Thành Tân Phúc là trung tâm chính trị văn hóa xã hội của cả phủ lộ Bình An nên ngoài một tòa thành, bên trong đó hầu hết các cơ quan chức năng đều rất đầy đủ. Ngục giam của thành Tân Phúc cũng to lớn và khang trang hơn khác huyện khác. Nó được xây bằng gạch nung ở một khu vắng vẻ phía Đông Nam của thành, nằm sát với trại lính. Nơi đây không chỉ giam giữ tù nhân của huyện mà còn cả những vùng xung quanh. Mùa này là mùa thu trời mát mẻ ít bệnh dịch nên cũng là mùa hành quyết tử tù. Vì vậy căn ngục đông đúc náo nhiệt bỗng trầm lắng hẳn. Bên trong ngục giam cũng trống vắng rất nhiều. Mùa này, sắp vào dịp thu hoạch nên việc phạm tội cũng ít hắn. Trong một căn phòng vuông vắn chật hẹp bên trong ngục giam, đội trưởng đội cai ngục Chu Văn Đắng đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Trời mùa này thật dễ chịu, chỉ muốn gục đầu xuống ngủ. Mắt của Chu đội cứ díu lại như bị dán keo vậy. Vành mắt hơi thâm do đêm qua Chu đội bận đánh tổ tôm bên nhà hàng xóm, mãi gần sáng mới mò về ngủ.

Thế nên từ lúc sáng đến giờ, Chu đội vẫn thèm ngủ lắm. Chỉ có điều trong ngục giam còn rất nhiều người đang nhìn vào, không cẩn thận bị mách lẻo thì trừ hết lương bổng như chơi. Lúc này, Chu đội càng lúc càng khó cưỡng lại cơn buồn đang kéo đến. Rồi dường như chấp nhận số phận, cái đầu của Chu đội gục xuống, đè lên hai cánh tay xếp song song trên bàn, bắt đầu công cuộc kéo gỗ. Mỗi lần phì phò, cánh mũi của Chu đội lại vểnh lên, hai lỗ mũi tròn xoe trông rất buồn cười.

Chu đội đang say sưa trong giấc nồng chưa được bao lâu thì bị đánh thức. Mặc dù bức bối và giận lắm nhưng Chu đội không hề thể hiện ra mặt. Bởi vì kẻ đến là cai ngục Hoa Tèo, bạn nối khố và cũng là đàn em thân tín của y. Hoa Tèo là người cùng làng, lại sinh cùng năm, sau này hai người cùng vào ngục giam “công tác” cùng một lúc, nên được Chu đội tin tưởng lắm. Hoa Tèo người gầy quắt queo như cái cây, chân tay lẳng khẳng, nên mặc quần áo rất xấu. Ở nhà vợ y đã cắt ngắn bao nhiêu vải rồi mà trông y vẫn lòng khòng như mấy con bù nhìn ngoài ruộng. Nhìn cái mép vểnh lên cùng sợi ria rung rung từ cái nốt ruồi của Hoa Tèo, Chu đội liền biết có “mối làm ăn”. Thế là Chu đội tỉnh ngủ hẳn, ngồi lên nghe Hoa Tèo trình bày.

Giọng Hoa Tèo đặc sết giọng quê – làng của hai người nằm bên bờ biển cách huyện Tân Phúc khoảng bốn mươi dặm, thế nên mất một lúc Chu đội mới hiẻu hết câu chuyện. Thì ra có một thanh niên trẻ tuổi vì bị thầy bói phán có duyên số với ngục giam nên muốn thuê nhà ngục mấy ngày. Y sẵn sàng trả một khoản tiền để cho ngục giam phục vụ y trong mấy ngày đó. Thông thường thì Chu đội không làm mấy vụ như thế này. Thứ nhất là ngục giam luôn đông đúc, rất khó sắp phòng riêng. Thứ hai là tiền không được nhiều như bòn rút gia tài của đám tội phạm. Cuối cùng là nếu người thuê có mưu đồ gì, như cướp ngục chẳng hạn, thì Chu đội là kẻ gánh chịu mọi trách nhiệm. Thế nhưng vào mùa vắng khách như thế này, Chu đội đâu thể kén cá chọn canh. Phòng có, người ganh gác có. Nếu có thể kiếm thêm thu nhập thì Chu đội không muốn từ chối. Thấy Chu đội đồng ý, Hoa Tèo liền vui vẻ đi tìm “khách” thương lượng. Nếu làm tốt việc này, y sẽ có mấy nén bạc hậu tạ từ phía khách.

Cuộc thương lượng diễn ra rất nhanh chóng. Người khách – một thanh niên trẻ giàu có dường như cũng không muốn mặc cả từng đồng một, chấp nhận đề nghị của Hoa Tèo. Ngoài số tiền bốn mươi lượng bạc, y còn giao cho Hoa Tèo mười lượng mua một số đồ cúng. Sau ba ngày trong nhà lao, khi ra tù y sẽ trả nốt cho ngục giam hai mươi lượng bạc nữa.

Hòa Tèo vui vẻ làm chân chạy. Chu đội nghe xong điều kiện lập tức đồng ý. Lâu lắm mới có khách sộp kiểu này. Thế là Chu đội liền sai đàn em quét dọn sạch sẽ một gian tù giam riêng biệt, sau đó lấy lí do phá hoại khiêu khích ngục giam để bắt giam người khách ba ngày. Người khách vừa bị đi tù thì Hoa Tèo lập tức đến. Số đồ cúng đã được y mua hoàn tất và gánh vào trong ngục. Người khách có vẻ vừa ý thái độ chuyên nghiệp của y, liền thưởng thêm cho Hoa Tèo một lượng bạc. Y liền vui vẻ nhảy chân sáo đi tìm Chu đội uống rượu.



Bên trong ngục giam, sau khi thấy Hoa Tèo đi xa, khuôn mặt đang cười của người khách liền biến mất. Y bắt đầu quỳ xuống mở đống đồ được Hoa Tèo mua giúp ra. Khuôn mặt y trông rất căng thẳng. Bên trong, từng món tiền vàng đồ cúng được y bỏ ra ngoài. Ở dưới cùng là mấy cây nến, một thanh bút và ít giấy vẽ bùa. Người khách trẻ tuổi thấy mấy món đồ này liền thở phào nhẹ nhõm. Đây là những thứ quan trọng nhất, thậm chí sự sống chết của y đều phụ thuộc cả vào mấy thứ này. Bây giờ xem ra kế hoạch đã hoàn thành được một nửa. Ba ngày sau, y muốn dùng những thứ đồ này để vẽ trận pháp kêu gọi con quỷ trong hình nhân đến. Lê Tấn đã ngủ say rồi, y chỉ có thể dựa vào chính y mà thôi. Trong cái ánh sáng tối tăm của nhà tù, đôi mắt thằng Ca dường như sáng lên, đen láy giống hệt hai viên trân châu.

*********************

Lúc này ngoài chợ Tân Phúc, lão Cá Chèo cũng đang thỏa thuận giá cả cỗ xe ngựa lần cuối với một ông khách. Mặc dù đã ưng cái giá ông khách trả lắm rồi, nhưng lão Cá Chèo cố gắng không vội. Một mặt lão muốn thời điểm giao dịch xong là lúc trưa nắng nhất, một mặt lão sợ ông khách phát hiện ra những điều khác lạ của chiếc xe. Vì thế hai người kì kèo đến từng nửa lạng bạc một. Cuối cùng, lúc ông khách muốn bỏ đi, lão Cá Chèo mới đồng ý bán. Vì tránh đêm dài lắm mộng, lão Cá Chèo muốn ông khách trả tiền ngay tại chỗ. Ông khách đồng ý, về nhà lấy tiền liền. Chỉ một lát sau, ông khách đã trở lại, giao cho lão Cá Chèo năm mươi lượng bạc trắng để trong chiếc túi vải màu nâu. Chờ cho ông khách dắt xe ngựa đi rồi, lão Cá Chèo liền phi vào một khách sạn gần đó. Lão vừa thuê một thùng nước gừng sả đun nóng để tắm, vừa bảo thằng bồi đi mua cho lão một bộ quần áo mới. Tắm rửa sạch sẽ, lão liền mặc quần áo mới, cầm theo túi tiền chạy thẳng. Tất cả mọi thứ, quần áo cũ, đồ đạc cũ của lão đều bị lão vứt sạch vào lửa.

Lão Cá Chèo vội vàng đi ra cửa Đông của thành Tân Phúc, rồi tiếp tục đi về phía Đông. Cách thành Tân Phúc khoảng mười dặm đường có một ngôi chùa cổ tên là chùa Ân. Nơi đây nghe đồn có một vị sư trẻ có tu vi Phật pháp rất cao. Người ta kể rằng vị sư thầy này là con trai út của một vị quan lớn trong triều. Sau khi sinh ra thì được Nam Môn đạo phái chưởng môn Tru Ma đoán tướng số cho. Vị quốc sư của triều đình sau khi xem xét tướng mạo tay chân của đứa trẻ nói rằng đứa trẻ có tướng yểu mệnh, muốn giải cần phải đưa nó đi tu ở một nơi xa. Thương con, vị quan lớn liền cắn răng nuốt nước mắt vào lòng đưa con vào phủ lộ Bình An, nơi có học trò của ông đang làm quan. Thế là từ đấy, chùa Ân ở Tân Phúc có một hòa thượng ba tuổi. Vị hòa thượng bé xíu này từ lúc bắt đầu xuống tóc đi tu đã thể hiện ra ngộ tính rất cao, được trụ trì của chùa Ân lúc bấy giờ yêu thích. Năm mười tuổi, vị hòa thượng đã có chân trong hôi phật pháp của phủ lộ Bình An. Mười lăm tuổi liền trở thành cao tăng có danh khắp các miền, thường xuyên được người ta mời đi cầu phúc.

Lão Cá Chèo nghe danh sư thầy đã lâu nên tin lắm. Càng may mắn hơn cho lão là lúc lão tới chùa, sư thầy đang có mặt và tụng kinh buổi chiều. Lúc sư thầy nghỉ, có rất nhiều khách từ phương xa tới đây liền vào lễ để gặp thầy. Lão Cá Chèo vội vã chen vào trong đoàn người tiến vào một cái điện thờ nhỏ bên trái. Sư thầy lúc này đang nghỉ uống trà, vừa nghe khách cúng bái và nhờ vả. Nhìn gương mặt trắng nộn, bên trên còn có lông măng của sư thầy, lão Cá Chèo thở dài đầy cảm khái. Mọi hi vọng sống sót của lão lại đặt lên vai của một người chỉ đáng tuổi con cháu lão. Vì thế khi sư thầy niệm kinh, lão cũng học mọi người quỳ gối, bái thật sâu cho đến khi trán chạm đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play