Trong lúc sư phụ đang vò
đầu bứt tai, Minh Khánh liền đưa ra ý kiến: “ Sư phụ nếu như chưa tìm
được phương pháp để bắt con quỷ, tại sao chúng ta không kéo dài thời
gian? Chỉ cần qua đêm nay, chúng ta lại có thêm một ngày để suy nghĩ.”
Sư phụ của hắn đáp: “Thầy cũng đang nghĩ cách kéo dài. Chỉ là cả nha
môn có đến mấy trăm người, chúng ta không thể bảo vệ hết được.”
Minh Khánh đáp: “Sư phụ con quỷ này chỉ nhắm vào đồng tử thôi.”
Sư phụ hắn nói: “Không thể loại trừ đây chỉ là khởi đầu của nó mà thôi.
Lúc không còn đồng tử, chưa chắc con quỷ sẽ không làm hại người khác.”
Minh Khánh không đồng ý với sư phụ.
“Sư phụ chúng ta là người trừ ma, không phải là thần. Nếu đêm nay không tìm ra cách gì, nhất định sẽ lại có người chết. Chi bằng chúng ta thử
một lần trước, xác định phạm vi tấn công của con quỷ đã rồi tính sau. ”
Sư phụ hắn ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói: “Con nói đúng. Nhưng trong nha môn ít nhất có đến mấy chục người là đồng tử. Muốn bảo vệ cho bọn họ
cũng rất khó. Nhất là con quỷ vẫn giết người một cách vô hình như thế.”
Minh Khánh cười một cách láu lỉnh: “Sư phụ, mấy nạn nhân trước đều bị
quỷ cắn vào phần cổ sau gáy. Sao sư phụ không phát cho mỗi người một cái bùa Trấn hồn dán vào đấy?”
Sư phụ hắn vỗ bàn: “Tuyệt diệu.” Rồi nói với sư gia: “Có thể tìm hết số đồng tử trong nha môn không?”
Sư gia đáp: “Rất đơn giản. Chúng ta đi gặp quan huyện, nhờ y ra lệnh là được.”
Sau đó, mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi. Bốn mươi hai người còn là
đồng tử trong nha môn bị tách ra, trong đó còn có cả quan huyện. Y rất
xấu hổ khi nhận lấy lá bùa từ tay sư phụ. Còn có cả vị bộ đầu bắt giam
hai thầy trò Minh Khánh ở quán trọ nữa. Nghe nói y trong lúc bắt cướp bị chém đứt một ngón tay nên người ta vẫn gọi y là bộ đầu Chín Ngón. Người chết hôm qua là bạn rất thân của y, vì thấy y quá mệt mỏi nên nhận trực thay.
Đêm đó, sư phụ mượn ngay công đường xử án làm nơi qua đêm cho tất cả
mọi người, muốn dùng hoàng uy và dân tâm để áp chế con quỷ. Quan huyện
do dự mất một lúc, nhưng nghĩ tới tính mang bản thân đang bị đe dọa, y
cắn răng đồng ý. Y sai người trải ổ rơm trên nền nhà, treo lên mười sáu
cái đèn, khiến cả công đường xử án sáng rực rỡ.
Bốn mươi hai người, thêm cả Minh Khánh và sư phụ nữa chen chúc trong đó.
Thời gian trôi thật chậm. Minh Khánh dựa lưng vào tường ngủ lúc nào
không biết, hắn lúc này cũng chỉ là trẻ con tham ăn tham ngủ. Nửa đêm,
đột nhiên Minh Khánh bị lay dậy, y nghe được sư phụ hô to: “Có một lá
bùa bị phá rồi.” Đám người trong nha môn sợ hãi nhốn nháo hết cả lên,
những người còn thức đều dựa vào tường, giơ vũ khí lên thủ thế, sợ quỷ
đánh lén.
Giờ phút này, mười sáu ngọn đèn bỗng nhiên bị cái gì đánh trúng, tất cả đều tắt ngấm. Không khí trong công đường lúc này bỗng nhiên ngột ngạt
đến lạ kỳ.Bóng tối âm u khiến tất cả đều yên tĩnh lại, chờ đợi thời khắc phán quyết. Minh Khánh lúc này cũng đứng bên sư phụ, tay cầm kiếm tay
cầm bùa. Trong lòng hắn rất hưng phấn. Đi bắt ma với sư phụ mấy năm rồi, lần đầu tiên hắn được chiến với một con quỷ ‘tầm cỡ’ thế này - một con quỷ đến không có hình, đi không có tiếng. Ngay cả trong công đường tràn ngập hoàng uy, được dân một huyện hướng về nó cũng không hề e ngại.
Bất chợt, Minh Khánh nghe sư phụ nói: “Thầy đã tính sai mất một điểm.
Con cũng là đồng tử, thầy lại không mang bùa để dán cho con nữa.”
