Đạo trưởng suy ngẫm rồi nói: “Giờ có ba nơi phải xem xét, một là nơi ở
trước đây của cô ta, hai là phòng của cô nha hoàn chết trong bếp và
phòng của gã làm vườn. Hai người bọn họ là hai người cuối cùng tiếp xúc
với quỷ khi còn sống, có thể bọn họ giữ một đồ vật nào đó của cô ta.”
Căn phòng của quỷ lúc nàng còn sống nằm ở dãy phòng của người giúp việc sau nhà lớn. Lần này quan cũng không sợ hãi nữa, theo sát đạo sĩ trẻ đi vào. Chuyện đùa, đạo sĩ đã nói y đủ khả năng bắt ma, đi theo y an toàn
hơn nhiều đứng ngu ngơ trước cửa phòng. Hơn nữa quan còn có bảo bối hộ
thân – chiếc hộp gỗ sơn đỏ chứa tà vật. Lần này quan thậm chí còn mong
quỷ hiện ra , để đạo sĩ có cơ hội tiêu diệt nó. Hai gã giúp việc gan
không lớn như quan, chúng xin đừng ngoài. “Hừ, tùy bọn mày. Lũ ngốc!”
Quan khinh thường chửi thầm một câu. Phu nhân của quan do dự một lát
cũng đi theo quan.
Không như phòng kho, căn phòng này rộng rãi và sáng hơn. Quan và phu
nhân giúp đỡ đạo sĩ mở các cửa sổ. Quan vừa mở chiếc cửa sổ cuối cùng
thì một cơn gió lạnh thổi qua. Quan vừa rùng mình thì chiếc cửa sổ tự
động khép hai cánh lại. Quan rùng mình nắm nắm lấy tay phu nhân. Tay bà
vừa lạnh vừa run làm tay quan cũng run theo. Quan định trấn an phu nhân thì bất ngờ chiếc cửa sổ thứ hai đang mở cũng tự đóng lại. Rồi đến
chiếc cửa sổ thứ ba, và cả cửa chính của căn phòng. Căn phòng trở nên
tối om om, đến mặt của phu nhân gần trong gang tấc quan cũng chẳng thấy
nổi. Chỉ thấy hơi thở của bà phả sau gáy quan.
Phu nhân ghé vào tai quan hỏi khẽ: “Đạo trưởng ở đâu rồi ông ơi?”
Quan trả lời: “Chắc chui xuống dưới giường rồi?”
Phu nhân nói: “Chúng ta chạy thôi.”
Quan nói: “Yên tâm bản quan còn có bảo bối.” Quan đưa chiếc hộp sơn đỏ
lên. Trong bóng tối, không biết nó sơn bằng chất liệu gì mà nhìn khá rõ
ràng. Quan nâng nó trên lòng bàn tay, tay kia sẵn sàng mở nắp, miệng thì lẩm bẩm: “Con nam mô a di đà phật, con lạy tứ phương trời, con lạy mười phương phật, phù hộ cho con được bình an trong lúc này…”
Quan đang niệm dở thì phu nhân của quan bất ngờ vươn bàn tay trắng nõn
ra cướp lấy cái hộp. Quan giật mình quay lại quát khẽ: “Bà điên rồi hay
sao?” Trong bóng tối, mặt phu nhân sao mà trắng đến thế. Thần kinh phu
nhân còn kỳ quái hơn, lúc nào rồi còn vươn tay vuốt ve má của quan. Quan tức lắm, nước sôi lửa bỏng thế này mà bà ta còn đùa được, quỷ đến mà
quan không kịp mở chiếc hộp thì chết cả nút. Quan liền gạt bàn tay bà ta ra, rồi giật lấy chiếc hộp trong tay bà.
Chỉ có điều chiếc hộp như đóng đinh vào tay phu nhân. Quan thấy lạ, phu nhân trước giờ tuy đánh quan hàng tuần, nhưng bà ta cũng không khỏe
lắm, quan chỉ nhường bà ta món võ cào mặt thôi. Lúc này phu nhân còn hỏi một câu khiến quan rợn người: “Phu quân, chàng có yêu thiếp không?” Hồn vía quan lúc này bay hết cả lên mây, nước tiểu không kìm được chảy
xuống ống quần, ướt đẫm đôi giày vải quan đang đi. Quan lắp ba lắp bắp
nói: “Cô nương, tôi không làm hại cô, cũng chẳng quen biết cô. Cô sống
khôn thác thiêng xin đừng tìm tôi.”
Khuôn mặt của phu nhân bỗng vặn vẹo, giọng của bà ta ngọng nghịu như
trẻ mới tập nói: “Phu quân, chàng sợ phu nhân của chàng sao? Chàng đừng
sợ, thiếp móc mắt, cắt lưỡi, chọc thủng tai bà ta rồi. Bà ta từ nay
không thể đánh chàng, mắng chàng được nữa. Chàng đi với thiếp thôi.”
Nói rồi ‘phu nhân’ nắm lấy tay quan. Quan biết mình xong rồi, bất chấp
tất cả hét thật to: “Đạo trưởng, cao nhân, xin cứu mạng, cứu tôi với!”
Giong quan lúc này đã lạc đi, âm thanh chỉ phát ra ri rí trong cổ họng.
‘Phu nhân’ của quan cười lên the thé: “Không ai cứu chàng kịp đâu.” Quan nghe thế liền ngất xỉu.
Quan mơ thấy mình xuống địa ngục, bị quỷ ném một vòng qua mấy cái dụng
cụ tra tấn, rồi vứt sang chảo dầu. Sau đó quan được chuyển qua sân phơi
khô. Đang phơi thì Diêm vương gọi quan lên tra án. Quan bị kết tội tham ô công quỹ, nhận hối lộ và sợ vợ, tội sau nặng hơn tội trước. Quan ú ớ
muốn phản bác, thì đã bị đẩy ra ngoài.
Đột nhiên có ai lay quan. Quan mở mắt thấy người đó mặc một bộ quần
áo nha hoàn, quan co rúm người lại thều thào nói: “Cô nương, cô bắt bản
quan xuống địa ngục rồi còn tìm đến bản quan làm chi?” Lại nghe người đó trả lời: “Ông lớn, ông nói cái gì thế? Con không nghe rõ.” Rồi ghé tai
vào bên cạnh miệng quan. Quan vừa thu người vào trong vừa khóc nức nở :
“Đạo trưởng ngài bỏ mặc bản quan bị nữ quỷ hành hạ thế này sao? Dương
thế đã chết, âm thế vẫn bị tìm đến đòi mạng.”
Chợt quan nghe thấy tiếng đạo sĩ hỏi: “Quan lớn tỉnh chưa?”
Cô gái trả lời: “Tỉnh rồi nhưng hình như bị điên.” Rồi cô ta chẹp miệng. “Khổ thân ông lớn bà lớn.”
Quan nghe tiếng đạo sĩ thì như vớ được cọc, kêu lên : “Đạo trưởng, ngài ở đâu? Bản quan ở chỗ này.”
Quan thấy đạo sĩ bước vào bên giường, vui vẻ nói: “Quan lớn tỉnh rồi. ”
Quan ngạc nhiên hỏi: “Tỉnh? Vậy là bản quan chưa chết phải không?”
Đạo sĩ cười: “Quan lớn mạng lớn lắm, chết làm sao được.”
Quan mừng rỡ cười không ngậm được miệng lại. Hóa ra quan còn sống.
Quan còn được ăn ngon mặc đẹp uống rượu chơi gái. Quan còn có thể hưởng
nhiều lạc thú chưa được hưởng.
Đạo sĩ giải thích: “Nữ quỷ quả nhiên nấp ở trong phòng, khi chúng ta
bước vào, bần đạo lo tìm tà vật chứa linh lực của nữ quỷ, vô tình sa vào tà pháp, cấm hình, cấm thanh của nó, khiến không thấy được cũng không
nghe được thứ gì bên ngoài. Lúc phá được tà pháp thì phu nhân đã bị quỷ
nhập, quan lớn cũng thoi thóp. Bần đạo liền dính bùa Trấn hồn lên người
phu nhân rồi siêu độ cho nữ quỷ.”
Quan lớn càng vui hơn, hỏi: “Vậy từ nay nhà quan không còn quỷ nữa đúng không đạo trưởng?”
Đạo sĩ trẻ gật đầu, nói tiếp: “Sau khi siêu độ cho nữ quỷ, bần đạo tìm
thấy cái này. ” Y lấy ra một chiếc hộp gỗ sơn đỏ, bên trên có dán bùa,
mở nắp ra. Bên trong có một chiếc trâm gỗ nâu bóng. Quan thấy lạnh cả
người. Một đoạn ký ức bỗng xuất hiện trong đầu.
Đó là một buổi chiều quan đi uống rượu ở đâu về. Vì sợ phu nhân tức
giận, quạn mua tạm cây trâm gỗ ở một cửa hàng ven đường để tặng phu
nhân. Ai ngờ phu nhân thấy cây trâm, xì mũi không thèm động vào, ngúng
nguẩy bỏ đi. Quan thấy cô nha hoàn đang rót trà liền tặng nó cho nàng.
Quan không để ý thấy nha hoàn sung sướng và cảm động, ngắm nghía cây
trâm rất lâu.
Từ đó nha hoàn muốn trở thành thiếp của quan, tìm cách quyến rũ quan,
tiếc là phu nhân tài trí còn cao hơn nàng một bậc, vẫn không cho nàng
tiếp xúc với quan nhiều. Đêm đó phu nhân sai người đánh nàng rồi đuổi
nàng đi. Hai kẻ thân với phu nhân đánh nàng rất dã man. Đánh chán ả nha
hoàn kia bỏ vể ngủ, để mặc nàng với gã làm vườn. Gã thấy nàng cũng khá
xinh đẹp, liền muốn ngủ với nàng. Nàng không chịu còn kêu la, tức giận,
trên tay có sẵn cây kéo, gã liền cắt lưỡi nàng. Sau đó gã mang nàng ra
chôn ở góc vườn nhà quan. Gã không biết lúc gã lấp đất lên nàng vẫn còn
thoi thóp thở.
Thấy xong những hình ảnh đó, quan ôm lấy tay đạo sĩ nói: “Đạo trưởng,
sao bản quan cảm giác như oan hồn của cô gái đó vẫn còn lởn vởn quanh
đây?”
Đạo sĩ đóng nắp hộp lại nói: “Đó là do trong chiếc trâm gỗ này vẫn còn
cất chứa những ký ức của cô ta. Nó đã biến thành tà vật. Mặc dù bần đạo
đã yểm bùa nhưng do ngài là chính chủ, nên ngài vẫn bị ảnh hưởng”
Nói rồi đạo sĩ đưa cho quan: “Tà vật là con dao hai lưỡi. Nó có thể làm
tổn thương người sử dụng lẫn ma quỷ. Nếu sử dụng hợp lý, nó sẽ bảo vệ
ngài bình an. Vật này đã có duyên với quan lớn, quan lớn nên giữ lấy nó. ”
Nói rồi y đưa chiếc hộp cho quan. Quan chết sống gì cũng không nhận.
Quan có ngu đâu. Tà vật mặc dù xua quỷ rất tốt nhưng quan là người, cả
đời may ra chỉ gặp quỷ một lần, cầm vật này có ích gì. Chưa kể nếu lỡ
tay mở ra khéo còn ốm đến mất mạng chứ chả chơi. Tốt nhất là cứ để cho
những người chuyên nghiệp giữ nó.
Ngày hôm sau, quan và đạo sĩ đào góc vườn nhà, quả nhiên có một bộ
xương chốn dưới đó, thịt và quần áo đã rữa nát hết. Đạo sĩ lập bàn thờ,
thắp hương, bắt đầu sai người dâng cơm cúng. Hương tàn, đạo sĩ bắt đầu
đi vòng quanh quanh nơi chôn xương của cô gái. Vừa đi y vừa rải muối và
gạo, miệng lẩm bẩm khấn:
“
Trần quy trần, thổ quy thổ. Người đã chết, oán đã giải, cô nương sống
khôn thác thiêng, về đây cho gia chủ hương khói, cúng cơm hàng năm, phù
hộ cho gia chủ tai qua nạn khỏi, gặp dữ hóa lành….”
Xong rồi đạo sĩ sai người nhặt xương vào quan tài, chôn xuống chỗ cũ,
cho lập bia mộ. Đạo sĩ còn dặn quan cúng cơm sao cho đủ bốn chín ngày,
rồi đến ngày thứ một trăm, giỗ đầu, giỗ hết khó đều phải cúng bái tử tế, hệt như cúng người trong nhà. Quan ghi lại những điều đạo sĩ dặn một
cách cẩn thận, hứa sẽ thực hiện đầy đủ. Đạo sĩ mới hài lòng rời đi. Đến
lúc y đi, quan mới nhớ hỏi tên đạo sĩ. Đạo sĩ bảo y có pháp hiệu là Minh Khánh, sống ở chùa Phổ Linh trên núi Hoàng Lĩnh. Lần này xuống núi độ
kiếp. Đạo sĩ không đòi tiền nhưng quan vẫn quyết tâm công đức cho chùa
Phổ Linh một ngàn lượng bạc. Đạo sĩ nhận lấy, tạ ơn quan rồi cõng gùi đi thẳng. Từ đấy nhà quan không có quỷ nữa nhưng quan vẫn nhớ lời đạo
sĩ, cúng cơm cho cô gái hàng tháng. Ngoài ra quan còn dạy bảo con cháu
và người trong nhà ăn ở có nhân có đức, hàng xóm ai ai cũng khen ngợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT