Sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn trần nhà xa lạ, Diệp Khả Nhi bật người dậy. Kiểm tra một lượt thân thể, đến khi xác định không có gì bất thường mới thở ra một hơi. Cố nhớ lại, hôm qua là thư ký đưa cô trở về, sau đó hình như đã gặp Tần Hạ Hạ, vậy đây là nhà Tần Hạ Hạ rồi. Mà Tần Hạ Hạ đang ở đâu?

Đứng dậy mở cửa đi ra, cảnh tượng trước mắt khiến Diệp Khả Nhi ngẩn người. Tần Hạ Hạ co ro nằm trên sôpha, đôi mày thanh tú đang nhíu chặt có vẻ rất khó chịu. Đi đến bên cạnh, Diệp Khả Nhi đưa tay tách ra đôi mày đang muốn dính chặt vào nhau, ánh mắt cô ôn hòa, khóe môi khẽ nhếch lên.

Bàn tay từ mi tâm Tần Hạ Hạ nhẹ chuyển sang vuốt ve khuôn mặt, sau đó là véo má nàng. Nhưng dù có tác động như vậy, Tần Hạ Hạ chỉ hừ nhẹ một tiếng, chẳng có ý định thức dậy. Diệp Khả Nhi lắc đầu, đứng lên trở về căn hộ của mình.


Một lúc sau, Diệp Khả Nhi trở ra với bộ đồ công sở chỉnh tề. Do dự một lúc, cô thở dài mở cửa đi vào nhà Tần Hạ Hạ.

Tần Hạ Hạ vẫn giử tư thế cũ, Diệp Khả Nhi đi đến gần, nhìn kỹ dường như Tần Hạ Hạ có điểm lạ. Đưa tay đặt lên trán Tần Hạ Hạ, đôi mày Diệp Khả Nhi bất giác nhíu lại. Cô lây người Tần Hạ Hạ, nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có. Cô đứng dậy, cầm tay Tần Hạ Hạ choàng qua người mình, đỡ nàng trở về phòng.

Đấp chăn cho Tần Hạ Hạ, Diệp Khả Nhi xoay người đi ra. Ánh mắt dừng lại nơi tối hôm qua Tần Hạ Hạ ngủ, cô khẽ mỉm cười cầm chìa khóa đi ra ngoài mua thuốc cho tên ngốc kia.

Lúc Diệp Khả Nhi trở về, trên tay là một hộp cháo và thuốc hạ sốt. Tần Hạ Hạ cũng đã mơ màng tỉnh lại, nàng nhìn cô ngây ngô cười.

Diệp Khả Nhi vỗ vỗ miếng dán hạ sốt trên trán Tần Hạ Hạ, mở nấp hộp cháo


" Ngồi dậy ăn cháo đi."

Tần Hạ Hạ ngoan ngoãn ngồi dậy, nhưng không động vào hộp cháo mà giương mắt nhìn Diệp Khả Nhi.

Diệp Khả Nhi thở dài, từng muỗng uy nàng ăn. Tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra nữ nhân này lại trẻ con đến vậy chứ? Còn không bằng Tiểu An nữa. Nhưng là Diệp Khả Nhi không biết, Tần Hạ Hạ chỉ làm nũng với mỗi mình cô thôi.

Ăn xong cháo, Diệp Khả Nhi lại giúp nàng uống thuốc, cả quá trình Tần Hạ Hạ đều im lặng tận hưởng. Đến lúc Diệp Khả Nhi đứng dậy chuẩn bị rời đi, nàng mới lên tiếng

" Em không ở lại với tôi sao?"

Giọng nói yếu ớt, ánh mắt trong trẻo của Tần Hạ Hạ làm tim Diệp Khả Nhi bắt đầu loạn nhịp. Cô quay đầu đi, nhỏ giọng đáp

" Ở công ty còn việc cần tôi xữ lý."

Tần Hạ Hạ rủ xuống mí mắt, nàng biết Diệp Khả Nhi công việc bận rộn. Cô đã dành cả buổi sáng chăm sóc nàng vậy đã là tốt lắm rồi. Một lúc lâu sau Tần Hạ Hạ lên tiếng, giọng nói ôn nhu sủng nịnh


" Đi làm cẩn thận. Còn có...Đừng bỏ bửa."

Diệp Khả Nhi mím môi gật đầu, đem hộp cháo ra ngoài, giúp Tần Hạ Hạ đóng lại cửa phòng. Trước khi rời đi, ánh mắt Diệp Khả Nhi dừng lại nơi cửa phòng Tần Hạ Hạ vài giây, trong ánh mắt hiện lên sự ôn nhu mà chính cô cũng không biết.

