Quan thức dậy. Trong nhà
đèn nến vẫn sáng trưng. Quan sờ sờ tay lên ngực mình, sung sướng khi
thấy tim vẫn đập. Cơn ác mộng đêm nay sao mà giống thật đến thế, làm
quan tưởng mình đã chết rồi. Quần áo ướt sũng mồ hôi, nhơn nhớt không
làm quan khó chịu bằng cơn khát. Quan bèn đi ra bên bàn, rót cho mình
một chén trà. Trong ấm không còn lấy một giọt nước. Quan há miệng gọi
nha hoàn nhưng dường như nhớ ra cái gì quan sững người, không gọi nữa.
Mặt quan xanh như đít nhái. Quan nhớ ra tình cảnh này giống cơn ác mộng
hồi nãy như đúc. Thế là quan rón rén đi ra cửa. Bên ngoài sân vẫn có một vị đại sư đang nhắm mắt tụng kinh gõ mõ, một đạo sĩ trừ tà vừa lẩm bẩm
đọc thần chú vừa gật gù.
Quan rón rén đi qua bọn họ, cũng không gọi bất cứ ai, sợ làm kinh động đến quỷ. Cứ thế quan chạy ù một mạch ra khỏi cổng. Bóng tối lạnh lẽo
bao phủ lấy quan. Thỉnh thoảng có con chuột nhà ai chạy qua sột soạt làm tim quan như ngừng đập. Đáng sợ hơn là quan cảm giác có ai đó đang đi
theo mình, mình chạy nhanh nó cũng chạy nhanh, mình đi châm nó cũng đi
chậm. Quan không dám quay đầu lại sợ bị nó bắt. Cũng may cho đến lúc
quan đập cửa nhà trọ Phúc Bảo, nó cũng không làm gì quan cả.
Chủ nhà trọ đang ngon giấc, tức giận chửi bậy một hồi mới ra mở cửa.
Thấy quan trong tình trạng đó, lão há mồm không biết nói gì cho phải.
Quan cũng mặc kệ, đẩy lão ra, tiến vào phòng trọ của đạo sĩ trẻ tuổi.
Lúc quan định gõ cửa, thì y đã nói:
“Quan lớn vào đi, cửa không khóa.”
Quan cảm thấy y tài quá, không cần nhìn đã biết là quan đến. Quan bước
vào, đạo sĩ đang ngồi xếp bằng trên giường. Quan vội tiến đến quỳ xuống
hô lên : “Đạo trưởng xin ngài cứu ta.”
Đạo sĩ trẻ sửng sốt, vội vàng đỡ quan ngồi lên giường : “Quan lớn yên
tâm. Trừ ma là nghề của bần đạo. Gặp ác quỷ hại người bần đạo nhất định
sẽ ra tay.”
Rồi y lại rót cho quan một chén nước. Nước lạnh thôi mà quan thấy ngon
vô cùng, làm một hơi hết cả chén, lại thòm thèm nhìn bình nước trên tay
y. Y lại rót cho quan chén nữa, cười.
“Quan lớn uống từ từ, nước còn nhiều.”
Thế là quan vừa uống nước , vừa kể cho y nghe chuyện hồi tối, cả cơn ác mộng đáng sợ của quan nữa. Đạo sĩ trẻ nghe xong, nói với quan:”Quan lớn vẫn giữ cái áo giấy mà bần đạo đưa hồi trưa đấy chứ?”
Quan nghe y hỏi, vội vàng mò trong ngực. Tấm áo giấy bị mồ hôi quan làm
ướt mềm, dính cả vào ngực. Quan sợ nó rách , cẩn thận gỡ mãi mới ra, đưa cho đạo sĩ. Kỳ lạ thay tấm áo giấy , ướt thì ướt, nhưng phía trước có
dấu hai bàn tay màu đen vẫn khô ráo. Quan nhìn thấy hai bàn tay đen thì
sợ lắm. Lúc quan dán nó lên ngực làm gì có hai bàn tay thế này.
Đạo sĩ đột nhiên đưa tấm áo giấy lên ngọn lửa, bắt đầu đốt. Quan tiếc
lắm hỏi đạo sĩ: “Bảo bối hộ thân mà sao đạo trưởng lại đốt đi?”
Đạo sĩ cười giảng giải: “Tấm áo giấy này cũng không phải là bảo bối gì
mà chỉ là áo vàng mã bán đầy ngoài chợ. Quan lớn nếu thích có thể mua
bao nhiêu cũng được.”
Quan hỏi : “Vậy tại sao nó lại cứu cho bản quan một mạng?”
Đạo sĩ trẻ cười nói: “Quan lớn đã bao giờ nghe câu: ‘đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy’ chưa?”
Quan gật đầu. Đạo sĩ lại nói: “Con quỷ này bình thường chui lên giường
quan đã quen, hôm nay quan mặc áo giấy nó sẽ không để ý. Áo giấy tuy chỉ là vật bình thường, nhưng là vật có thể thông âm dương. Lúc quỷ vô tình chạm lên người quan, áo giấy sẽ giúp ngài thấy được một số ý niệm của
con quỷ.”
Quan lại hỏi đạo sĩ trẻ: “Vậy nếu không mặc áo giấy, đêm nay bản quan nhất định sẽ bị nó ăn tim sao?”
Đạo sĩ trẻ cười nịnh quan một câu làm quan sướng: “Bởi vì quan lớn thông minh, sau khi tỉnh dậy không gọi nó đến. Nếu quan gọi, một tấm chứ mười tấm áo giấy quan lớn cũng sẽ bị nó làm hại.”
Quan hỏi: “Vậy tấm áo giấy này cũng không phải thần kỳ như bản quan nghĩ.”
Đạo sĩ nói: “Một đêm nó cứu tính mạng quan lớn hai lần, quan lớn còn không thấy nó thần kỳ sao? ”
Quan ngớ người ra. Đạo sĩ lại hỏi: “Lúc nãy quan lớn từ nhà đến đây có cảm giác thấy bị theo dõi hay không?”
Quan vỗ đùi đánh đét một cái nói: “Quả nhiên là bản quan cảm giác đúng, bản quan cứ tưởng mình thần hồn nát thần tính.”
Đạo sĩ trẻ giải thích: “Ác quỷ không phải chỉ hoạt động trong nhà. Ban
đêm thỉnh thoảng chúng cũng ra đường. Sau khi quan lớn chạy, con quỷ
biết liền. May thay quan mặc áo giấy mà ban đêm trên đường lại có rất
nhiều âm hồn dã quỷ, quan lớn lẫn vào trong đám ma nên nó không tìm được quan lớn mà thôi.“
Quan nghe xong biết tài của đạo sĩ trẻ, bèn cầu khẩn : “Đạo trưởng tuổi
trẻ tài cao. Bản quan mắt mù không thấy thái sơn, cầu đạo trưởng tha
tội, đến nhà trừ quỷ, cứu cả nhà bản quan. Xong việc bản quan xin hậu tạ đạo trưởng.”
Thấy đạo sĩ trẻ không nói gì, quan liền nhớ tới lần đầu gặp mặt, đạo sĩ trẻ có nói về lí do hắn không đến nhà quan. Quan liền vung nắm tay,
nói: “Đạo trưởng, việc này xin yên tâm. Sáng mai bần đạo nhất đinh sẽ
đuổi sạch đám đạo sĩ với hòa thượng ở nhà. Khi đó bản quan xin cung
nghênh đạo trưởng. Mong đạo trưởng đừng từ chối.”
Đạo sĩ trẻ nói: “Việc này đến mai lại nói. Bần đạo đoán ngày mai bọn họ sẽ tự đi khỏi nhà quan lớn thôi.”
Quan lớn ngạc nhiên : “Làm sao đạo trưởng biết?”
Đạo sĩ trẻ đáp: “Bởi vì đêm nay bọn họ sẽ chết mấy người.”
Quan lớn nhớ tới cơn ác mộng hồi đêm, gật gù nói: “Một cái hòa thượng,
một cái đạo sĩ trước sân nhà bản quan đêm nay nhất định sẽ không thoát.”
Đạo sĩ trẻ buồn bã nói: “Bần đạo nghĩ bọn họ hiên tại đã chết rồi. Ác
quỷ không tìm thấy quan lớn nhất định sẽ nổi điên, cho nên sẽ không tha
một ai từng nằm trong kế hoạch cùa nó.”
Quan thấy y không vui bèn an ủi: “Chuyện này cũng không liên quan đến
đạo trưởng, là do bọn họ không biết tự lượng sức mình mà thôi.”
Đạo sĩ trẻ đáp: “Bần đạo không buồn bởi vì bọn họ. Từ xưa đến nay, sinh
nghề tử nghiệp, có gì đáng tiếc đâu. Bần đạo chỉ buồn cho một thế hệ
người trừ tà, đến bảo vệ tính mạng khỏi một con quỷ thường thường cũng
không làm được. Sư phụ nói đúng, nghề trừ tà đã suy tàn rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT