Một sự sống mới đang gõ vào cánh cửa đầu tiên của thế giới đó là sự chuyển động của thai nhi.
Đối với một em bé nhỏ, đó có thể chỉ là một động tác đẩy nhẹ bàn chân bé nhỏ trong một khoang túi ấm áp và thoải mái.
Và người mang đứa nhỏ ở lần đầu tiên cảm nhận được liền mừng rỡ như điên.
Trên khuôn mặt trẻ trung và ngang tàng của Lâm Nguyên, tất cả sự kiêu ngạo và ngạo mạn đều bị kiềm chế, chỉ còn lại niềm vui sướng vô tận cùng sự hưng phấn không thể kiềm chế.

Bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Viêm Đình đang run rẩy, đôi mắt to tròn của cậu mở to và lắp bắp nói "Bé vừa đá em!"
Viêm Đình tỉnh dậy rất nhanh, lòng bàn tay áp vào bụng mềm mại của đứa nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn phản chiếu trong con ngươi đen huyền, tâm trạng cũng bị lây nhiễm bởi những tiếng ríu rít của cậu mà làm theo.
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện và sự hành hạ của những cơn đau thể xác luôn khiến người ta suy sụp tinh thần.
Viêm Đình không thích bệnh viện cho lắm, nếu không cần thiết thì sẽ không ở bệnh viện lâu.

Nhưng Lâm Nguyên vẫn luôn như một mặt trời nhỏ bất cứ lúc nào cũng có thể tỏa sáng, xua tan đi những u ám ẩn chứa trong lòng và chiếu sáng những góc tối kia.
Với tư cách là một người cha, cho đến ngày hôm nay Viêm Đình thực sự không phải là một người cha tốt.

Hắn không có cảm giác mong đợi về sự ra đời của đứa bé.
Nhưng chỉ cần Lâm Nguyên thích, hắn sẵn sàng cho qua.
Giống như sự xuất hiện của em bé.
Đây là món quà mà anh chàng nhỏ bé đã tặng cho hắn, cả hai sẽ cùng nhau yêu thương.
Nhãi con vừa ở trong bụng trở mình như đã sợ hãi vì baba một đường chạy như điên lên lầu.
Một phút, hai phút ...!cho đến năm phút trôi qua vẫn không có động tĩnh gì.
Khóe miệng nhếch lên của Lâm Nguyên dần dần rũ xuống mếu máo, trầm giọng bất bình nói: "Em vừa rồi thật sự cảm nhận được."
"Ngoan, đừng buồn, bảo bảo có thể đã ngủ." Viêm Đình nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của cậu qua lớp áo len mềm mại, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận.
Lâm Nguyên như cũ bẹp miệng cúi thấp đầu, không vui lắm lẩm bẩm nói: "Nhóc con thối, con không ngoan chút nào."
Khoảnh khắc cảm nhận được cử động của bào thai, cậu nóng lòng muốn chia sẻ cảm giác tuyệt vời này với Viêm Đình, chạy lên lầu suốt chặng đường ngay cả dụng cụ xúc tuyết cũng bị tàn nhẫn ném đi.
Nhưng đứa bé không hợp tác chút nào, lại không có cử động nào.
Lâm Nguyên có chút buồn bực vô cớ.
Viêm Đình không biết nên an ủi như thế nào , sự nhạy cảm mong manh và đa cảm đột ngột của đứa nhỏ không phải là thứ mà hắn, một người đàn ông 30 tuổi gần như không có khả năng đồng cảm và có thể nhận thức được.
Nhưng vừa rồi Lâm Nguyên chạy quá nhanh, trên mặt đỏ bừng đang viết rõ ràng là tôi không vui.
Không vui thì phải dỗ dành.
Và nhiệm vụ dỗ dành là của hắn.
Viêm Đình nghiêng đầu nhìn túi thuốc treo trên giá mắc, chất lỏng bên trong đã chảy gần hết.
Nếu thiếu một ít cũng không sao, hắn định rút kim ra và ôm lấy đứa nhỏ đang đau khổ.
Theo kế hoạch của Viêm Đình , lòng bàn tay hơi tách ra khỏi cái bụng căng phồng của Lâm Nguyên.

Nhãi con nãy giờ vẫn bất động dường như cảm nhận được cha đang rời xa nó, khi lòng bàn tay vẫn chạm vào chỗ đó thì nó đạp mạnh vào.
Viêm Đình tự mình cảm nhận được điều đó, chuyển động của bàn tay dừng lại.

Một cú đạp này của bảo bảo có chút tàn nhẫn, Lâm Nguyên vô thức cau mày vì đau.

Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy kinh ngạc của Viêm Đình và cuối cùng cậu cũng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
"Đã động đậy?" Lâm Nguyên không thể tin được.
Viêm Đình gật đầu và bàn tay đã rút một nửa lại đưa đến gần cái bụng bầu bĩnh của Lâm Nguyên.

Lần này, nhãi con không còn lạnh lùng như trước.

Như thể nhận ra rằng cha mình sẽ tiếp xúc với mình, liền vươn vai và đá theo vị trí của lòng bàn tay của mình.
Rất nhẹ, không đau, chỉ là hơi tê tê, đó là cảm giác rất lạ, Lâm Nguyên sửng sốt không biết nên phản ứng như thế nào.
Ngay từ khi biết Lâm Nguyên mang thai, ý nghĩ mình sắp trở thành cha đã trở thành một khái niệm xa vời trong tâm trí Viêm Đình.
Nó giống như bèo tấm nổi trên biển và không thể tìm thấy bến đỗ của mình.
Từ cha rất mơ hồ.

Nó khiến người ta cảm thấy rất thiêng liêng, nhưng họ lại không thể nắm bắt được cảm giác xa cách đó.
Nhưng bây giờ, Viêm Đình dường như đã hiểu ngay lập tức.
Hắn kinh ngạc nhìn Lâm Nguyên.
Khó có từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc dâng trào trong lồng ngực.
No căng, chua xót, sung sướng, tràn đầy, lại có chút trở tay không kịp hoảng loạn.

Chúng quyện vào nhau và quấn lấy trái tim đang đập khiến máu sôi lên, đầu ngón tay nóng ran.
Chờ Lâm Nguyên phản ứng lại, Viêm Đình đã rút kim tiêm trên mu bàn tay ra, ôm chặt lấy cậu áp tai vào cái bụng căng phồng của cậu.
Hơi thở mà Viêm Đình thở ra xuyên vào lỗ trên áo len, khiến cậu hơi ngứa ngáy.
"Anh làm gì vậy? Đứa bé cũng không nói được, anh cũng không nghe thấy." Lâm Nguyên muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị cánh tay của người đàn ông bắt lấy.
"Anh nghe thấy được." Viêm Đình dường như đang cố gắng hết sức để kiềm chế điều gì đó, giọng nói khàn khàn.
"Hả? Anh nói dối, sao em không nghe thấy gì cả." Lâm Nguyên vỗ đầu của hắn miệng nói như vậy, nhưng đôi mắt lại nhếch lên ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ.
Viêm Đình nhỏ giọng đáp: "Anh nghe thấy nó gọi anh là cha."
"Không phải, là kêu em đó." Lâm Nguyên biết rõ những gì nam nhân nói chính là giả, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tị.

Nhãi ranh này, rõ ràng là ba ba mang thai con.Quả nhiên theo ba ba mới năm tháng tuổi, đã biết thu phục lòng người, không có chút lương tâm.
Tai của Viêm Đình áp vào bụng của Lâm Nguyên giữ cậu một lúc không buông hay phát ra âm thanh.
Ngón tay thon dài trắng nõn Lâm Nguyên nắm lấy tóc nam nhân lâu quá không có sửa sang lại, tóc lại dài thêm một chút, lẩm bẩm nói: "Bảo bảo còn chưa nói xong với anh sao?"
Thời gian nói cũng quá dài đi, không lẽ ở trong bụng niệm 《 xuất sư biểu 》 .
(*Xuất sư biểu là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc.)
"Không có, hiện tại là anh cùng nó nói chuyện." Viêm Đình đáp.
"Anh đang nói cái gì vậy?" Lâm Nguyên giật tóc của hắn, nghĩ rằng Viêm Đình có lẽ thực sự bị tai nạn xe hơi và bị tổn thương não.
Thai nhi 5 tháng tuổi, các cơ quan tim và phổi chưa phát triển hoàn thiện, đã biết nói.
Lâm Nguyên nghĩ thầm, tuy rằng mình không đọc sách nhiều nhưng mình vẫn không dễ lừa như vậy.
"Đó là bí mật." Viêm Đình vén quần áo của cậu và thành tâm đặt một nụ hôn lên vùng bụng trắng nõn.
Lâm Nguyên chuẩn bị mắng hắn lưu manh trước khi chuẩn bị xong đã thấy hắn nhanh chóng giúp cậu kéo quần áo lại, bụng bầu bị che thật chặt không lạnh chút nào.
Nhìn động tác thật cẩn thận của nam nhân , Lâm Nguyên hơi hơi hé miệng.
Vừa rồi, Viêm Đình đã quá vội vàng khi rút kim ra, không ấn vào vết thương để cầm máu, những máu đã ngưng tụ trên mu bàn tay tụ lại trên làn da một màu xanh lam, trông có vẻ như hơi đáng sợ.
Lâm Nguyên nghiêm mặt, dùng bông nhúng nước lau sạch vết máu đã khô, trong miệng lảm nhảm than thở, la hắn đã lớn như vậy mà làm việc gì cũng hấp tấp, một chút cũng không ổn trọng.
Viêm Đình câu môi cười, để mặc cho tiểu gia hỏa khiển trách mình.

Các ngón tay của bàn tay kia khẽ giật giật, như thể nhớ lại cảm xúc chạm vào đứa bé vừa rồi.
Đó là một cảm giác tuyệt vời không thể diễn tả bằng lời.
Ý thức trách nhiệm làm cha đã khắc sâu vào xương tủy của hắn ngay lúc đó.
Viêm Đình cũng bắt đầu mong đợi
Mong chờ sinh mệnh bé nhỏ mà Lâm Nguyên vì hắn dựng dục, đến với thế giới này.
Những thay đổi của Viêm Đình quá lớn khiến Lâm Nguyên khó có thể bỏ qua.
Bất kể cậu đang làm gì, người đàn ông này thích ôm cậu trong vòng tay của mình từ phía sau và dùng bàn tay khẽ vuốt bụng cậu.
Lúc đầu, cậu còn ngoan ngoãn để Viêm Đình ôm.
Nhưng thời gian trôi qua và số lần thì tăng lên, Lâm Nguyên không muốn.
Ôm suốt nên làm gì cũng bất tiện.
Hơn nữa, đây là một bệnh viện các bác sĩ và y tá luôn đến bất ngờ.

Bị bắt gặp mấy lần cảnh Viêm Đình ôm cậu xoa bụng, Lâm Nguyên mới bắt hắn bỏ!
Viêm Đình duỗi ra tay, cậu tức giận trừng mắt nhìn "Anh là cây tầm gửi hả ? Không thể ngồi yên được sao?"
Sau khi bị mắng như vậy, cánh tay của Viêm Đình dừng trên không trung nửa giây, sau đó từ từ thu lại im lặng không nói gì nữa.

Lâm Nguyên sau đó nhận ra rằng mình có vẻ hơi hung dữ, lặng lẽ nâng đuôi mắt lên nhìn Viêm Đình, thấy những ngón tay thon dài đang gõ vào bàn phím của laptop sau cặp mắt kính gọng mạ vàng là đôi mắt đen và sâu thâm thúy, dường như không cảm xúc và điềm tĩnh nghiêm túc mà làm việc chăm chỉ.
Quan sát một hồi, Lâm Nguyên cũng không quan tâm lắm, tiếp tục nhìn xuống sổ tay nuôi dạy con cái trong tay.
Lật được hai trang một chữ cũng chưa đọc được.
Bầu không khí xung quanh thật yên tĩnh, yên tĩnh đến hoảng sợ.
Lâm Nguyên đóng trang sách lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Viêm Đình một hồi, phát hiện hắn gõ bàn phím mà không thèm nhìn mình một cái.
Cảm thấy mình bị bỏ qua, Lâm Nguyên nhanh chóng cảm thấy tủi thân.
Nhưng vừa rồi cậu mắng người ta trước, hiện tại nếu chủ động thì như vả vào lời nói lúc nãy như vậy thì da mặt dày quá.
Trong lòng Lâm Nguyên dâng lên cảm xúc, càng nghĩ càng cảm thấy Viêm Đình bụng dạ hẹp hòi, trước kia bao dung như vậy hiện tại bắt đầu giận dỗi.
Hơn nữa, còn làm mình làm mẩy, muốn chiến tranh lạnh!
Kéo thảm lông trên đùi vài lần, Lâm Nguyên khuỵu gối xuống mép giường, đạp rớt dép lê trên chân, sụp eo bò qua đầu giường.
Cậu nghĩ rằng Viêm Đình đang giải quyết công việc của công ty, cậu ngồi trên đùi người đàn ông, nghiêng đầu liếc nhìn màn hình máy tính, bắt gặp một vài từ quen thuộc.
Thứ mà Viêm Đình đang xem không phải là email mà là một trang tìm kiếm trên trình duyệt.Câu dễ thấy nhất là: Liệu progesterone có ảnh hưởng đến chồng tôi không?
Thoạt nhìn, Lâm Nguyên còn tưởng rằng mình đã đọc nhầm, nên lại nghiêng người đọc từng chữ một, phát hiện một chữ không thay đổi, chính là chồng của tôi.
Ủa, cậu mới là người mang thai.

Thì cậu cũng là người tiết ra progesterone trong cơ thể, vậy làm sao có thể ảnh hưởng đến người khác?
Mạch não của tên họ Viêm này bị cái gì vậy ?
Lâm Nguyên không hiểu, lông mày thanh tú nhíu lại.
"Bảo bối ." Viêm Đình không hề che giấu, thoải mái để tiểu gia hỏa thấy rõ màn hình laptop của mình, sau đó vươn tay đem cậu ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp không hề có tính công kích chút nào, giống như một con chó săn lớn màu vàng đang vẫy đuôi với giọng điệu có chút tự trách "Gần đây tôi có quá đeo bám không?"
Khi hắn nói lời này, Lâm Nguyên giống như đề hồ quán đỉnh , cậu đột nhiên nhận ra rằng sự khác thường của khoảng thời gian này có thể dùng hai chữ mô tả là dính người.
(醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu.

Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.

Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Suy nghĩ hai giây, Lâm Nguyên gật đầu "Hình như là có một chút."
Lòng bàn tay ấm áp của Viêm Đình vuốt ve cái bụng căng phồng của cậu mặt đối mặt nói: "Có phải anh đã gây rắc rối cho em không?"
Nếu động tác quá mạnh, rất dễ ảnh hưởng đến vết thương trên lưng, Viêm Đình cũng không cạo râu kỹ.

Những sợi râu nhô ra từ cằm quét qua làn da trắng nõn của Lâm Nguyên,gây ra cảm giác ngứa ran tê dại nhẹ.
Lâm Nguyên không ghét cảm giác này, ngược lại có chút thích chủ động đưa tay xoa má nam nhân, lẩm bẩm nói: "Không, anh không phiền."
Thật là một niềm hạnh phúc to lớn khi được ở bên người mình yêu.

Lâm Nguyên rất thích được Viêm Đình ôm, cậu dựa vào cái ôm và luyến tiếc hơi thở của hắn.
Chỉ là cậu không quen biểu hiện quá thân mật trước mặt người khác.
Khi hai người ở bên nhau, đó là quá trình làm nhẵn các cạnh và góc.

Nếu cả hai đều kiêu ngạo và không ai chịu lùi bước, điều đó sẽ chỉ làm cho đầu rơi máu chảy và sẽ tổn thương cho cả hai.
Lâm Nguyên cúi đầu nhéo nhéo ngón tay, thầm nghĩ hình như mình thật sự quá ít quan tâm đến cảm xúc của cha nhóc con.
Dù là lớn nhưng nam nhân cũng cần giải tỏa tình cảm.
Lầm bầm, Lâm Nguyên nghiêng đầu, hôn lên khuôn mặt phờ phạc của Viêm Đình, rất hiểu chuyện hỏi: "Anh có muốn tâm sự với em không?"
Buổi chiều hôm nay đầu đông có tuyết rơi, Lâm Nguyên ngoan ngoãn nép vào trong vòng tay của Viêm Đình, nghe hắn nói rất nhiều.
Hóa ra người đàn ông có bề ngoài cứng như thép tâm lại không như vẻ bề ngoài.
Chỉ là hắn thường sống khép mình và không muốn nói chuyện với ai.
Sau một buổi chiều tán gẫu, Viêm Đình vẫn không thay đổi, luôn thích đặt lòng bàn tay lên bụng Lâm Nguyên.
Cách lớp quần áo dày cộm, ngay cả cử động thai nhi cũng không rõ ràng, cậu cũng không biết hắn đang sờ cái gì.
Vai trò của cả hai dường như được hoán đổi, trước đây Viêm Đình sẽ là người chăm sóc cậu, nhưng bây giờ đến lượt Lâm Nguyên để Viêm Đình ôm ấp hôn hít.
Cuộc sống ấm êm của chồng chồng hai người tan tành khi thứ hai đến.
Bảy giờ sáng, ngay sau khi tia nắng đầu tiên vào phòng không lâu, y tá mở cửa như thường lệ để thay băng cho bệnh nhân.
Hai ngày trước lúc cô đến, Lâm Nguyên còn đang ngủ say, hai má ửng đỏ vùi vào chăn bông mềm mại, trên đầu còn dựng lên vài sợi tóc, thoạt nhìn rất ngoan.

Ngày đầu tiên, y tá vừa nhìn lần thứ hai, liền phát hiện bệnh nhân đang ngồi bên giường chờ mình thay thuốc, sắc mặt tối sầm lại.
Từ đó về sau, nàng cũng không dám lại nhìn.
Nhưng hôm nay, vừa mở cửa y tá đã cảm thấy bầu không khí trong phòng không đúng lắm.
Hai ngày trước Lâm Nguyên lúc này còn cuộn trong ổ chăn ngủ nướng đã rời giường, hơn nữa ăn mặc chỉnh tề sống lưng thẳng đứng ở giữa phòng, như là đang giằng co với Viêm Đình ngồi ở mép giường .
Trong phòng không khí giương cung bạt kiếm, sóng ngầm mãnh liệt.
Cô y tá đẩy xe đẩy đứng ở cửa, căng thẳng không dám bước thêm bước nữa, cảm thấy hai người sắp đánh nhau.
Có thể nghe rõ tiếng động của xe đẩy, Lâm Nguyên quay đầu nhìn lại thì thấy y tá đang đứng ở cửa, quay người đi về phía phòng vệ sinh.
Khi sắp bước qua ngưỡng cửa, cậu quay đầu lại nói với y tá rằng: "Chị hãy nhẹ nhàng thay thuốc cho anh ta, anh ta sợ đau".
Cô y tá giật mình tưởng mình nghe nhầm.
Vị Viêm tiên sinh rõ ràng là người không sợ đau nhất trong số tất cả những bệnh nhân mà cô đã từng chữa trị, ngay cả khi cơn đau khiến mặt đổ đầy mồ hôi và mặt hoàn toàn không có chút máu cũng không bao giờ phát ra tiếng động.
Nhưng người nhà chưa cho cô cơ hội dò hỏi, đã đóng cửa phòng vệ sinh lại .
Các vết thương trên lưng của Viêm Đình không nhẹ, một số vết thương nông hơn đã đóng vảy, những vết còn lại do mảnh kính đâm vào vẫn còn rỉ máu.
Trong suốt quá trình làm sạch vết thương, Viêm Đình bất động nghiến răng chịu đựng và rất hợp tác.

Động tác của y tá cũng rất nhanh chóng, chỉ cần mười lăm phút là mọi việc đã xong xuôi và đẩy xe đi.
Tiếng bánh xe nhỏ dần rồi biến mất ngoài cửa.
Lâm Nguyên ở trong phòng vệ sinh cọ tới cọ lui hồi lâu, mới mở cửa ra tới.
Mùi thuốc nồng nặc còn sót lại trong không khí, xen lẫn mùi máu tanh vẫn chưa tiêu tan.
Viêm Đình vừa trải qua sự tra tấn khi thay băng, sắc mặt tái mét, trông thật đáng thương.
Lâm Nguyên vô thức mở miệng hạ âm lượng xuống, không giống như đang cãi nhau mà giống như đang làm nũng "Là anh sắp xếp cho em đi học, giờ anh lại là người không cho em đi học.

Sao anh biến đổi nhiều vậy ? Anh là hóa thân của Tôn Ngộ Không à, có bảy mươi hai phép thần thông? "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play