Lúc Minh Dũng tỉnh lại thì gã cũng đã được cái giếng cho đi chơi ba ngày. Gã chỉ nhớ mang máng là bị kéo vào một nơi tăm tối, sau đó suốt ba ngày có ai đó thẩm vấn gã. Từ chuyện môn phái đến chuyện bắt ma, rồi cả chuyện tình yêu vợ con nữa. Gã còn nhớ được giọng nói the thé của con yêu quái. Suốt ba ngày Minh Dũng chỉ được nó cho uống nước, cơm thì không được ăn.

Ba ngày sau con yêu quái bỏ lại Minh Dũng bên thành giếng. Cái kiếm và lệnh bài của chưởng môn vẫn nguyên vẹn trong tay, chỉ có điều ký ức của gã giống như bị một cái gì tẩy xóa khiến chỉ nhớ mang máng về chuyện đó. Trở về Minh Dũng lại lặn xuống giếng tìm con yêu quái thêm một ngày nhưng vẫn không tìm được gì. Quá thất vọng gã chào từ biệt trưởng làng rồi quay về huyện Tân Phúc, hi vọng kiếm thêm được trợ thủ.

Thấy sư đệ đã về đến nơi, Minh Dũng mừng lắm chạy sang, rồi nhân dịp uống trà thì kể chuyện này cho sư đệ Minh Khánh thấy việc này rất kỳ quái, bèn nói mai hai anh em đi xóm Tả Nguyên xem hư thực thế nào.

Thế là mờ sáng, lúc thành vừa mở cửa, có hai người đạo sĩ vội vã đi ra. Bọn họ thuê một cái xe bò đến xóm Tả Nguyên. Tới nơi, hai người không đi đến cái giếng mà vòng quanh xem địa thế, phong thủy của làng. Người trong làng thấy Minh Dũng quay lại, hồ hởi chào gã. Bọn họ hi vọng vào ‘thầy’ lắm. Nói chuyện với họ, Minh Dũng mới biết sau khi hắn trở về, lại có người phải thế chỗ hắn. Đó là một người khách ở nơi xa tìm đến cầu nguyện. Dân làng vừa thấy y bày đồ cúng xong, ngoảnh đi ngoảnh lại chả thấy người đó đâu nữa.

Xem xét hết địa thế rồi, Minh Khánh và Minh Dũng mới bắt đầu ra giếng. Cả xóm xúm lại xem hai thầy cởi trần, tay cầm kiếm tay cầm bùa lặn xuống. Dưới giếng rất ấm áp. Nước từ mạch ngầm trào ra liên tục hai người mãi mới mò được xuống đáy. Lúc lên Minh Khánh nói với Minh Dũng:

- “Sư huynh, cái giếng này một cái phong ấn rất mạnh. Nó dựa vào một cái trận pháp gọi là thủy thổ mộc liên hoàn trận. Thành giếng chắc hẳn là làm từ một loại gỗ quý chuyên để trấn áp tà ma. Đất xung quanh cái giếng cũng là một loại đất lấy từ chiến trường, có khả năng đàn áp hết mọi thứ pháp thuật. Loại trận pháp này đã thất truyền hơn một trăm năm rồi, không ngờ vẫn còn thấy xuất hiện ở đây.”

Minh Dũng nói: - “Sư huynh đã điều tra rồi, cái giếng này có từ ba trăm năm trước, cho đến nay vẫn giữ nguyên như ban đầu. Dân làng đến ngày rằm tháng sáu chỉ tổ chức lau chùi dưới đáy thôi chứ không đụng chạm gì đến giếng cả.”

Minh Khánh gật đầu. – “Có khả năng trải qua ba trăm năm, đất quanh giếng bị đồng hóa nhiều, không còn đủ khả năng trấn áp tà ma nữa, khiến cho con yêu quái dưới đáy có thể sử dụng pháp thuật xuyên qua phong ấn. ”

Minh Dũng hỏi: “Bây giờ làm sao?”

Minh Khánh trả lời: “Phải xuống dưới đấy tìm con yêu quái thôi. Lúc nãy sư đệ thấy dưới đáy giếng có một cái vùng rất tối chứa nhiều yêu khí. Đó hẳn là nơi con yêu quái ở.”

Minh Dũng gật đầu : “Âm nhãn của sư đệ nhìn thấy chắc là không sai. Chỉ có điều chúng ta xuống bằng cách nào.”

Minh Khánh nói: “Chỉ cần chặn mạch nước lại, phong ấn sẽ mất đi năng lượng để vận chuyển. Chúng ta sẽ lợi dụng kẽ hở của trận pháp để đi vào. Đệ chỉ lo không đấu được con yêu quái dưới giếng mà thôi. ”



Minh Dũng cau mày lại, khuôn mặt gã đầy lo lắng. Gã từng bị con yêu quái thôi miên môt lần mà chả hiểu tại sao. Minh Khánh an ủi gã: “Sư huynh không cần lo lắng quá. Chúng ta bắt ma quỷ cả chục năm, chẳng lẽ hai người lại sợ một con yêu đã bị giam cầm ba trăm năm?”

Minh Dũng trả lời: “Sư đệ, con yêu quái này bị giam ba trăm năm vẫn sống sót, phép thôi miên của nó cũng rất lợi hại. Chúng ta nên cẩn thận vẫn hơn.”

Minh Khánh cười: “Phép thôi miên của con yêu quái này sư đệ đã gặp qua mấy lần. Sư huynh không biết nên mới bị trúng thôi. ”

Minh Dũng ngạc nhiên lắm: “Sư đệ biết nó làm phép thế nào?”

Minh Khánh cười to: “Đơn giản lắm, sư huynh cũng biết, có rất nhiều loại động vật có thể phát ra những thứ âm thanh mà tai người không thể nghe thấy, như dơi, hoặc cá heo chẳng hạn. Có những loại yêu quái có thể phát ra loại âm thanh hệt như thế, nhưng lợi hại hơn nhiều. Nó khiến chúng ta trở nên mê muội, thậm chí có thể điều khiển được người nghe. Kẻ bị hại cũng không hề biết mình đang bị thôi miên cho đến khi con yêu quái bắt đầu khống chế được đầu óc họ. Muốn chống lại loại thôi miên này chỉ cần phong bế thính giác là được.”

Minh Dũng nghe thế mừng lắm, nói: “Vậy trưa ăn cơm xong chúng ta xuống dưới đó. Sư huynh muốn thử xem bản lĩnh của con yêu quái lợi hai tới mức nào mà dám bắt sư huynh những ba ngày.”

Trưa hôm đó, hai người được dân làng thết một bữa no. Cơm nước xong xuôi, hai người nhảy xuống giếng. Sau khi Minh Dũng sử dụng phép thuật ngăn chặn mạch nước ngầm, tự nhiên trên thành giếng lộ ra một cái hang nhỏ, đủ cho một người đi vào. Hai người theo từng bậc thang đá ẩm ướt đi xuống.

Bên dưới là một cái động vuông vắn, hẳn là do con người tạo ra. Hai người bước trong bóng tối. Nơi đây vừa ẩm ướt lại có nước giọt từ trên đầu xuống có vẻ lạnh lẽo. Đá lửa bị ướt khiến Minh Dũng không thể đốt đèn lên. Gã đành rón rén lần mò trong bóng tối. Bỗng Minh Dũng dẫm phải một cái gì đó mềm mềm. “Méo” Có tiếng con gì kêu lên. Minh Dũng sợ lắm vung kiếm chỉ vào vật đó. Minh Khánh cúi xuống, bế nó lên. Minh Dũng mới nhìn ra đấy là một con mèo đen béo ị. Hai mắt nó sáng trắng trong đêm tối. Con mèo nhìn Minh Dũng một cách thù hằn vì cái tội dẫm lên người nó. “Ngoáo.” Cái giọng của nó làm Minh Dũng thấy buồn cười. Đây hẳn là một con mèo thiến. Thông thường khi phong ấn ma quỷ, người ta thường để một con mèo đen hoặc chó đen trấn giữ, nhưng mèo thiến thì gã mới gặp lần đầu tiên.

Hai người tiếp tục đi vào trong. Nơi đây chắc hẳn là ổ của con yêu quái, không chỉ có chăn gối mà cả một cái đệm nữa. Phía bên cạnh ổ có một người đang nằm, xem ra y là vị khách bất hạnh từ nơi xa đến cầu nguyện mà dân làng nói. Hai người đỡ y dậy. Hơi thở của người khách vẫn đều đều như đang ngủ.

Xung quanh cái ổ đêu là vách đá. Minh Dũng kỳ quái lắm. Hắn lau khô viên đá lửa, bắt đầu châm đèn lên. Mãi rồi đèn cũng sáng. Minh Dũng tìm xung quanh một lúc lâu mới viết vào bàn tay Minh Khánh: “Xem ra con yêu quái không ở nơi đây.” Hai người vì phong bế thính giác nên phải dùng cách này để nói chuyện. Minh Khánh viết vào bàn tay gã. “Đệ không cảm giác thấy yêu khí.”

Minh Dũng lại viết: “Có khi nào yêu quái lợi dụng lúc bọn ta ngưng phong ấn lại, trốn ra ngoài rồi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play