Tống Thần từ văn phòng đi ra thấy Trần Lãng tới nộp bảng kiểm điểm, mấy tờ thật dày, Tống Thần nhìn lướt qua, nét chữ đoan chính có lực, chỉ là so với chính mình kém một chút.

Trong phòng nhiều người, cậu không hạ nổi mặt mà nói lời cảm ơn, liền dứt khoát nán lại ngoài hành lang trước cửa văn phòng bồi hồi chờ.

Cậu nhàm chán dựa vào vách tường hành lang, lưng hơi cong xuống, áo sơ mi dán sát vào cơ thể phác họa đường cong sống lưng tràn đầy dẻo dai của thiếu niên, vạt áo bị gió thổi vén lên một mảnh nhỏ, đoạn eo mềm mại mảnh khảnh không kịp đề phòng bất ngờ rơi vào trong mắt Trần Lãng.

Trần Lãng rũ mắt, lòng ngứa ngáy muốn hút điếu thuốc.

“Trần Lãng.”

Tống Thần xoay người kêu, cậu được ánh mặt trời sau giờ ngọ phơi đến thoải mái, không để ý mở miệng nói giọng mềm như đậu hũ giống như nũng nịu.

“Nghe nói ngày hôm qua là cậu đưa tôi đến phòng y tế?”

Trần Lãng cười: “Không phải nghe nói, là tôi ôm đi, tùy tiện kéo một người cũng là nhân chứng, không tin đi hỏi một chút.”

“Hỏi cái gì? Tôi cũng không thừa nhận.”

“Ừ, vậy cậu tiếp tục.” Trần Lãng cùng một tư thế như cậu dựa vào vách tường, chăm chú lắng nghe.

Kể từ khi Tống Thần chấp nhận sự thật cậu luôn đứng thứ hai trong lớp, Trần Lãng đã thời gian dài chưa thấy cậu lộ ra dáng vẻ ấm ức đến dạng này.

Còn rất hoài niệm.

“Ờm...cái đó...” Tống Thần bặm môi nhìn quanh, vành tai đỏ bừng, mắt nhìn thẳng chậu hoa đối diện, nói nhỏ như muỗi kêu: “Cám ơn.”

Trần Lãng: “Cậu cùng hoa nói cảm ơn?”

Tống Thần nhắc nhở mình không thể tức giận, nghiêng đầu, “Cảm ơn.”

“Hai chữ cảm ơn miệng lưỡi trên dưới hợp lại ai cũng làm được, cậu muốn nghe, tôi còn có thể dùng ba loại ngôn ngữ nói.” Trần Lãng nheo mắt lại, trong lòng vui sướng.

Bởi vì cậu ở trên người Tống Thần ngửi thấy hơi thở thuộc về mình, cụ thể là cái gì cậu cũng không nói được, nhưng lại khiến cậu hết sức thỏa mãn.

Ngón tay lộ rõ khớp xương của Trần Lãng đặt lên lan can chậm rãi gõ nhẹ, trầm ngâm.

Tại sao chỉ riêng Tống Thần?

Thân thể đã không chỉ một lần vì Tống Thần mà xuất hiện cảm giác khác thường.

Phòng y tế lần đó cậu như bị ma nhập muốn ôm Tống Thần, ngày hôm qua ở sân bóng rổ cũng vậy, thấy cậu ấy cùng Chu Ninh thì thầm với nhau, căn bản không thể kiềm chế được cảm xúc nóng nảy, không khống chế được đối với Hoàng Tử Hạo ra tay.

Còn hiện tại, ở trên người Tống Thần ngừi được mùi của mình toàn thân thoải mái muốn chết.

“Chỉ là đưa tôi tới phòng y tế thôi, cậu còn muốn tôi đưa cờ trao thưởng cho cậu a?”

Cũng không nghĩ xem cậu rốt cuộc là vì cái gì bị người đụng!

“Không phải đưa, là ôm.” Trần Lãng cười nhấn mạnh, “Chính cậu nặng bao nhiêu trong lòng cũng biết ha?”

Quản ông đây nặng bao nhiêu, dù sao so với mi nhẹ hơn.

Tống Thần hít sâu, giương mắt trừng Trần Lãng, đồng tử màu nâu ở dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ, tinh khiết lại xinh đẹp, chỉ là giọng rất hung.

“Nếu không thì như này, bây giờ chúng ta đi ra sân trường, tôi đưa cậu đi đến phòng y tế, hai ta huề nhau?”

“Cậu ôm nổi tôi?” Trần Lãng liếc mắt nhìn dáng người nhỏ con của cậu.

“Đưa!”

Tống Thần tức giận, kích động đến nỗi mùi sữa ngọt ngào tản ra ngoài, hô hấp Trần Lãng tăng nhanh, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Thần.

Chính là mùi vị này.

Qủa nhiên chính mình cũng có vấn đề.

“Quên đi, cậu thích nghe thì nghe, dù sao tôi cũng đã nói cảm ơn rồi.” Tống Thần lười để ý đến cậu ta, người này chiếm được ít ưu thế liền theo thói quen ở trước mặt cậu đắc ý.

Tính tình thật giống chó.

Đến giờ mỗi lần xem thứ hạng bao nhiêu cũng tới khoe.

“Được rồi không đùa cậu, ngày mai mua cho tôi ly trà sữa là được, phải thêm sữa, không cần trân châu.”

Máu trong cơ thể như bất an muốn choảng nhau đến nơi, Trần Lãng sợ lát nữa sẽ không nhịn sẽ làm bậy, liền đi trước mấy bước, đột nhiên xoay người hỏi Tống Thần, “Áo khoác của tôi ở chỗ cậu ha.”

“Hả, áo khoác gì cơ?” Tống Thần chột dạ.

Nói là muốn giữ lấy, nhưng ở trước mặt chủ nhân thì không đủ tự tin.

“Chu Ninh không nói cho cậu sao, ngày hôm qua cậu mặc áo khoác của tôi.”

“Nói, hình như là bị tôi mang về nhà.”

“Vậy nhớ tốt bụng đem áo khoác tôi đi giặt.” Trần Lãng vẻ mặt không đổi  hít vào vị sữa ngọt dính nị trong không khí, cố nén cười nói.

Tống Thần trợn trắng mắt, chỉ chỉ trời, “Mắt mù không nhìn thấy trời sáng à, ban ngày ban mặt mơ tưởng hão huyền.”

Trần Lãng: “Ngày mai mang tới cho tôi.”

Tống Thần mím môi không phản ứng, nghĩ tí trở về tra xem bao nhiêu tiền, sau đó nói ném không tìm thấy nên đền tiền.

Trở lại phòng học mới vừa ngồi xuống, Chu Ninh liền từ phía sau tựa lên, “Sao lại với Trần Lãng cùng nhau đi vào, hai người không cãi nhau chứ?”

Tống Linh buông bút trong tay trách móc cậu: “Anh, anh làm sao có thể cùng anh Lãng cãi nhau chứ, ngày đó là anh ấy một đường ôm anh đi...”

Tống Thần cáu kỉnh: “Im miệng, cậu còn dám nhắc lại!”

Hoàn toàn không muốn nhớ lại đoạn lịch sử đen này.

Tống Linh hi vọng sống sót cực mạnh, che miệng lại, vài giây sau vẫn là không nhịn được hơi lỏng kẽ ngón tay nhỏ giọng thì thào, “Anh đừng tức giân nha, anh cũng không biết bây giờ nữ sinh toàn trường có bao nhiêu hâm mộ anh đâu!”

Tống Thần hừ một tiếng, hâm mộ cái búa.

“Đừng để ý đến cô ấy.” Chu Ninh đẩy người ra, hỏi: “Áo khoác có mang theo không.”

Tối hôm qua Chu Ninh trước khi đi ngủ ngộ ra, căn cứ vào những gì cậu biết, Tống Thần tính cách sao có thể tốt như vậy, lại còn chủ động đưa áo khoác.

Hơn phân nửa là có bẫy.

Đúng như dự đoán nghe được một câu, "Ném."

Ngày hôm qua vẫn là cha già hiền hòa trong nháy mắt đau lòng không thôi.

“Sớm biết thế ngày hôm qua không đưa cậu, Thần a Thần, coi như ném của cậu ta một cái áo khoác thì cũng không có người mất trí nhớ quên chuyện ngày hôm qua."

“Áo khoác gì cơ?” Tống Linh đáy lòng tràn đầy hiếu kì.

Tống thần rút ra một quyển bài tập ở trước mắt Chu Ninh huơ huơ, "Nói thêm câu nữa, cậu trong học kỳ này cũng đừng nghĩ cầm nó."

Kẻ thức thời vì bài tập mới là trang tuấn kiệt.

*Câu gốc: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt

Chu Ninh lập tức ngoan ngoãn, chân chó bày tỏ ném một cái áo khoác thì là cái gì, ném của cậu ta bảy tám món đồ cũng không có sao.

Chỉ có Tống Linh vẫn còn đang hỏi: “Áo khoác gì cơ?”

Đáng tiếc chuông vang vào học, cô vò đầu bứt tai ngồi không yên, có ý đồ viết  tờ giấy nhỏ đưa cho bạn cùng bàn.

Rốt cuộc là áo khoác gì nha?

“Buổi tối ba mẹ tôi không có ở nhà, qua nhà cậu cọ cơm nhá.” Chu Ninh một tay khoác bả vai Tống Thần, một tay thay cậu xách cặp.

Nhà hai người bọn họ ở gần nhau, Chu Ninh thường xuyên ghé qua, Tống Thần không nói gì, cúi đầu gửi tin nhắn báo trước cho dì Lâm.

Trần Lãng đứng cửa sau phòng học, bóng người cao lớn ngăn trở hơn nửa đường đi, tầm mắt từ khuôn mặt trắng noãn của Tống Thần dời qua bả vai, rồi sau đó nhìn Chu Ninh ánh mắt tối sầm.

Chu Ninh hướng cậu ta thân thiện cười một tiếng, “Nhường đường một chút.”

Trần Lãng lui sang cạnh một bước, mắt nhìn một cánh tay của Chu Ninh khoác lên vai Tống Thần kéo cậu ấy ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Đừng kiêu ngạo như vậy, chúng ta còn ở trong trường học, đem điện thoại cất đi.”

Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được là quan hệ bạn bè rất thân thiết.

Sắc mặt Trần Lãng trầm lại, mí mắt cụp xuống, ẩn nhẫn tức giận.

Cậu ta kêu, “Tống Thần.”

Tống Thần ngừng bước chân không động đậy, ngược lại là Chu Ninh nghi ngờ nhìn sang, khoác lên trên vai đem người quay lại, “Kêu cậu kìa Thần.”

“Làm gì?”

Tống Thần quả thật không muốn cùng Trần Lãng đáp lời, nhất là khi xung quanh còn có người trộm lén nhìn chằm chằm bọn họ.

Vui cái con khỉ.

“Không có gì.” Tầm mắt Trần Lãng từ trên bả vai không nhịn được nhìn lên mặt Tống Thần, cố ý nói: “Đừng quên ngày mai mang trà sữa cho tôi.”

Thanh âm không lớn, vừa vặn để cho mấy người ở đây nghe thấy, Tống Thần trừng cậu ta một cái, xoay người rời đi.

Chu Ninh ở bên tai cậu ồn ào không ngừng, “Trà sữa? Trà sữa gì cơ? Có phần của tớ không? Thần cậu không thể thiên vị á!”

Trần Lãng cong môi, lộ ra nụ cười.

“Anh Lãng, lát đi chơi bóng không ei?” Khương Vũ tới vỗ vai cậu một cái.

Trần Lãng nói: “Không đi.”

Cậu nhấc chân rời đi, không rõ nguyên nhân ở trong đám đông đuổi theo nhịp bước của hai người Tống Thần, nhìn bọn họ lần lượt ngồi vào trong xe tới đưa đón.

Đến khi bóng xe biến mất không thấy, Trần Lãng mới đau đầu tay nhéo mũi.

Bị ma nhập.

Buổi tối Chu Ninh ở nhà cậu cọ cơm, sau đó la hét muốn chơi game, cứng rắn kéo Tống Thần vào trận game.

“Đánh một ván, đánh xong rồi làm bài tập.” Tống Thần một lòng chỉ có bài tập đạp cậu ta một cước.

“Được được được.”

Chu Ninh phát tin mời đám con trai trong lớp, rất nhanh đủ tổ đội bốn người.

Tống Thần mặc dù đối với học tập có thể suy một ra ba, nhưng chơi trò chơi dốt đặc cán mai, thuộc về cái loại ngẫu nhiên ghép cặp sẽ bị đồng đội mắng như học sinh tiểu học chơi lén game.

Vì vậy dứt khoát đi theo Chu Ninh nhảy dù, rơi xuống đất cũng ở khu vực cạnh cậu ta di chuyển, mặc kệ tốt xấu, có thể nhặt liền nhặt.

Có người tới, Chu Ninh liền nói: “Cậu vào trong nhà.”

Tống Thần: “Được.”

Chờ tiếng súng ngừng, Tống Thần lại lắc lư đi ra tiếp tục theo đuôi.

Thừa dịp lúc lái xe vào vòng bo, Tống Thần mở hộp sữa bò, Chu Ninh ngửi thấy mùi sữa, theo bản năng nín thở, nói: “Cho tớ một hộp.”

Tống Thần mở ra để cạnh cậu ta, gãi gãi mặt nhìn màn hình.

Cậu chơi trò này giống như chơi game một người chơi, một trận căn bản không nhìn thấy người, không phải là đối phương trước đó bị Chu Ninh bắn chết, chính là họ chết trước.

Không hề trải nghiệm được thú vui.

Bản đồ nhỏ xuất hiện ký hiệu đạn, cậu trực tiếp nằm xuống đất, đụng đụng người bên cạnh, “Có người bắn tôi.”

*Ký hiệu đạn: Có địch ở gần bắn súng sẽ hiện.

Chu Ninh: “Chờ một chút, cậu tránh xuống dưới, tôi tới ngay.”

Tống Thần điều khiển người bò lổm nhổm lui về phía sau, sau khi nghe bên cạnh mấy tiếng súng, cách đó không xa lập tức xuất hiện một hòm lóe lên ánh xanh.

*Bị bắn máu sẽ có hai màu là vàng và xanh lục, chết sẽ thành một cái hòm giữa hiện màu xanh.

Chu Ninh kinh ngạc, “Cậu bắn?”

“Không phải.”

Tống Thần đứng lên, tự động ném băng vải, bình năng lượng cùng mũ ba cho số 3 đã giúp cậu đánh người.

“Số 3 là ai vậy?”

Chu Ninh liếc nhìn ID, yên lặng một giây, nói, “Người của lớp chúng ta.”

Nói nhảm, này tôi cũng biết, Tống Thần biết mấy người Chu Ninh tổ đội đều là người quen.

Tống Thần còn muốn hỏi, vòng bo lại co vào, Chu Ninh gọi cậu lên xe, suy nghĩ một chút Tống Thần liền mở mic ra, nói: “Cảm ơn.”

Chu Ninh nghe được tiếng rè, đứng ngồi không yên, “Tớ không nghe được nha.”

*Chơi game khi bật mic mà ngồi gần nhau thì đối phương sẽ bị rè âm, nghe không rõ.

Không chấp nhận được.

Tóng Thần đạp cậu ta một cước, cũng không phải nói cho cậu nghe, tật xấu gì đây.

Qua nửa phút, số 3 mới truyền đến âm thanh lười biếng đáp lại, “Ừ.”

Trầm thấp lại kéo dài.

Tống Thần gãi mặt, còn thật là dễ nghe.

Trong lớp bọn họ có người giọng như này sao?

Một ván kết thúc, Chu Ninh mặt dày mặt dạn còn muốn đánh trận nữa, Tống Thần không để ý đến cậu ta xách túi xách trở về phòng, khóc lóc om sòm không có kết quả Chu Ninh không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Đi tới cầu thang đột nhiên nhớ tới áo khoác Trần Lãng còn ở trong phòng, vì vậy dừng bước lại.

“Đột nhiên dừng lại làm gì?”

Tống Thần không nói một lời đi xuống lầu, “Phòng khách không khí tốt, chúng ta ở phòng khách học.”

Chu Ninh: “???”

Chu Ninh lúc đi vừa vặn tại trước cửa đụng phải mẹ Tống Thần trở lại, nữ sĩ Nguyễn Như An khí chất lãnh diễm, khuôn mặt tinh xảo, phi thường xinh đẹp.

Tống Thần tướng mạo hướng theo bà, chẳng qua nhiều hơn một chút thiếu niên hồn nhiên tùy tính, cậu có chút kinh ngạc kêu mẹ, Chu Ninh nhìn ra được cậu thật cao hứng.

“Thần tôi đi trước, dì, lần sau gặp lại.”

Cửa đóng lại, Nguyễn Như An mặt lộ vẻ mệt mỏi, liếc mắt nhìn Tống Thần đứng ở huyền quan, “Ăn cơm chiều không?”

* Tính từ cửa ra vào đến phòng khách được gọi là huyền quan.

“Ăn.”

Tống Thần đi theo bà, rất nhiều ngày không thấy mặt, cậu trong lòng cũng rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng không biết mở miệng như thế nào.

Cậu cùng cha mẹ từ trước đến giờ trao đổi rất ít, thậm chí tính ra cùng dì Lâm nói chuyện còn nhiều hơn.

“Có chuyện muốn nói?” Nguyễn Như An chú ý tới cậu, hỏi.

Tống Thần lắc đầu một cái, “Mẹ ngày mai cũng ở nhà sao?”

“Không ở, mẹ trở lại ngủ một giấc, ngày mai còn có cuộc phẫu thuật.” Nguyễn Du An đi lên cầu thang, được mấy bước lại quay người, xoa xoa đầu Tống Thần, khuôn mặt thanh lãnh đầy mệt mỏi lộ ra nụ cười nhạt, “Chính mình tự chơi đi.”

Tống Thần có chút giật mình, nhưng cũng khó che được vẻ thất vọng, “Được.”

Hoàng hôn buông xuống, Tống Thần mở đèn phòng ngủ liếc mắt nhìn thấy kiện áo khoác màu đen treo ở trên giá treo áo.

Tống Thần theo bản năng nghĩ tới bộ dáng Trần Lãng mặc cái áo khoác này.

Nghĩ tới Trần Lãng, cậu lại nhớ tới ngày mai còn phải mua trà sữa cho cậu ta, trong lòng nhất thời khó chịu.

“Ngu ngốc.”

Tống Thần vùi đầu vào trong áo khoác hít sâu một cái, mong đợi hơi thở sau cơn mưa kia trấn an cảm xúc mình.

Nhưng mà ----

Không có!

Tống Thần thần sắc hoảng loạn, đem áo khoác lăn qua lộn lại, một chút hơi thở quen thuộc đều không ngửi được.

Trời má!

Thời gian lưu lại mùi hương sao mà ngắn vậy trời.

- -----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thần: Áo khoác không có mùi hương!

Trần Lãng giang hai tay: Tới lồng ngực anh nà.

Hoan nghênh các bạn nhỏ dễ thương bình luận, cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play