Lâm Nguyên cúi người về phía trước, để xem ngón tay của Viêm Đình đang chỉ cái gì.
Màu đỏ nhanh chóng nhảy dựng lên hai má, đỏ đến tận mang tai vừa xấu hổ vừa bực mình, vừa run vừa nói: "Làm sao anh có thể để thứ này ở đây được? Bị người khác thấy làm sao bây giờ."
Ban ngày, biệt thự này có rất nhiều người, người dọn dẹp sẽ dọn dẹp từ trong ra ngoài không còn bụi bặm ở các ngõ ngách.
Lâm Nguyên không ngờ rằng thật ra trong ngăn kéo của bàn trà ở phòng khách có một tuýt bôi trơn, hơn nữa đã dùng qua!
Cứ để trong ngăn kéo như vậy, người dọn dẹp hàng ngày đều có thể thấy ?
Cậu không dám nghĩ xa hơn, vì sợ mình không khống chế được sức mạnh từ xưa tới giờ mà đánh chết tên họ Viêm ở đây.
Lâm Nguyên hít sâu hai hơi, lồng ngực gầy gò phập phồng trong lòng thầm niệm phải sống thiện tâm phải rộng lượng, không thể cùng lão nam nhân không biết xấu hổ này chấp nhặt.
Viêm Đình không ngờ đứa nhỏ lại có phản ứng lớn như vậy, đó chỉ là một tuýp chất bôi trơn, lại không phải đã mở ra dùng nhiều, vừa mới chuẩn bị giải thích, bị hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
"Về sau thứ này chỉ có thể để trong phòng ngủ!" Lâm Nguyên tức giận, vội vàng chạy tới lôi thuốc bôi trơn ném vào thùng rác.
Nằm chình ình phơi thây ra vậy không được lịch sự cho lắm, cậu xé một ít khăn giấy để đắp lên, sau đó thỏa mãn ngồi xuống trong vòng tay của Viêm Đình , đồng thời vươn tay ra véo bên ngoài đùi hắn hai cái.
Lâm Nguyên vẻ mặt dữ tợn, nhưng cũng không có dùng bao nhiêu sức nhéo, cho nên Viêm Đình coi như đang gãi ngứa.

Vẫn không biết xấu hổ mà nhéo nhéo hai má mềm mại trắng nõn, "Xấu hổ?"
"Không." Lâm Nguyên kiêu ngạo phản bác lại, ánh mắt không ngừng liếc nhìn thùng rác dưới bàn trà, luôn cảm thấy ném vào đó cũng không an toàn.
Nói không chừng ngày mai những người đi đổ rác sẽ thấy nó.
Lâm Nguyên liếc mắt suy tư một chút, sau đó vỗ vỗ chân Viêm Đình giống như đang phi ngựa, ra lệnh: "Mau đem rác vứt đi."
Giờ này đang buổi tối, hầu hết mọi người trong tiểu khu đã ngủ.
Một người đàn ông ở trong thương giới chinh chiến tứ phương, về đến nhà lại bị chồng nhỏ bắt đi đổ rác.
Còn chưa có lãnh chứng, Viêm Đình đã bắt đầu sống cuộc sống của một người đàn ông đã có gia đình.
Sau khi thay giày ở cửa ra vào, vừa đặt tay lên nắm cửa thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Lâm Nguyên tùy tiện quấn một chiếc khăn quàng cổ, lo lắng anh ra ngoài một mình muộn như vậy sẽ không an toàn nên chạy tới "Em sẽ đi cùng anh."

Vừa rồi Lâm Nguyên ăn một bát mì lớn, cứ như thế này mà ngủ thì dạ dày có thể sẽ không tiêu, ra ngoài đi dạo tiêu hóa thức ăn cũng tốt.
Viêm Đình không ngăn cậu lại, lên lầu lấy một chiếc áo khoác dài xuống mặc cho cậu, đội mũ bảo vệ tai rồi nắm lấy bàn tay ấm áp đi ra ngoài.
Chiếc áo khoác dài rũ xuống, che phủ Lâm Nguyên từ cổ đến mắt cá chân, cả người quấn thành một cái bánh chưng.Hơn nửa đêm ra cửa, nếu nâng tay lên nhảy đi, nói không chừng còn có thể đi nhà ma làm việc bán thời gian, sắm vai một con cương thi.
Chỉ là cậu lớn lên quá tinh xảo, dễ dàng bị niết mặt.
Quần áo quá dài, Lâm Nguyên chân không nhúc nhích được, bước nhanh cũng không được.
Viêm Đình một tay nắm chặt tay cậu, một cái tay khác cầm theo túi đựng rác thong thả mà đi.
Trong túi rác màu đen chỉ có một tuýt bôi trơn đã dùng hai lần, khăn giấy mà Lâm Nguyên vừa mới nhét vào khi xấu hổ.
Thùng rác nằm ở lối vào của cộng đồng, phải mất năm hoặc sáu phút để đi bộ đến đó.
Giữa đêm đông, nhiệt độ giảm đột ngột.

Lâm Nguyên co rụt cổ lại, chậm rãi di chuyển giống như một chú chim cánh cụt nhỏ đi trong băng tuyết.
Cậu cùng Viêm Đình đã thật lâu không có như vậy, tay trong tay bước đi mà không phải lo lắng về điều gì.
Lâm Nguyên vùi đầu vào chiếc khăn quàng cổ thật dày, bí mật nhéo vào lòng bàn tay người đàn ông, trầm giọng hỏi: "Gia đình anh thế nào rồi?"
Mặc dù cậu luôn tự nhủ với bản thân rằng Viêm Đình có thể giải quyết mọi chuyện, mình chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được, nhưng vẫn là không tránh được lo lắng.
Quyền lực là thứ có thể thử thách lòng người nhiều nhất, có thể làm anh em tương tàng gia đình lục đục.
Và trong vụ tai nạn xe hơi, lúc đó Lâm Nguyên được Viêm Đình bảo vệ trong vòng tay, rất nhanh đã ngất đi , không thể nhìn thấy toàn cảnh.
Nhưng cậu luôn cảm thấy rằng đó không phải sự việc ngoài ý muốn.
Viêm Đình nắm chặt tay Lâm Nguyên, cẩn thận ngăn cản gió lạnh chậm rãi đi về phía trước, ngay cả tốc độ nói cũng chậm lại "Nguyên Nguyên, em cảm thấy giàu có và quyền lực thật sự có thể thay đổi bản tính một con người sao?"
Đột nhiên nghe được câu hỏi thâm thúy như vậy, Lâm Nguyên sững sờ, dừng lại, ngẩng đầu gật đầu nói: "Có thể."
Từ xưa đến nay, có rất nhiều ví dụ ở trước mắt.
Viêm Đình cười nhẹ, vươn tay giúp đứa nhỏ quấn chiếc khăn quàng cổ lỏng lẻo lại, giọng nói trầm thấp pha lẫn vào bóng đêm, nhìn có chút tiêu điều "Anh từng nghĩ quan hệ giữa ba người anh em anh sẽ giống như trước đây, sẽ không giống những người khác bị những thứ bên ngoài thay đổi "

Nắm lấy tay Viêm Đình Lâm Nguyên không nói, trong lòng nghĩ trách không được cái kết cuối cùng trong sách lại là tuổi trẻ chết sớm.

Chú trọng quá nhiều vào tình cảm, rốt cuộc là làm tổn thương chính mình.
Lâm Nguyên tuy chỉ mới mười tám tuổi, nhưng hơn ai hết cậu hiểu rõ tình cảm gia đình hơn ai hết.
Từ lúc sinh ra cậu đã không có cha.

Mẹ lại bị khinh thường vì bà mang thai khi chưa kết hôn, hàng xóm xung quanh không ngừng chỉ trích bà.
Mới được một tháng tuổi đã cùng mẹ bị ông bà ngoại đuổi ra khỏi nhà.
Mẹ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi nấng cậu, nhưng ở tuổi mười sáu bà đã bán cậu cho một người đàn ông để quan hệ tình dục.
Lâm Nguyên cố hết sức chạy trốn nhưng khi thoát khỏi móng vuốt của quỷ, trên người cậu không còn một mảnh da lành.
Gã đàn ông biến thái cho rằng cậu đã lớn nên không vượt quá phạm vi, chỉ coi cậu là mục tiêu để trút những cảm xúc bạo lực của mình, sẽ dùng roi đánh cậu nhiều lần trong ngày.
Sau khi trốn thoát, Lâm Nguyên không về nhà nữa mà lang thang bên ngoài một mình.

Cậu ngủ dưới gầm cầu, trạm xe buýt và các lối đi dưới lòng đất.

Hai năm sau, cậu gặp lại mẹ mình trước cửa một trung tâm thương mại.

Người phụ nữ bị chồng đánh bầm dập khắp người và nhẫn tâm bán con ruột của mình đang bán đồ với cái bụng to.
Trên mặt là nụ cười, vuốt ve bụng bầu của mình với biểu tình rất dịu dàng.
Lâm Nguyên lúc đó cũng không nhìn nhiều, nhanh chóng xoay người rời đi.
Cậu nghĩ mình không cần nhớ gì nữa, người phụ nữ đó có lẽ đã sớm đã quên chính mình đã từng có đứa con trai.
Sau đó, không thể giải thích được mà xuyên qua cuốn sách, gặp một người cha vì nghe lời đồn thổi của vợ kế và con riêng và đuổi con ruột của mình ra khỏi nhà.
Đến tận bây giờ, cậu không còn hy vọng xa vời gì về tình yêu thương từ gia đình nữa.

Niềm khao khát cảm xúc trong những năm đầu đời đã vô tình chuyển sang Viêm Đình.

Đôi khi, ngay cả Lâm Nguyên cũng không nhận ra rằng mình thích bị Viêm Đình quản.
Trong sâu thẳm trái tim mình, cậu luôn cảm thấy đứa trẻ bị quản thúc mới là người được yêu thương.
Ký ức không mang lại nhiều thương cảm cho Lâm Nguyên, cậu ước lượng chân bắt chước dáng vẻ dỗ dành lúc trước của Viêm Đình, chạm nhẹ vào mái tóc ngắn bên tai của người đàn ông, ấm ức nói: "Có lẽ, bọn họ căn bản là không xứng làm anh em với anh."
Nhón chân có chút mệt mỏi, Lâm Nguyên từ bỏ biện pháp an ủi là sờ sờ đầu của hắn, mở rộng vòng tay để cho Viêm Đình một cái ôm thật lớn, nói tiếp "Kỳ thật ở trong mắt bọn họ, anh có thể không xứng làm anh em của bọn họ."
Mỗi người đều có một cách nhìn nhận sự việc khác nhau, không thể nói ai đúng ai sai, chỉ có thể nói tam quan không giống nhau và cách đối nhân xử thế cũng khác nhau.

