19.

Bảo bối của Mạnh Dịch: Mai phải thật sự bắt đầu ôn tập! (cố gắng)

Meo eo mi: Buổi trưa tới tìm cậu nhé?

Bảo bối của Mạnh Dịch: Đến… đến sớm hơn cũng được ấy.

Meo eo mi: Vậy xin hỏi mấy giờ bảo bối dậy nhỉ?

Bảo bối của Mạnh Dịch: 8 giờ!

Meo eo mi: Ok nhé bảo bối.

Bảo bối của Mạnh Dịch: Hay là 9 giờ đi, dạo này lạnh lắm >_<

Meo eo mi: Phì.

Bảo bối của Mạnh Dịch: Đừng cười tớ!

Meo eo mi: 8 giờ tớ đến, có làm phiền cô chú không?

Bảo bối của Mạnh Dịch: Không đâu, mai bố mẹ tớ có hẹn ra ngoài rồi.

Meo eo mi: Vậy tớ sẽ đến sớm chút, làm ấm chăn cho bảo bối.

Bảo bối của Mạnh Dịch: Cậu!

Meo eo mi: Tớ làm sao?

Bảo bối của Mạnh Dịch: Không cho phép! Tớ sẽ vui quên lối về* mất!

*Gốc 乐不思蜀 (lạc bất tư thục): vui quên trở về; vui quên nước Thục (Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành LạcDương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng ‘lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa)

Meo eo mi: Nhắc mới nhớ đã lâu rồi chúng ta không có…

Bảo bối của Mạnh Dịch: Không gì cơ?

Meo eo mi: Chữa bệnh.

Bảo bối của Mạnh Dịch:!

Bảo bối của Mạnh Dịch: Ò… Vậy… vậy tiếp theo chữa thế nào đây?

Meo eo mi: Mai thử hôn môi xem có còn đỏ mặt hay không nhé?

Bảo bối của Mạnh Dịch: Ò ~

Bảo bối của Mạnh Dịch: Chỉ hôn môi thôi! Không được làm gì khác đó.

Meo eo mi:? Tớ có thể làm gì chứ?

Bảo bối của Mạnh Dịch: Cậu duỗi… không có gì…

Meo eo mi: Chỉ chạm môi thôi, tớ bảo đảm.

Bảo bối của Mạnh Dịch: Được ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play