Đến Tân Diệp, Diệp Khả Nhi dặn dò thư ký đặt một phần cơm cho cô, sau đó vùi đầu vào công việc. Đến khi thư ký đem cơm vào, Diệp Khả Nhi vừa ăn vừa xem văn kiện, thỉnh thoảng lại buông đũa, cầm bút ghi chép. Một buổi chiều liền trôi qua nhanh chóng. Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tầm mắt Diệp Khả Nhi khỏi văn kiện. Vừa bắt máy, bên kia giọng nói nhẹ nhàng của Tần Hạ Hạ vang lên

" Tan tầm chưa?"

Diệp Khả Nhi nhìn nhìn đồng hồ, ánh mắt ôn nhu hơn

" Sắp rồi."

" Vậy tôi chờ em về ăn cơm."
Tần Hạ Hạ nói xong liền cúp máy. Diệp Khả Nhi mất vài giây mới định hình được chuyện gì đang xãy ra. Cái gì mà chờ về ăn cơm? Quan hệ của hai người đã thân mật đến mức đó rồi sao?

Diệp Khả Nhi thở dài, bóp trán. Dạo gần đây Tần Hạ Hạ đã thay đổi khá nhiều, cô nhận ra tình cảm mình dành cho Tần Hạ Hạ. Nhưng cô cũng không quên tình huống lần đầu hai người quen biết. Nếu bây giờ cô chấp nhận Tần Hạ Hạ, vậy có quá dể dãi với Tần Hạ Hạ không?

Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được đáp án, Diệp Khả Nhi đành gác chuyện đó sang một bên, thu dọn đồ chuẩn bị trở về nhà.

Đứng trước cửa nhà Tần Hạ Hạ, Diệp Khả Nhi hít thật sâu, đưa tay bấm chuông. Không lâu sau cửa được mở ra. Tần Hạ Hạ một thân y phục ở nhà trộng thùng thình, phía trước đeo tạp dề, thoạt nhìn thật giống người vợ đảm đang. Diệp Khả Nhi nhìn Tần Hạ Hạ đến thất thần.
Tần Hạ Hạ kéo khóe môi, nắm tay người kia vào nhà

" Em chờ thêm chút nữa. Tôi sắp nấu xong rồi."

Nói rồi Tần Hạ Hạ đi vào bếp tiếp tục bận rộn. Diệp Khả Nhi đứng tựa cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng nàng. Có người vì mình bận rộn, cảm giác thật không tệ.

Dọn cơm lên bàn, cởi tạp dề, rửa tay, Tần Hạ Hạ hướng Diệp Khả Nhi cười ngọt ngào

" Đến ăn cơm đi."

Diệp Khả Nhi ngồi xuống đối diện nàng, nhìn thức ăn trước mặt kinh ngạc

" Tất cả đều là chị nấu sao?"

" Đúng vậy. Cơm đem đến cho em cũng là tôi nấu. Làm sao vậy?"

Diệp Khả Nhi cuối đầu, giọng nói nhỏ dần

" Tôi cứ nghĩ chị mua thức ăn bên ngoài."

Tần Hạ Hạ trắng mắt liếc Diệp Khả Nhi. Nàng sợ thức ăn bên ngoài không vệ sinh nên đích thân nấu ăn đem đến cho Diệp Khả Nhi. Thật không ngờ tâm tư của nàng lại bị xem là thức ăn mua bên ngoài. Tần Hạ Hạ bất đắc dĩ lắc đầu
" Không sao. Bây giờ biết tôi nấu cũng không muộn. Mau ăn đi."

Diệp Khả Nhi vừa ăn vừa thành thật khen

" Đồ ăn ngon lắm."

Tần Hạ Hạ cười đến rạng rỡ. Nàng âm thầm đa tạ lão mẹ hay bắt nàng vào bếp, lại hay bắt nàng nấu ăn. Lúc trước lão mẹ nàng thường hay nói " Cứ học nấu ăn cho tốt, sau này ắc có chổ cần dùng." Bây giờ nàng mới thật sự tin vào câu nói ấy.

Tần Hạ Hạ tươi cười gấp thức ăn cho Diệp Khả Nhi, điều bất ngờ là Diệp Khả Nhi không từ chối, cô chỉ cuối đầu ăn, bên tai lại ửng đỏ. Trên bàn ăn cả hai không nói gì, nhưng có lẽ đây là bửa cơm vui vẻ và ý nghĩa đối với cả hai.

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: Đang yên đang lành tự nhiên cái TẾT. Đã để mọi người chờ lâu rồi. Cáo lỗi cáo lỗi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play