Minh Khánh cau mày, mình tuy là đồng tử lại là người trừ ma. Trên đời
làm gì có chuyện muốn trừ ma mà còn sợ quỷ. Trên tay hắn vẫn còn một lá
bùa nhưng hắn không dán lên cổ mà vẫn quyết tâm cầm trong tay.
Bóng tối bắt đầu xuất hiện một mùi gì đó vừa lạnh vừa tanh mùi máu.
Minh Khánh quyết định dùng chú thuật mở ra âm nhãn – một loại mắt có thể nhìn thấy âm hồn quỷ vật. Hắn bắt dùng hai ngón tay che mắt, miệng lẩm
nhẩm đọc đạo chú. Sau đó từ từ kéo hai ngón tay ra khỏi tầm mắt. Xuất
hiện quanh hắn là những hình người màu đỏ vàng đang thở, đang hoạt động – biểu hiện cho người sống, bốn mươi ba người, không thiếu một ai. Tại
sao lại kỳ lạ vậy? Sư phụ không phải đã nói có một lá bùa bị phá rồi
sao? Tại sao vẫn không có ai chết? Con quỷ vẫn không có bóng dáng. Có
phải nó đã nhập vào và đang hút máu ai đó mà người bị hại vẫn không biết chăng?
Lúc này âm nhãn mất đi, Minh Khánh lại chìm vào bóng tối. Hắn vẫn suy
nghĩ về chuyện lá bùa và con quỷ. Mùi máu và hơi lạnh càng lúc càng đậm. Đột nhiên Minh Khánh cảm giác có cái gì đó tiến sát hắn, nhanh đến mức
hắn không kịp phản ứng. “Quỷ muốn lấy mạng mình” Đó là những gì Minh
Khánh nghĩ ra được lúc đó.
Bên ngoài công đường, trong một căn phòng khác của nha môn, sư gia và
mười mấy cao thủ trong nha môn vẫn đang đợi trời sáng. Qua cửa sổ bọn họ vẫn nhìn thấy ánh đèn bên trong công đường. Sư gia mệt mỏi thò tay vào
chậu nước rửa mặt. Dưới ánh đèn, lão nhìn thấy khuôn mặt xanh xao, chon
râu mọc dài không được cắt tỉa, đôi mắt đầy tia máu. Lão tự nhủ mình bây giờ có khác con quỷ là bao, rồi cười vui vẻ. Mọi người thấy lão tự
cười, chẳng ai cho là lão điên, chỉ là đè lên chuôi kiếm, chăm chú nhìn
lão. Sư gia thấy mọi người nhìn mình , hỏi; “Có chuyện gì mà nhìn ta ghê thế?”
Mọi người thở phào, khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ. Có người trả lời: “Không
có chuyện gì ạ.” Sư gia lại hỏi: “Bây giờ là lúc nào rồi?”
Có người đáp: “Đã qua giờ Tí được một lúc ạ.” Sư gia nghe vậy gật gật
đầu, lại quay lại nhìn về phía công đường xử án. Hi vọng đêm nay tất cả
mọi người đều được bình an.
Gió thổi lành lạnh. Sư gia bảo người đứng gần nhất: “Lấy giùm ta cái áo
ấm treo trên móc.” Nhưng người đó đứng ì ra, đôi mắt sáng đầy vẻ nghi
hoặc, y chụm bàn tay lên tai lắng nghe. Sư gia tức khí đá y một cái: “Có gì thì nói mau, chỉ giỏi giả thần giả quỷ.”
Người đó đáp: “Sư gia, hình như trong công đường có tiếng động.”
Sư gia giật mình, quay lại. Ánh đèn trong công đường vẫn sáng. Lão hỏi: “Bọn họ chỉ nói chuyện thôi, có gì lạ đâu.”
Người đó trả lời: “Không phải là nói chuyện, hẳn là ai đó làm la hét thì đúng hơn.”
Rồi người đó chỉ tay vào công đường kêu lên. “Sư gia đèn tắt rồi.” Sư
gia quay lại, quả nhiên công đường xử án đã chỉ còn lại một mảnh tối
mịt.
Sư gia vội vàng nói: “Mọi người cầm vũ khí và đèn đuốc lên, theo bổn sư gia đi bắt quỷ.”
Tất cả mọi người chuẩn bị vũ khí, đèn đuốc xong thì giờ Sửu cũng gần
tới. Sư gia lúc này mới từ từ dẫn người sang công đường xử án để bắt ma. Chỉ có điều mười mấy cái cao thủ, không ai bảo ai đều cố đi thật chậm.
Nói đùa, bọn họ võ công cao thật, nhưng võ công chỉ để đánh người. Gặp
quỷ thì trình độ có cao gấp đôi thế này, tuyệt chiêu, tuyệt kỹ có nhiều
hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cục mỡ thơm phưng phức trên miệng
mèo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT