể đổi sang tiền mặt cho ngươi đó.” Như thể nhận ra sát khí trên người Diệp Ca, Mi lập tức sửa lời: “Ngươi không cần lo về đãi ngộ đâu mà!”
Nghe vậy, Diệp Ca cảm động vô cùng: “Cảm ơn nhé, anh em tốt!”
Ngay khi hai người chuẩn bị tách ra, Mi chợt khựng lại như thể cảm nhận được điều gì đó, sau đó nó lấy chiếc la bàn hình thù quái dị kia ra lần nữa.
Bề mặt la bàn vốn dĩ trống không lại thay đổi.
“Đệt,” Mi khẽ chửi một câu: “Vẫn còn một tên.”
Diệp Ca đi qua: “Hử?”
“Cũng là một con quỷ ảnh.” Mi lạnh lùng nói: “Chắc là vì lúc trước nó vẫn trốn trong cái bóng của mình nên la bàn mới không tìm được nó.”
Diệp Ca hỏi: “Có xa không?”
Mi cất la bàn đi, giọng nó u ám: “Ngay gần đây.”
Diệp Ca lặng lẽ thở dài.
…Xem ra bây giờ anh chưa thể tan làm rồi.
Hai người rời khỏi công trường bỏ hoang, chạy dưới bóng đêm về phía khu dân cư gần đó.
…
Nơi này gần ra tới ngoại ô, dân cư thưa thớt.
Cách công trường chỉ hai khu phố là một khu dân cư kiểu cũ.
Những ngôi nhà thấp và nhỏ, quy hoạch lộn xộn, như một góc nhỏ bị bỏ hoang sau sự phát triển nhanh chóng của thành phố.
Phía sau khu nhà là một lối nhỏ hoang vu vắng vẻ, đèn đường cũ kĩ chớp tắt thất thường, phát ra những tiếng “rè rè” chói tai.
Bên dưới ngọn đèn, ánh sáng vàng tù mù rọi xuống lối đi gồ ghề, chỉ vừa đủ xua đi một chút tối tăm của màn đêm.
Người đi đường vội vã nện bước, song lúc đi ngang qua nơi này ai cũng bất giác rùng mình.
Rõ ràng đang giữa đêm hè, nhưng cơn gió lạnh vừa thổi qua lại như có thể thổi thẳng vào tận xương cốt.
Người đàn ông nọ kéo chặt cổ áo, vô thức ngẩng đầu nhìn sang khoảng không tối đen bên cạnh.
Bóng đêm khiến con đường đằng xa và những tòa nhà chung quanh có vẻ xa xôi, mờ ảo.
Anh ta dừng bước, sợ hãi nhìn con đường nhỏ mình đã đi qua cả trăm ngàn lần.
Chẳng biết vì sao, bóng tối xung quanh như chứa đựng một thứ gì đó khiến anh ta nao nao, cứ như thể…có thứ gì đó đang chờ đợi anh ta vậy.
Cảm giác sợ hãi từ sâu trong tiềm thức điên cuồng kêu gào trong đầu anh ta, khiến anh ta không dám tiếp tục đi về phía trước.
Là…là ảo giác sao?
Ngay lúc người đàn ông còn đang chần chừ, cái bóng bên ngoài ngọn đèn bỗng lan ra cực nhanh. Ngay sau đó, vài cánh tay đột ngột lao ra từ trong bóng tối, nắm chặt lấy cổ chân của anh ta.
“Aaaaaaaaaaaa!” Người đàn ông hoảng hốt hét lên, người anh ta bị kéo rạp xuống đất.
Anh ta không ngừng giãy dụa, móng tay cắm xuống mặt đường cào ra những vệt trắng lộn xộn, song anh ta vẫn chẳng thể thoát khỏi cánh tay mờ ảo đang nắm chặt cổ mình: “Cứu tôi với!”
Một giây trước khi người đàn ông nọ bị kéo vào bóng tối trong tuyệt vọng…
Tiếng lưỡi dao sắc lẹm rạch ngang không khí chợt vang lên từ phía trước.
Tiếng động rất khẽ, chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay khiến người ta nghi ngờ liệu đó có phải chỉ do mình tưởng tượng ra.
Nhưng ngay sau đó, tiếng gào thét vô cùng đáng sợ vang lên trong bóng tối, chói tai và bén nhọn như rạch dao lên mặt kính, như đục dùi vào màng nhĩ.
Cánh tay đen lờ mờ trên cổ chân anh ta đau đớn dán chặt xuống đất, rụt lùi về phía sau như rắn.
Trong cơn sợ hãi tột cùng, người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng đêm phía trước.
Một bóng người cao lớn, thẳng tắp lẳng lặng đứng ở nơi ánh đèn không thể rọi đến, tựa như một cái bóng lặng lẽ nhìn về phía này.
Người đàn ông nổi da gà.
Anh ta không dám nhìn tiếp, tái mặt quay đi, loạng choạng chạy về phía ngược lại.
Trong bóng tối.
Diệp Ca rời mắt, nghiêng đầu nhìn tên quỷ ảnh trước mặt.
Tên quỷ ảnh vừa bị Diệp Ca chém trúng phía đối diện phát ra những tiếng khàn khàn độc ác, âm khí đặc sệt tràn ra từ vết thương của nó, khuôn mặt lờ mờ thay đổi trong bóng tối, ánh mắt đói khát đầy ác ý dán chặt lên người Diệp Ca, như thể đang đánh giá sức mạnh của đối thủ.
“Tao biết mày đang nghĩ gì,” Diệp Ca khẽ cười: “Nhưng ngại quá…”
Anh lùi sang một bước, giọng nói nhẹ nhàng và biếng nhác: “…Lần này đối thủ của mày không phải tao.”
Sau lưng Diệp Ca, thân hình Mi từ từ hiện rõ.
Tên quỷ ảnh đối diện bỗng chốc cứng đờ: “…Là mày?”
Như thể đã nhận ra con quỷ trước mắt mình tới để làm gì, nó nhanh chóng xoay người chạy về phía ngược lại như muốn bỏ trốn.
…Tiếc là đã muộn.
Bóng đen méo mó phóng to trong cơ thể Mi, tách ra những cánh tay khổng lồ và vặn vẹo kéo con quỷ kia ra khỏi cái bóng mà nó muốn trốn vào.
Tên quỷ ảnh kia không thể không quay lại chiến đấu.
Chúng nhanh chóng bước vào trận chiến nảy lửa.
Âm khí mạnh mẽ tuôn trào khắp nơi, gần như bao trùm toàn cả khu phố trong bầu không khí rét lạnh tà ác. Bóng tối lan tràn, ánh đèn vốn đã mờ mịt cũng bị nuốt chửng, xen lẫn trong đó là tiếng hét thảm thiết và giận dữ khiến người nghe phải rùng mình.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, thắng bại đã rõ.
Bóng tối thu nhỏ từng chút một, đèn đường phát ra vài tiếng “rè rè” rồi sáng lên.
Tên quỷ ảnh kia bị Mi kéo đến dưới ngọn đèn, nó đã mất đi hình dạng con người, nằm bẹp dưới đất như một loài vật thân mềm ướt dính, lúc nhúc co người về phía sau.
“Tao…tao sẽ không phản bội Vương đâu…” Giọng tên quỷ ảnh kia run rẩy vì sợ hãi: “Mày…mày phải tin tao, lúc đó tao hồ đồ nhất thời thôi…”
“Tất nhiên là tao tin mày.” Mi chậm rãi dồn sát đối phương, lạnh giọng nói:
“Nhưng mà, hồ đồ nhất thời mà phản bội thì vẫn là phản bội, vẫn phải trả giá.”
Cơ thể nó trải rộng ra như một mặt phẳng, tựa như cái miệng khổng lồ lẳng lặng ngoạm về phía đối phương!
“Chờ một chút! Chờ một chút!” Giọng tên quỷ ảnh bỗng trở nên cao vút và bén nhọn: “Tao có thể trao đổi! Tao có tin tức, là tin tức chúng mày cần! Đổi lấy mạng của tao!”
“Mày thì biết được gì?” Cái bóng đang vồ đến của Mi dừng lại, nó ngang nhiên cười nhạo: “Không lẽ với địa vị của mày mà cũng biết được thế lực đứng sau nhện mẹ chắc?”
“Mày không hề có tin tức nào bọn tao muốn biết hết.” Mi cười khẩy.
“Hehe, hehehehehe…” Cơ thể quỷ ảnh dán chặt, chậm rãi chảy dưới mặt đất, nó phát ra tiếng cười ghê rợn: “Không, tao có, tao có, hơn nữa còn là thông tin mà Vương của bọn mày muốn có nhất…”
Nó ngẩng cái đầu với khuôn mặt không rõ ràng lên, rề rà nói:
“…Tao biết ACE đang ở đâu.”
Nghe vậy, Mi mới dừng hẳn lại, nó híp mắt, hỏi: “Cái gì?”
“Tao đã thấy hắn…” Quỷ ảnh nói với chất giọng khàn đặc: “Hắn đang ở thành phố M.”
“Lưỡi hái đặc trưng đó, không sai được…”
Cơ thể nó từ từ hiện rõ, âm thanh bị cố ý ghìm xuống như tiếng thì thầm của ác ma: “Lúc đi kiếm ăn tao đã nhìn thấy… Ngôi trường đó…”
Không một lời dự báo, tia sáng lạnh lẽo trắng muốt lóe lên nơi đầu ngón tay Diệp Ca, sau đó lập tức bị quỷ khí lạnh lẽo trong bóng tối nuốt chửng.
Thậm chí quỷ ảnh còn không kịp lên tiếng, cơ thể nó đã nhanh chóng xẹp xuống như một quả bóng xì hơi.
“Này!” Mi vội hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Giọng Diệp Ca không chất chứa bất cứ cảm xúc thừa thãi nào, anh nói: “Nhìn chân nó đi.”
Mi nhìn về phía Diệp Ca chỉ, thấy một chân vẫn chưa tan biến hoàn toàn của quỷ ảnh đã lặng lẽ thò vào trong bóng tối, chỉ cần một giây nữa thôi là nó có thể lợi dụng cái bóng đó để bỏ chạy.
“Nó đang câu giờ.” Diệp Ca nói.
Mi chán nản nói: “Xin lỗi, tại Vương thật sự rất coi trọng chuyện này nên nó vừa nhắc tới đây ta lại lơi là cảnh giác mất.”
Nó cúi xuống, thu lại của thi thể quỷ ảnh vào trong cơ thể mình.
Diệp Ca âm thầm thở phào.
Sau khi dọn dẹp thi thể quỷ ảnh xong, Mi lại đi tiếp cùng Diệp Ca.
Nó tiếc nuối thở dài: “Ầy, nhưng mà ngươi ra tay nhanh quá đấy. Quỷ ảnh không phải chủng tộc giỏi nói dối, dù đúng là có thể nó định thừa cơ chạy trốn thật nhưng nói không chừng nó lại biết chuyện gì đó thì sao.”
Đúng vậy.
Nghe mấy từ khóa mà nó vừa tiết lộ, có lẽ nó biết nhiều hơn những lệ quỷ khác nhiều.
Diệp Ca im lặng nhìn sang chỗ khác.
“Nhưng mà ta cũng có thể hiểu được.” Mi tỏ ra thấu hiểu vỗ vai Diệp Ca: “Dù sao ngươi cũng ngưỡng mộ Vương đến vậy mà, chắc chắn là người không muốn ngài tìm được ACE rồi.”
Diệp Ca: “…”
Hả?
Mi không nhận ra phản ứng của anh, nói tiếp: “Nhưng mà ta bảo đảm với ngươi, mấy tin đồn kia chẳng được bao nhiêu là thật đâu. Vương oai phong sáng suốt như vậy, sao có thể bị một con người ảnh hưởng chứ? Sở dĩ ngài muốn tìm tên nhân loại kia là vì nguyên nhân khác đó.”
Diệp Ca tò mò hỏi: “Nguyên nhân gì vậy?”
Mi có vẻ chần chừ.
Diệp Ca hít sâu một hơi, anh khẽ cắn răng, ngập ngừng nói: “Dù sao…dù sao thì Vương cũng là…người ta ngưỡng mộ mà, nên ta muốn biết thêm nhiều chuyện về hắn nữa…”
“Vậy tại sao ngươi không chính miệng hỏi ta?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng anh, bóng đêm tĩnh lặng khiến nó có vẻ vừa bất ngờ vừa rõ rệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT