Sau đó Thạch Gia Y vẫn lấy ông Trương làm tài liệu tiêu cực, nói việc ông ấy cởi trần ngồi ở đầu ngõ sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của thành phố, nhờ vậy mà gian nan hoàn thành bài tập hè, điều đáng vui mừng hơn là, cô đã ăn hết sạch socola trong túi của Hoắc Cảnh Trừng, còn học được cách phát âm chính xác bài《Tôi Hận Tôi Chung Tình》.
Tối hôm đó khi xe của bác Hoắc đến đón Hoắc Cảnh Trừng, Thạch Gia Y nắm lấy cánh tay anh không buông, bác Hoắc cười lớn, nói bằng tiếng phổ thông gượng gạo: “Con gái về Hong Kong với bác đi.”
Thạch Gia Y bị doạ sợ tới mức quay ngoắt lại ôm chầm lấy cha Thạch, cha Thạch cũng cười: “Con bé sùng bái cậu nhỏ Hoắc, không nỡ để cậu ấy đi.”
Lúc ấy Thạch Gia Y vẫn chưa hiểu rõ cảm giác sùng bái là như thế nào, cô nghĩ có lẽ giống như cô thích Tạ Đình Phong vậy. Sở dĩ sùng bái Hoắc Cảnh Trừng là vì sau khi Thạch Gia Y lấy đĩa CD buổi concert của Tạ Đình Phong ra, như dâng bảo bối mà cho Hoắc Cảnh Trừng xem, mặt anh lại không hề có vẻ gì là cực kỳ hâm mộ, phải biết là, trước kia bao nhiêu nam sinh trong lớp hỏi mượn cô đều không cho đấy.
Thạch Gia Y hỏi anh không thấy Tạ Đình Phong đẹp trai à? Hoắc Cảnh Trừng hờ hững gật đầu, Thạch Gia Y không bỏ cuộc mà cho anh xem những bức ảnh cô sưu tầm được trong《Làng nhạc đương đại》, rồi khoa tay múa chân diễn cho anh xem dáng vẻ Tạ Đình Phong ném guitar: “Phản nghịch biết bao.”
Hồi đó còn nhỏ, cảm thấy đột phá, gạt bỏ lẽ thường, phản nghịch không theo khuôn phép là đẹp trai.
“Anh từng xem.” Anh nói.
“Anh có đĩa này à? TV ở Hong Kong các anh liệu có chiếu không?”
Hoắc Cảnh Trừng nhún vai, nói với giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng như đang kể thời tiết trời trong nắng ấm: “Anh ở hiện trường.”
Có lẽ sự sùng bái bắt đầu từ lúc ấy, hồi nhỏ thật dễ sùng bái người khác, chỉ vì anh đã từng đi xem buổi concert của Tạ Đình Phong.
Thạch Gia Y hỏi Hoắc Cảnh Trừng thích minh tinh nào, cô đoán không phải Cổ Thiên Lạc thì là Tô Hữu Bằng, dù sao khi ấy bọn họ cũng loạn lên vì《Thần điêu đại hiệp》và《Hoàn châu cách cách》nổi tiếng, nhưng Hoắc Cảnh Trừng lại nói, anh thích Trương Quốc Vinh.
Vậy nên vào tối ngày 1/4/2003 ấy, Thạch Gia Y đã lục tung hộp lật hết tủ để tìm số điện thoại mà Hoắc Cảnh Trừng để lại cho cô, rồi dùng điện thoại bàn của nhà gọi không biết bao nhiêu lần nhưng cuối cùng đều không thành công, lúc đó cô không hề biết làm thế nào để gọi điện thoại đến Hong Kong, cũng chẳng biết dùng MSN.
Đợi đến lúc cha Thạch trở về, Thạch Gia Y chạy tới ôm lấy cánh tay ông: “Cha, cha gọi cho bác Hoắc để con nói chuyện với Hoắc Cảnh Trừng vài câu đi, Trương Quốc Vinh nhảy lầu rồi, con sợ Hoắc Cảnh Trừng cũng nghĩ dại mà đi theo.”
Hôm đó, cô nghĩ đủ mọi cách cũng không tìm được Hoắc Cảnh Trừng, nửa đêm không ngủ nổi, cô còn nghe lén được cuộc trò chuyện của cha mẹ.
Chiều hôm sau, Thạch Gia Y tình cờ gặp ông Trương nhà đối diện, còn chưa kịp nói chuyện thì ông Trương đang cởi trần đã chạy nhanh về nhà, khoác áo vào rồi mới bước ra, Thạch Gia Y giúp ông Trương mang một cái ghế ra cửa: “Ông Trương, ông đừng sợ, cháu sẽ không nói ông làm ảnh hưởng đến hình ảnh thành phố nữa đâu, cháu chỉ muốn hỏi ông vài câu thôi ạ.”
Ông Trương giũ áo ngồi xuống ghế, châm tẩu thuốc, chờ cô hỏi.
“Nuôi tiểu ở bên ngoài, con riêng, không vào được cửa lớn là ý gì ạ?”
Ông Trương vươn tay ra chọc chọc vào cái đầu nhỏ của Thạch Gia Y: “Có phải lại xem phim truyền hình gì rồi không, đây đều không phải là lời gì hay ho cả, trẻ con đừng hỏi linh tinh.”
Sau đó lúc nhà trường yêu cầu mọi người đưa ra kiến nghị hợp lý hóa lần hai, Thạch Gia Y viết hút thuốc ở bên ngoài ảnh hưởng đến sức khỏe của người dân, ông Trương vẫn là tài liệu tiêu cực.
Kể từ đó, ông Trương không bao giờ mua kem que cho Thạch Gia Y nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT