Công việc nội bộ của Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên dần đi vào nề nếp, phe cánh của Cục trưởng cũ đã bị xử lí gần hết, một vài quy định cũ kĩ mục nát được bãi bỏ, trật tự mới đang dần dần hình thành.
Chức vị của Ngũ Túc cũng chuyển từ Cục trưởng tạm thời sang Cục trưởng chính thức.
Buổi chiều, nắng đẹp.
Ngũ Túc bước vào phòng làm việc của các thành viên ngoài biên chế của ban Chiến đấu Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
Chỉ có bốn người trong văn phòng này.
Diệp Ca, Trần Thanh Dã, BLAST và Vệ Nguyệt Sơ.
Do bận rộn nhiệm vụ, họ hiếm khi tề tụ.
Nhưng lần này đúng lúc mới kết thúc một đợt nhiệm vụ nên cả bốn đều đang ngồi không trong phòng, chẳng có gì làm.
Diệp Ca vẫn giữ tác phong cũ, anh chống cằm, ngẩn ngơ nhìn chăm chăm bức tường.
Ba người còn lại nghiêm túc nhìn Ngũ Túc, im lặng nghe hắn ta báo tin mình đã chính thức trở thành Cục trưởng Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên.
BLAST nghiêm túc giơ tay, chậm rãi hỏi: “Ông thành Cục trưởng chính thức rồi thì có thể tăng lương cho tui không?”
Ngũ Túc: “…”
Hắn ta nói: “Không thể.”
Vệ Nguyệt Sơ: “Vậy bảo đám người ban Chiến đấu đừng làm vướng tay vướng chân tôi được chứ? Tôi nói không biết bao nhiêu lần rồi, một mình tôi là đủ, mấy người đó ảnh hưởng đến hiệu suất của tôi.”
Ngũ Túc: “Không được.”
Trần Thanh Dã trầm ngâm: “Vậy cấp cho tôi phòng làm việc riêng được không?”
“Chuyện này thì có…” Ngũ Túc đang định đồng ý chợt cảnh giác: “Khoan đã, cậu muốn văn phòng riêng làm gì?”
Nét mặt Trần Thanh Dã dịu dàng hẳn, anh ta vói vào tay áo, nhẹ nhàng vuốt ve cổ trùng của mình, dùng giọng điệu mềm mại đến mức khiến người ta sởn da gà nói: “A Trường sắp lột xác rồi, cần không gian đủ lớn…”
Da đầu Ngũ Túc lập tức tê rần.
Tuy vẫn chưa đồng ý, song hắn ta đã có thể tưởng tượng ra một căn phòng lúc nhúc sâu bọ, cộng thêm một con rết nhiều mắt đang lột xác…
Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu nhân viên bàng hoàng kéo đến khiếu nại và phản đối.
Ngũ Túc rùng mình, cực kì kiên quyết lắc đầu: “Không được.”
Diệp Ca lười biếng quay sang: “Vậy…”
Ngũ Túc gần như gào lên: “Không được!!!”
Diệp Ca: “…”
Anh nói: “Anh đã biết tôi muốn gì đâu.”
“Vậy anh nói đi.” Ngũ Túc híp mắt, không đổi sắc mặt, nói: “Ngoài việc từ chức, anh muốn gì tôi cũng đồng ý.”
Diệp Ca: “…”
Anh im lặng hồi lâu rồi rề rà rời mắt, buồn bực nói: “Thế thôi.”
BLAST nhăn mặt: “Thế ông lên làm Cục trưởng có ích gì chứ?”
Vệ Nguyệt Sơ gật đầu: “Đúng đó đúng đó, cái gì cũng không được!”
Trần Thanh Dã chầm chậm thở dài, cúi đầu sờ con sâu trong ngực, hiển nhiên cũng đồng ý với quan điểm này.
Ngũ Túc: “…”
Hắn ta uể oải, yếu ớt nói: “Ừm, tóm lại tôi chỉ muốn tối nay mời mọi người ăn bữa cơm…”
BLAST: “Tui phải về chơi game.”
Trần Thanh Dã áy náy nói: “Dạo này A Trường lột xác, khá là nóng nảy, rất ghét những nơi đông người.”
Vệ Nguyệt Sơ: “Không đi.”
Cô trả lời ngắn gọn, thậm chí còn lười bịa cớ.
Ngũ Túc: …
Như này thì quá không nể mặt nhau rồi!
Hắn ta mong chờ nhìn Diệp Ca.
Dưới ánh mắt chờ mong của hắn ta, biểu cảm của Diệp Ca nhũn dần, anh do dự thoáng chốc như đang suy nghĩ gì đó.
Vài giây sau, Diệp Ca rề rà nói:
“…Thật ra cũng không phải không đi được.”
Mắt Ngũ Túc sáng lên.
Vệ Nguyệt Sơ giật mình nhìn Diệp Ca: “Anh Diệp, anh định đi hả?”
“Ừ”, Diệp Ca hờ hững đáp: “Dù gì cũng là chính thức nhậm chức mà, vẫn nên nể mặt chút.”
Ngũ Túc rưng rưng nước mắt nhìn Diệp Ca, cảm động nói không nên lời.
…Quả nhiên, Diệp Ca đúng là người đàn ông hắn ta từng sùng bái, tốt bụng quá đi mất!!!
Vệ Nguyệt Sơ trầm ngâm gật đầu: “Được, vậy tính cả tôi nữa.”
BLAST gãi ót, ngại ngùng nói: “Ừ thì… đằng nào tối nay cũng không ai chơi với tui, đi cũng được.”
Trần Thanh Dã bình tĩnh nói: “Vậy để tôi thả A Trường ở nhà.”
Ngũ Túc: “…”
Hóa ra không ai đi vì tôi hết hả!
Hắn ta khóc không ra nước mắt.
“Nhưng…” Diệp Ca đột nhiên lên tiếng.
Anh bãi dài âm cuối, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng Ngũ Túc không sai một li, con ngươi màu hổ phách trong veo ngời sáng, hệt như anh không hề có chút tâm tư xấu xa nào; nhưng Ngũ Túc lại không khỏi thấy lạnh người, chầm chậm lùi lại theo bản năng.
Vụ… vụ gì đây?
Ngũ Túc hết sức sợ hãi.
Hắn ta vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc bị hại.
Vì vậy hắn ta không hiểu được tại sao mắt của ba người kia lại đột nhiên sáng lên, hệt như con mèo bắt được chuột.
…Đáng sợ quá.
Ngũ Túc khó khăn nuốt nước bọt.
Không biết bây giờ hối hận còn kịp không…?
…
Rất hiển nhiên, mọi thứ đã muộn.
Trông Ngũ Túc chết lặng như thể đang ra pháp trường, hắn ta rề rà bước vào.
Lập tức, cả căn phòng lớn im phăng phắc.
Ai nấy đần mặt nhìn người đàn ông trước mặt, gần như không dám tin vào mắt mình.
Người đàn ông vốn cao lớn uy nghiêm, mặt đầy râu quai nón giờ phút này lại bị cạo nhẵn nhụi, không chừa cọng râu nào, phơi bày gương mặt thanh tú cực kì phù hợp với kiểu mẫu non tơ đang rất thịnh hành bấy giờ.
Thoạt trông cực kì… buồn cười.
Một trong số những cấp dưới trong tiểu đội ban đầu của hắn ta lên tiếng trước tiên: “Ừm… Cục trưởng… anh… thăng quan phát tài, nên cải lão hoàn đồng luôn hả?”
Mặt Ngũ Túc đỏ bừng.
Không có bộ râu che chắn, hắn ta cảm thấy nửa dưới khuôn mặt rất lạnh, cứ như đang trần truồng vậy.
Hiện tại đỏ mặt, màu sắc biến hóa trên da cũng càng thêm rõ rệt.
Lại thêm vài phần ngại ngùng khác thường.
Mọi người phá ra cười.
Nhất là cấp dưới từng theo Ngũ Túc, thậm chí cười chảy cả nước mắt.
Ngũ Túc thẹn quá hóa giận, nói: “Các cậu còn cười! Cười nữa… cẩn thận tôi trừ lương các cậu!”
Nhưng ai nấy đều cười không ngừng được, vừa đập bàn vừa lau nước mắt, tiếng cười điên cuồng đinh tai nhức óc như muốn lật tung cả mái nhà.
ngôn tình ngượcVệ Nguyệt Sơ, BLAST, Trần Thanh Dã nở nụ cười hả hê trên sự đau khổ của người khác.
Chào mừng Hội những người bị Diệp Ca hại có thêm thành viên mới.
Chúc mừng chúc mừng, đáng mừng ghê đó.
…
Khoảng thời gian trước quá bận, đó là thời kì chuyển giao mang tính mấu chốt với Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên, bất kể là nhân viên ban ngành nào cũng mệt đến chết đi sống lại, chân vắt lên cổ.
Đây cũng là lí do tại sao Ngũ Túc muốn tổ chức một bữa tụ họp thế này.
Gần đây áp lực rất lớn, nhất định hắn ta phải tìm cơ hội để khơi thông và thả lỏng đôi chút, cũng là để những việc tiếp sau đó đạt hiệu quả cao hơn.
Do Ngũ Túc đã hào hùng tuyên bố mọi chi phí tối nay đều được hoàn trả, nên mọi người đã có một đêm ăn chơi hết mình.
Sau khi uống say, BLAST trở nên cực kì kích động.
Cậu ta tức giận nói rằng mãi đến giờ vẫn chưa có ai tò mò về tên thật của cậu ta, khiến cậu ta cảm thấy rất mâu thuẫn.
Vệ Nguyệt Sơ nảy lòng thương hại, thuận theo cậu ta, hỏi: “Vậy tên thật mày là gì?”
BLAST nghiêm mặt nhìn cô vài giây, nấc rượu một cái rồi ra vẻ thần bí, nói:
“Nếu nói ra sẽ không còn cảm giác thần bí nữa.”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Vậy mày còn mâu thuẫn cái vẹo gì!
Trần Thanh Dã cũng uống không ít, nhưng từ đầu đến cuối nhìn anh ta vẫn rất tỉnh táo, ngoài vệt hồng trên má thì gần như không nhìn ra anh ta đã uống rượu. Điều khác biệt duy nhất so với khi không say chính là anh ta sẽ kéo bất kì ai đi ngang qua mình lại, sau đó trìu mến giải thích cho họ biết côn trùng là sinh vật tuyệt vời nhất trên thế giới này, thậm chí còn bắt đối phương vuốt ve đám cổ trùng anh ta nuôi.
Chẳng mấy chốc xung quanh Trần Thanh Dã đã hình thành một khoảng không không người.
Trần Thanh Dã lúng túng, hiển nhiên không rõ vì sao ai nấy đều tránh anh ta.
Vệ Nguyệt Sơ thở dài.
Có lẽ người duy nhất còn bình thường lúc này là Diệp Ca…
Khoan đã, Diệp Ca đâu?
Vệ Nguyệt Sơ giật mình, nhận ra hình như cô đã không thấy Diệp Ca được một lúc rồi.
Tim cô thót lên.
Sau khi tìm quanh một vòng, Vệ Nguyệt Sơ nhìn thấy bóng dáng chàng thanh niên trong góc tối phòng bao.
Anh cúi đầu, nửa gục trên bàn, tấm lưng gầy gò ẩn hiện nơi chỗ sâu trong bóng tối, hơi thở đều đều, một bàn tay mảnh khảnh tái nhợt buông thõng bên cạnh bàn, ngón tay hơi nắm lại, có thể lờ mờ nhìn thấy những mạch máu màu xanh uốn lượn cực kì bắt mắt trong bóng tối.
Trên bàn đầy những ly rượu rỗng, dưới đáy ly thủy tinh vẫn còn sót lại chút rượu màu xanh.
Tim Vệ Nguyệt Sơ hẫng nhịp.
Cô biết rõ rượu này, vị trái cây ngọt thanh, mùi cồn rất nhẹ, rất hợp khẩu vị Diệp Ca, tuy nhiên cũng là “mìn nổ chậm”, người có tửu lượng cao cũng chỉ cân được ba ly, vậy mà Diệp Ca uống…
Vệ Nguyệt Sơ nhìn mặt bàn.
Một, hai, ba, bốn, năm…
Thôi xong.
Sau lưng vẫn ồn ào náo nhiệt, giọng nói đầy tính xuyên thấu của BLAST oang oang rõ ràng.
Vệ Nguyệt Sơ chầm chậm hít thật sâu.
Cũng may khi say Diệp Ca cũng không làm ầm lên như hai người kia, nếu không thật sự rất khó xử.
Bấy giờ tiệc rượu đã sắp tàn, mọi người đang dìu nhau ra ngoài.
Số người trong phòng bao từ từ giảm dần.
“Anh… anh Diệp đâu?” Ngũ Túc say đến líu lưỡi, vui vẻ hỏi.
Vệ Nguyệt Sơ chỉ vào trong góc: “Nằm kia.”
Không có bộ râu quai nón, trông Ngũ Túc trẻ hơn trước đó cả mười tuổi, biểu cảm cũng phong phú hơn nhiều.
Mắt hắn ta rưng rưng, xúc động, nói: “Không ngờ tối nay Diệp Ca lại nể mặt tôi đến vậy, hi… hi sinh bộ râu…cũng… cũng xứng đáng!”
Khóe miệng Vệ Nguyệt Sơ giật giật, song rốt cuộc cô vẫn không nhẫn tâm nói với Ngũ Túc rằng chẳng qua vì Diệp Ca thích đồ uống vị ngọt nên mới trúng chiêu, không hề liên quan gì đến việc nể mặt hắn ta cả.
“Nhà Diệp Ca ở đâu?” Một em gái trong ban Chiến đấu sáp đến, hỏi: “Hay chúng ta đưa anh ấy về?”
Ngũ Túc vận dụng bộ não không còn quá linh hoạt: “Gọi… gọi người đến đón anh ta thì hơn.”
Lúc này, những người còn chưa đi lập tức dấy lên hứng thú, rối rít bu lại, mồm năm miệng mười bàn tán:
“Tìm ai đón anh Diệp?”
“Không lẽ, là người có quan hệ thân mật nào đó sao?”
“Nhân tiện nói vụ này, anh Diệp có bạn gái không?” Một trong số đó đột nhiên nghĩ đến, hỏi: “Đội bọn tôi có mấy cô bé thầm mến anh ấy mà chỉ dám lén lút nhìn trộm, mãi đến giờ vẫn không ai dám chính thức tấn công…”
“Đúng đúng, đội bọn tôi cũng có.” Một người khác chêm vào: “Cái chính là vì anh Diệp trâu quá, ai mà dám chứ, đúng không? Chưa kể anh ấy là còn cực kì thần bí, tôi cảm giác hình như đến giờ vẫn chưa từng nghe anh ấy nhắc đến bất kì mối quan hệ thân mật nào…”
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Nói ra sợ là sẽ hù chết chú.
Bấy giờ, một thành viên của phòng Hậu cần tự tin mười phần, nói: “Chắc chắn anh Diệp có bạn gái rồi, tôi nhớ có lần bạn gái anh ấy đến phòng tìm, đến giờ tôi vẫn nhớ mặt mũi cô ấy luôn đây…”
“Ê ê, cái tên này, sao lại nhìn chằm chằm bạn gái người khác thế?”
“Tôi… tôi không có!” Người nọ đỏ mặt, lắp bắp giải thích: “Nếu ông thấy ông cũng sẽ nhớ thôi!”
“Sao lại thế? Tại đẹp hay không đẹp?”
Người nọ nói chắc như đinh đóng cột: “Xinh, cực kì xinh.”
Cậu ta nhớ lại, cảm thán: “Không lừa mấy ông làm gì, trần đời này có lẽ đó là người xinh nhất tôi từng gặp, xinh hơn mấy minh tinh nhiều, dáng đẹp cực.”
Máu nhiều chuyện của tất cả dâng trào, rối rít xúm lại hóng hớt.
“Thật không đấy? Ông không bịa ra đấy chứ?”
“Bịa tôi là cún!” Người nọ nói một cách chắc chắn: “Tuy cô gái xinh đẹp đó vóc dáng hơi cao chút, hình như còn cao hơn anh Diệp nửa cái đầu…”
“Không thể nào? Anh Diệp đã 1m8 rồi, bạn gái anh ấy còn cao cỡ nào?”
Vệ Nguyệt Sơ đứng bên cạnh: “…”
Nói ra chắc chắn sẽ hù chết các chú.
Lúc này, một thành viên ban Chiến đấu bước tới: “Này, nói sao cũng không thể để anh Diệp nằm đây được, thời tiết dạo này còn chưa ấm lên đâu, lỡ cảm thì sao…”
Người nọ vừa nói vừa vươn tay.
Ngay trước khi tay cậu ta chạm vào vai Diệp Ca, Vệ Nguyệt Sơ chợt căng thẳng, trực giác nhạy bén trui rèn từ núi thây biển máu gõ mạnh sau gáy cô. Gần như chẳng chần chừ nửa giây, cô lôi cổ áo người nọ ngược ra sau…
Ánh sáng lạnh lẽo từ lưỡi dao sắc bén lóe lên trong bóng tối, mũi dao bén ngót như có thể xé nát màn đêm, suýt soát xẹt qua sát mặt đối phương.
Cả người thành viên nọ cứng đờ, cậu ta đứng ngây ra, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Vệ Nguyệt Sơ buông tay, cô nhìn đối phương: “Sau này gì thì gì đừng có làm vậy.”
Người càng kẹt trong trò chơi lâu sẽ càng quen với việc chiến đấu, càng không cho phép bản thân rơi vào trạng thái vô thức dễ bị tổn thương.
Vì vậy, những lúc thế này sẽ là lúc họ nguy hiểm nhất.
Đó là sự ngờ vực ăn sâu vào xương tủy với ngoại giới… nói đơn giản thì là PTSD.
Vệ Nguyệt Sơ đau đầu miết sống mũi, nhìn về phía Diệp Ca.
Không biết đối phương đã ngồi dậy từ lúc nào, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, đôi mắt nhạt màu nửa híp lại, đăm đăm nhìn sang bên này, sau đó anh lại chầm chậm nằm về vị trí cũ.
“Răng rắc.”
Bề mặt gần sát mép bàn nứt ra, góc bàn bị chém rơi ra, lăn đến cạnh chân Vệ Nguyệt Sơ.
Vệ Nguyệt Sơ: “…”
Mới nãy cô đã yên tâm quá sớm rồi.
Tuy Diệp Ca say rượu không nổi khùng, nhưng anh khó xử lí hơn hai người kia nhiều.
Sau vài lần thử đến gần anh mà bất thành, cuối cùng Vệ Nguyệt Sơ đành từ bỏ lựa chọn đưa đối phương về nhà.
Cô lấy di động ra, chọn số điện thoại dưới chót danh bạ và bấm gọi.
…
Lúc nhận cuộc gọi, Kê Huyền đang xử lí việc lệ quỷ tụ tập ở phía Đông Nam.
Mi thấy Quỷ Vương ngồi ghế đầu chợt thay đổi sắc mặt rồi đứng dậy.
Ngay lập tức, toàn bộ lệ quỷ im bặt, chúng kinh hãi nhìn nhau, bất an trầm mặc, rất sợ chính mình vừa lỡ làm gì chọc giận Vương, hoặc vạ mồm gây họa.
Nhưng đối phương chỉ khoát tay, nói: “Giải tán.”
Ngay sau đó, người đàn ông biến mất trước mặt lũ quỷ.
Bỏ lại đám ác quỷ trố mắt nhìn nhau:
“Vụ gì vậy?”
“Nhất định là có chuyện cực kì khẩn cấp!”
“Không lẽ là tàn đảng của Mẹ?”
“Sao vậy được? Tôi nghĩ có lẽ là về bản thể của Mẹ! Nếu không Vương sẽ không thận trọng đến vậy!”
“Ừ… ngươi nói đúng.”
Chỉ có Mi nghiêm mặt, không hề có ý định tham gia cuộc thảo luận.
Với biểu hiện đó của Vương… thì chỉ có một khả năng.
Chắc chắn có liên quan đên vợ ngài ấy.
Không phải nó chồng chuối hít mèo!
…
“Chị Vệ, chị vừa mới gọi ai vậy?” Một thành viên vẫn chưa hết nhiều chuyện nhích đến, mạnh dạn hỏi.
Vệ Nguyệt Sơ hờ hững: “Liên quan gì chú mày?”
Cô như cười như không nhìn đối phương: “Cậu tò mò thế sao không tự đi hỏi đi?”
Vệ Nguyệt Sơ chỉ về phía Diệp Ca.
Thành viên nọ: “…”
Cậu ta nhìn về phía góc bàn bị mẻ, sau đó nuốt nước bọt, khóc không ra nước mắt.
…Mẹ nó chứ sao em dám!
Ngay lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Một người đàn ông xa lạ điển trai xuất hiện ngoài cửa, hắn rất cao, vô hình trung mang lại cảm giác áp bách cho người khác, đôi mắt đen láy như trời đêm nửa híp lại, hờ hững nhìn khắp phòng.
Tức khắc, căn phòng chợt im phăng phắc.
Ánh mắt hắn khóa cứng trên người Diệp Ca nằm trong góc phòng, hắn sải đôi chân dài bước thẳng về hướng đó như chốn không người.
Căn phòng tĩnh mịch đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.
Vệ Nguyệt Sơ chỉ đến một hướng gần đó: “Kìa, ở bên đó.”
Thái độ của cô không quá khách sáo, nét mặt cũng rất lạnh nhạt, nhưng rõ ràng hai người có quen biết.
Kê Huyền bình tĩnh gật đầu với cô.
Hắn đi đến chỗ Diệp Ca.
Thành viên mới rồi suýt bị Diệp Ca lột mất lớp da không nhịn được nhắc nhở: “Anh gì ơi, anh cẩn thận, anh Diệp…”
Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, người đang ông cao lớn điển trai đã bước vào phạm vi tấn công của Diệp Ca.
Hắn cúi người, cẩn thận đỡ chàng thanh niên dậy.
Diệp Ca buồn ngủ khép mắt, cái trán tái nhợt vùi vào hõm cổ đối phương, tự nhiên dồn hết sức nặng toàn thân lên người người đàn ông.
Không hề có dù chỉ chút xíu ý định công kích.
Thành viên nọ: “…”
Đờ mờ?
Khoan đã???
Hết thảy mọi người trợn tròn mắt.
Thế nhưng người đàn ông như xuất hiện từ hư không này cứ như không nhận ra điều gì, hắn ôm eo Diệp Ca, tự nhiên gật đầu với Vệ Nguyệt Sơ và Ngũ Túc, nói: “Làm phiền rồi.”
Ngũ Túc sờ cái cằm nhẵn thín của mình, ngu ngơ cười như vẫn chưa tỉnh lại từ men rượu.
Vệ Nguyệt Sơ lạnh nhạt nhướng mày xem như đáp lời.
Bóng dáng hai người biến mất ngoài cửa.
Phòng bao chợt vỡ òa như có giọt nước rơi vào chảo dầu sôi.
“Chị Vệ chị Vệ! Năn nỉ chị đó, kể bọn em nghe đi!”
“Người đàn ông vừa rồi là ai vậy? Sao anh Diệp không tấn công hắn ta?”
“Á á á á á tò mò chết tôi rồi! Chị Vệ, em cho chị sai vặt một tuần… không, một tháng, xin chị đó nói em nghe với!”
Vệ Nguyệt Sơ bị đám người vây vào giữa, không cách nào thoát thân.
Nhân viên phòng Hậu cần mới rồi còn nói mình từng gặp bạn gái Diệp Ca đần mặt nhìn chăm chăm ra cửa, không biết đang nghĩ gì.
…Chắc là ảo giác thôi nhỉ?
Sao cậu ta cảm thấy… đường nét gương mặt người đàn ông vừa mới đi vào… và bạn gái Diệp Ca… cứ giông giống nhau là sao vậy?
Chắc chắn là cậu ta say rồi.
Chắc chắn là vậy!
…
“Anh ơi?”
Kê Huyền cúi đầu nhìn chàng thanh niên dựa trong ngực mình, giọng hắn dịu dàng như sợ sẽ quấy rầy đối phương.
Chàng thanh niên nhắm mắt, không trả lời.
Ngực anh phập phồng ổn định, hơi thơ mang theo hương thơm của trái cây, mùi thơm ngọt ngào, ấm áp như sương mù chậm rãi lan ra, suýt thì khiến Kê Huyền chuếnh choáng.
Hắn đưa tay, cẩn thận chạm vào má đối phương.
Tuy màu sắc không thay đổi, nhưng nhiệt độ lại nóng như chỉ chạm vào là bỏng.
Hơi thở mỏng manh phả lên ngón tay Kê Huyền, cảm giác nóng ấm khiến tim hắn run rẩy.
Trái cổ Kê Huyền chuyển động.
Hắn thấp giọng dỗ dành: “Ngoan nào, thay quần áo rồi ngủ tiếp.”
Mí mắt Diệp Ca giật giật rồi chầm chậm mở ra, đôi mắt nhạt màu loang loáng nước nhìn Kê Huyền qua khe hở giữa hàng mi, như đang rề rà suy tính gì đó.
Sau hồi lâu, anh chậm rãi “À” một tiếng, sau đó bắt đầu cởi nút áo.
Trái tim Kê Huyền lại run rẩy.
Đệt, thế… thế này…
Ai mà kiềm chế nổi!