Con đường chạy qua làng dường như đã không có người và xe đi lại từ rất lâu rồi. Đấy
là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng. Không ai nhớ những người
cuối cùng đi khỏi làng vào lúc nào. Năm người đi ngang qua
những mái nhà tranh lụp xụp. Bên trong dường như tỏa ra mùi tử
khí ngùn ngụt. Không ai muốn bước chân vào trong những ngôi nhà
đó, kể cả My hay Lê Tấn. Bọn họ đến đây lần đầu tiên. Không ai
hiểu rõ về ngôi làng. Những gì họ được nghe cũng chỉ là kể
lại. Bắt ma không phải trò chơi mà là một cuộc đua sinh tử. Kẻ thắng luôn là người biết địch biết ta, luôn chuẩn bị đầy đủ
trước giờ ra trận.
Đi được một đoạn, Như Phong cất giọng hỏi: “Mọi người có cảm thấy gì không?”
My nhìn anh, đôi mắt cô trong veo đầy nghi ngờ. Lê Tấn cũng dừng bước, gã muốn nghe xem Như Phong nói gì. Như Phong tự trả lời
câu hỏi của mình: “Nơi đây hết sức nguy hiểm.” Như để giải
thích, anh nói thêm: “Đấy là giác quan của người tu đạo nói cho tôi biết.” Ông Quân tái mặt. Vầng trán của ông lấm tấm mồ hôi. Từ hồi mở quán cơm, tiếp xúc với đủ loại người, ông cũng
biết tu đạo có ý nghĩa gì. Đó là truy tìm trường sinh, sức
mạnh và chân lý. Người tu đạo trong mắt người bình thường đó
là những kẻ có thể hô phong hoán vũ, tát đậu thành binh, dời
non lấp biển. Không có gì có thể ngăn nổi bước chân bọn họ.
Thế mà giờ đây người tu đạo nói nơi này rất nguy hiểm. Ông
càng sốt ruột hơn. Con trai ông liệu có gặp điều gì bất trắc?
Ông bước nhanh hơn trên con đường, hai mắt đảo lia lịa vào những
ngôi nhà xung quanh để xem có dấu vết gì của thằng Ca con mình
hay không. Thằng cu Mề đã tụt lại sau. Ông Quân cũng không trách
nó. Nó còn bé, sợ hãi là chuyện rất bình thường. Bỗng thằng cu Mề hô to: “Mọi người ơi, nhìn bầu trời kìa.” Ông Quân ngoảnh lại. Mặt thằng bé xanh lét như người sắp chết. Tay nó run run
chỉ lên trời. Bầu trời đỏ thẫm một màu máu chụp xuống ngôi làng. Cái
màu đỏ rợn người như muốn nuốt lấy ngôi làng và những ai còn sót
lại trong đó.Trên nền đường bỗng xuất hiện vô số những vệt nẻ chân chim.
Một cơn gió thổi qua. Cát bụi bốc lên mù mịt. Một lát sau,
tất cả những hiện tượng lạ lùng đó biến mất. Như Phong thở
phào, thả kiếm trở lại vỏ. Lúc nãy anh có cảm giác một mối
nguy hiểm cực lớn đang ở rất gần. Rất may là không ai bị làm
sao. Bỗng nhiên, My kêu lên: “Có ai nghe thấy tiếng gì không?” Mọi người dỏng tai lắng nghe. Một lát sau, Như Phong mới hỏi: “My
có nhầm không? Tôi chẳng nghe thấy gì cả.” Lê Tấn cũng nhún vai đồng ý với Như Phong. “Có mà. Tôi có nghe thấy có ai đó đang
kêu gào.” My cuống quít thanh minh.
- “Tôi cũng nghe thấy.” Đạo sĩ trẻ tuổi bất ngờ chen vào. Hắn
chỉ vào một cái ngõ nhỏ âm u bên trái con đường. “Tiếng thét
từ trong đó vọng ra.”
Không đợi ai cả, ông Quân liền chạy ào vào trong căn ngõ. Thấy
thằng cu Mề mặt tài xanh, nửa muốn vào nửa muốn chạy mất, Như Phong vỗ vỗ vào vai thằng bé. Anh rút kiếm ra, cũng tiến vào
trong ngõ. Rồi My, Lê Tấn và cả đạo sĩ trẻ cũng tiến vào.
Ngõ không nhỏ lắm, chỗ rộng cũng đủ cho hai chiếc xe bò tránh
nhau. Nó tối tăm chỉ vì hàng tre trên đầu dày quá, khiến trong
ngõ hầu như không có ánh sáng.
Ngõ rất sâu. Mọi người đi mãi mới đến cuối ngõ. Đó là một
căn nhà mái ngói với hàng rào dâm bụt màu đỏ trải dài từ
cổng vào đến tận cửa. Ông Quân đang đứng trước cửa. Ông dồn
sức đẩy mãi mà cánh cửa gỗ không xê dịch lấy một gang. Thấy
mọi người đến, ông mừng rỡ đứng sang một bên. Như Phong và My
tiến đến. Hai người dồn sức đẩy. Cánh cửa vẫn không động đậy. My thấy Lê Tấn đứng một bên cười khẩy thì trừng mắt với gã.
“Còn không lại đây giúp, cười cái gì mà cười.”
Lê Tấn trả lời: “Cánh cửa này bị quỷ chặn rồi. Cô có đẩy đến sang năm cũng chẳng được.”
My và Như Phong lúc này mới thả cánh cửa ra, hỏi gã: “Sao không nói sớm?” Lê Tấn lúc này mới lôi trong túi ra một lá bùa cũ
mèm dán lên cánh cổng.
Nói xong, gã đắc ý đá vào cửa một cái. Cả hai cánh bật tung như chưa từng bị khóa. Lê Tấn đứng sang một bên nhường cho Như
Phong và My bước vào. Ông Quân theo sát hai người. Cuối cùng là
đạo sĩ trẻ và Lê Tấn. Năm người bước vào trong sân. My đinh đẩy cửa chính căn nhà bước vào thì bị Như Phong ngăn lại. “Trong
này hết sức nguy hiểm.” Anh nói với cô như vậy. My nhìn khuôn
mặt đầy lo lắng của anh, trong lòng ngọt ngào khó tả. Cô biết
anh vẫn luôn quan tâm đến cô, bất kể thời khắc cô chỉ là một
con nhóc mồ côi xấu xí hay là lúc cô trở thành nửa người nửa
quỷ.
Nhưng bàn tày My vẫn đẩy ra. Cô là thợ săn quỷ. Giống như cha
của cô, My không có quyền do dự. Con quỷ bên trong thợ săn luôn
sẵn sàng chiếm đoạt cơ thể và linh hồn của kẻ nuôi nó. Nó
chỉ phục tùng nếu thợ săn mạnh mẽ đến mức nó cảm thấy không
thể chống lại. Hiện tại, My đang kiểm soát con quỷ của mình
rất thành công. Nhưng cô biết nó đang mạnh dần lên. Cô cần phải
có một sức mạnh đủ để đàn áp và khống chế nó. Vì thế My
luôn khao khát chiến đấu - đó là cách để cô trở nên mạnh mẽ
hơn.
“Dừng lại.” Tay My bị một bàn tay khác nắm chặt lấy. Cô sững
sờ. Đấy là tay của đạo sĩ trẻ tuổi. My thấy hắn nói: “Nếu cô mở ra, tất cả chúng ta sẽ chết.” Nghe xong, My cười nhạt. Cô
nhẹ giọng hỏi lại: “Đấy cũng là cảm giác của người tu đạo?”