Hai người giằng co làm những người khác cảm thấy họ đang làm
trò. Tùng Kiệt đạo trưởng nhếch mép cười: “Hai vị cứ đẩy qua
đẩy lại như thế đến sáng cũng chẳng xong. Chi bằng cả ba vị
cùng ở trên đây bọn tôi đi xuống được rồi.” Nói rồi ông phăm
phăm đi xuống cầu thang. Minh Khánh kêu lên: “Đừng!” Nhưng không
kịp. Tùng Kiệt đạo trưởng đã bước xuống mấy bậc, đi lên con
đường sâu hun hút tưởng chừng như không có đáy. Bá Tường đạo
trưởng liếc nhìn ba anh em một cái rồi cũng bước xuống. Theo
sau ông là Hà Linh, từ sau khi gặp quỷ vương xong, lá gan của cô
cũng lớn thêm rất nhiều. Khuôn mặt bình thản của cô làm cho
những người khác đều phải kính nể. Anh Đức, Phạm Duy cũng đi
xuống bỏ lại ba người của phái Phổ Linh đứng nhìn nhau.
Minh Khánh thở dài: “Sư huynh, chúng ta cũng đi xuống thôi.”
Minh Dũng cau mày lại.
- “Bên dưới rất nguy hiểm.”
- “Đệ biết. Bất quá từ khi chúng ta bắt đầu làm thầy trừ tà, có lúc nào không gặp nguy hiểm? Mỗi người chúng ta đều từ
trong ranh giới sinh tử đi tới, bắt quỷ, trừ ma, diệt yêu, tích
lũy từng chút ít công đức một. Hôm qua sư huynh cũng thấy rồi
đấy. Chỉ một mình Ngưu Khanh đại vương cũng khiến ba chúng ta
suýt mất mạng. Chúng ta nếu không vượt lên thì sẽ bị cái thế
giới tàn khốc của chính chúng ta đào thải. Ngôi mộ này tuy là một
cái tử địa, nhưng đệ cảm thấy đây cũng là một cơ hội. Chỉ
cần sống trở về, chúng ta sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.” Minh Khánh giải thích một cách chậm rãi.
Hai vị sư huynh đều bị hắn thuyết phục. Minh Dũng hạ quyết
tâm. “Lần này đi xuống, ba người không thể rời nhau quá nửa
thước. Bùa chú, vũ khí phải luôn sẵn sàng. Không được mất
cảnh giác trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đi xuống thôi.” Ba người
cẩn thận bước theo từng bậc thang tối tăm đi xuống. Minh Khánh
đảo mắt nhìn quanh. Âm nhãn của hắn mở ra đến cực hạn. Xung
quanh hắn vẫn chỉ có một màu đen sẫm lành lạnh của âm khí.
Hắn cố ý đi thật chậm. Minh Long tranh thủ dán một ít bùa lên tường để kiểm tra xem bên trong tường đá có ẩn giấu cái gì
không.
Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến lúc bọn họ đặt chân xuống tầng
hầm. Tất cả vẫn giống hệt như trong giấc mơ của Minh Khánh.
Phía dưới, Bá Tường đạo trưởng và bốn người khác vẫn đang
chờ bọn họ. Thêm năm cây đuốc khiến căn hầm sáng hẳn lên. Minh
Khánh bất ngờ sờ phải bức tường đá. Nó phẳng phiu và lạnh buốt khiến hắn giật nảy mình.
Tùng Kiệt đạo trưởng cười : “Bần đạo đã nói rồi. Phái Phổ
Linh mặc dù hơi nhát một tí, nhưng làm gì có chuyện không dám
đi xuống một ngôi mộ tầm thường đâu.” Thấy ông ta cười nhạo
phái Phổ Linh, Minh Long tức giận định phản bác, nhưng bị Minh
Dũng ngăn lại.
- “Đừng phân tâm. Bây giờ không phải là thời điểm cãi nhau.”
-
Minh Long không nói gì, tiếp tục quan sát xung quanh. Bọn họ đi
sâu vào trong hầm. Cuối căn hầm, cái quan tài sơn son thiếp vàng nằm yên lặng trên giá. Không gian càng lúc càng tĩnh lặng đến
kỳ lạ, ngoài tiếng bước chân và hơi thở ra thì Minh Khánh không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác.
Tám người đến trước chiếc quan tài. Phạm Duy, thầy trừ tà
nổi tiếng đất Nam Lan bắt đầu sờ mó lên nắp và bốn cạnh của chiếc
quan tài. Ông ta săm soi cả những đường vân một cách kỹ càng rồi mới
khẳng định: “Chỉ là một chiếc quan tài bình thường. ” Minh Khánh không nói gì, chỉ dùng Âm nhãn chăm chú nhìn vào trong chiếc
quan tài. Nơi đây hoàn toàn là một vùng đen nhánh. Thật kỳ lạ. Chẳng lẽ lần trước chỉ là một giấc mơ thông thường.
“Không.” Minh Khánh tự phủ định ý nghĩ của mình. Một giấc mơ
bình thường không thể giúp hắn biết trước sự tồn tại của ngôi mộ và chiếc quan tài. Nhất định là chiếc quan tài này che
dấu một bí mật nào đó mà bọn hắn không thể giải thích nổi.
Lúc này Bá Tường đạo trưởng lên tiếng: “Bần đạo đoán nắp ngôi mộ mở ra là do bọn trộm mộ làm. Bây giờ đang là lúc nhà nông nhàn rỗi, trộm cướp cũng nhiều hơn."
Thế rồi ông đùa. "Chúng ta đi lên trên thôi. Quỷ vương hẳn cũng không thích nằm trong quan tài đâu.”