Nhưng Lâm Nguyên không muốn Viêm Đình thiếu quyết đoán trong chuyện tình cảm gia đình, cuối cùng sẽ dễ làm tổn thương chính mình.
Nhưng cậu không biết phải nói thế nào, cũng không thể trực tiếp xúi giục Viêm Đình động thủ với chính anh trai mình, điều đó nghe rất vô nhân đạo và tàn nhẫn.
Lâm Nguyên do dự, sợ mình nói ra sẽ bị chán ghét.
Không ai thích những con quái vật nhỏ ích kỷ, ai cũng thích những điều tốt đẹp.
Viêm Đình nhân cơ hội ôm người vào lòng, sẵn sàng dùng một tay bế như trước nhưng khi cố gắng hết sức, lại phát hiện ra rằng mình không thể bế cậu lên.
Có chút xấu hổ.
Lâm Nguyên không hiểu Viêm Đình định làm gì, nên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh "Anh định ôm em?"
"Ừ." Viêm Đình thấp giọng đáp, tuy rằng không nói quá ba chữ nhưng lòng tự tin vẫn là có chút bị quê, trong lòng âm thầm quyết định từ đêm mai bắt đầu tranh thủ rèn luyện.
"Anh ôm em làm gì? Mau vứt rác trên tay đi." Lâm Nguyên nắm lấy cánh tay người đàn ông, lon ton chạy tới thùng rác.
Cậu chạy ở phía trước thở hổn ha hổn hển còn Viêm Đình thoải mái đi theo phía sau , tốc độ chỉ tăng lên một chút.
Áo khoác xuống quá dài nên lúc chạy Lâm Nguyên chỉ có thể bước từng bước nhỏ, chạy được một lúc thì kiệt sức, quay đầu lại thì phát hiện cái cây bên cạnh cách mình nhiều nhất là năm mét.
Cậu tự bế, không muốn đi chỉ muốn ngồi xổm xuống tại chỗ.
Nhưng đã đánh giá quá cao bản thân, cái bụng bầu đang phát hoảng, rốt cuộc không thể ngồi xổm xuống.
Lâm Nguyên cong đầu gối, dẩu mông lên mới ngồi xổm một nửa phát hiện hành động này quá khó, hành động của mình lúc này giống như đang ngồi xổm trên bồn cầu.
Nó quá xấu so với hình ảnh của cậu, nếu ai nhìn thấy sẽ nghĩ rằng cậu đang đi tiểu bậy.
Lâm Nguyên nắm lấy cánh tay Viêm Đình, chậm rãi đứng thẳng "Em mệt mỏi, không muốn đi nữa, anh đi ném đi."
Nhãi con này khiến thể lực của cậu kém hơn trước rất nhiều .

Trong giai đoạn đầu mang thai, Lâm Nguyên cao 1,78 mét, chưa đầy 110 cân, thân hình gầy gò.
Viêm Đình, người quanh năm suốt tháng rèn luyện có thể bế cậu bằng một tay giống như bế một đứa trẻ, cũng không khó.
Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Nguyên một ngày có thể ăn năm bữa cơm, trừ bỏ sáng trưa chiều, còn có buổi trà chiều cùng ăn khuya.

Con trong bụng nhanh chóng lớn lên, gương mặt cũng từ từ tròn lên.
Hiện giờ , cậu không còn là một chàng trai gầy gò từng nặng 110 cân nữa mà đã trở thành một chàng trai béo 145 cân.
1 cân=0.5968 kg

Nếu Viêm Đình muốn bế cậu bằng một tay, sẽ không dễ dàng như trước.

Nơi này cách thùng rác ở lối vào tiểu khu không xa, an ninh trong tiểu khu cũng rất tốt sẽ không có nguy hiểm, nhưng Viêm Đình vẫn không muốn để cậu đợi một mình ở đây thậm chí còn không muốn tiếp tục khiến cậu bị liên luỵ đi về phía trước.
Đơn giản chỉ cần đặt túi rác trong tay, bên trong là tuýt bôi trơn và khăn giấy để vào mũ áo khoác của Lâm Nguyên .
"Này, anh làm gì vậy? Đây là mũ của em, không phải thùng rác." Lâm Nguyên lên án mà dậm chân, cố gắng hất chiếc túi ra.
Viêm Đình nói "Tuýt bôi trơn này là hai trăm ba mươi.

Sau khi sử dụng hai lần, vẫn còn một trăm mười tám."
Lâm Nguyên không hề lay chuyển hay làm náo loạn, lặng lẽ hạ cánh tay xuống và để những món đồ đắt tiền ở trong mũ.
Cậu nhớ rằng đã sử dụng nó hai lần trong cùng một đêm, trong đêm đó đã làm tổng cộng ba lần.
Có nghĩa là, trung bình mười bảy nhân dân tệ tại một thời điểm dường như là ...!ok?
Lâm Nguyên nhét bàn tay đã bị gió lạnh thổi vào quần áo trước ngực Viêm Đình, để ủ ấm, trong miệng lẩm bẩm nói: "Lần sau chỉ cần mua năm mươi tệ thôi, thứ này ...Đắt.

"
Thật lâu sau, Viêm Đình hận không thể xuyên trở về đem lời vừa rồi nín lại, đừng nói ra.
Nếu không, tiểu gia hỏa sẽ nhắc vụ mười bảy tệ mỗi lần khi hai người họ làm.
Là một người đàn ông, cũng phải héo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play