Những ngày tiếp theo Tần Hạ Nhiên dùng buổi tối để chăm sóc Diệp Khả Thư. Đến khi sức khỏe Diệp Khả Thư đã tốt hơn, cô muốn đi làm lại, nhưng Tần Hạ Nhiên lại nhất quyết không chịu, bắt cô phải nghĩ ngơi thêm.

Dường như công việc của Tần Hạ Nhiên ngày càng bận hơn, nàng hay đi sớm về khuya, hai người ở chung nhưng buổi sáng khi Diệp Khả Thư tỉnh giấc Tần Hạ Nhiên đã đi làm, buổi tối cô ngủ nàng mới về. Nhiều lần Diệp Khả Thư phải thức đến khuya để đợi Tần Hạ Nhiên. Hai người cứ như vậy mà trôi qua gần một tháng.

Diệp Khả Thư nhận ra Tần Hạ Nhiên đang cố né tránh cô, nhiều lần muốn cùng nàng nói chuyện rõ ràng nhưng vẫn không có cơ hội.

...Reng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo đầu óc đang trên mây của Diệp Khả Thư về hiện tại.

" Uy."

"..."

" Dạ."


Tắt điện thoại, Diệp Khả Thư đổi y phục, lái xe đến Diệp gia.

Diệp gia phải nói là đại phú hào, Diệp ba chính là chủ tịch Tập đoàn X. Nơi ở của gia đình nhà họ Diệp là một căn biệt thự hiện đại. Xe Diệp Khả Thư chạy đến cổng, kính xe được mở xuống, nhân viên bảo vệ thấy cô lập tức mở cổng. Lái xe đậu vào gara, Diệp Khả Thư chưa kịp đi vào Diệp mẹ đã ra đón.

Diệp mẹ đi đến nắm tay con gái, mỉm cười sủng nịnh

" Đến. Ta dẫn con đến thư phòng gặp ba con."

Diệp ba đang ngồi uống trà tại thư phòng, thấy hai người đi vào ông mỉm cười hiền hậu

" Con đến nhanh hơn ta nghĩ."

Diệp mẹ và Diệp Khả Thư ngồi vào đối diện Diệp ba, Diệp mẹ ôn nhu nói

" Hay con về đây ở cùng chúng ta đi."

Diệp Khả Thư chưa trả lời thì Diệp ba đã lên tiếng

" Con lớn rồi, bà để tụi nó tự lập đi."


Diệp mẹ liếc xéo Diệp ba

" Ông xã, anh ngứa da rồi phải không?"

" Thôi mà bà xã. Anh là muốn tốt cho con thôi."

" Hừ!"

Bây giờ Diệp Khả Thư đã biết cô sợ vợ là giống ai rồi. Cô giống ba, có lẽ Diệp Khả Nhi sẽ giống mẹ, vậy thì Tần Hạ Hạ xong rồi.

Diệp ba nhìn Diệp Khả Thư, nghiêm túc nói

" Chuyện con nhờ, ta đã làm xong."

Ông lấy một sắp tư liệu đưa đến trước mặt Diệp Khả Thư. Cô mở ra tư liệu, từng trang từng trang xem thật kỹ. Chờ cô xem xong, Diệp ba hỏi

" Con dự tính thế nào?"

Diệp Khả Thư lắc đầu

" Không có dự tính a. Con nghĩ Tiểu Nhiên đã có cách đối phó hắn. Dù sao hắn cũng là thúc thúc của Tiểu Nhiên, con ra tay không tiện."

Diệp ba gật đầu

" Đều để con quyết định."

Diệp Khả Thư nhận được tin nhắn của Tần Hạ Nhiên nói tối nay lại tăng ca nên cô ở lại Diệp gia ăn cơm chiều. Cả nhà bốn người ăn thật vui vẻ. Ăn xong Diệp Khả Thư liền lái xe về nhà, nhưng khi thấy trong nhà là một mãng đen như mực thì liền cảm thấy trống rổng.


Diệp Khả Thư không vào nhà mà đến bờ sông quen thuộc. Cô đi dọc bờ sông, thản hồn theo mây, bổng nhiên bước chân cô khựng lại. Từ xa xa cô thấy được một thân ảnh quen thuộc. Người mà cô rất nhớ, người mà đáng lí ra phải ở công ty. Diệp Khả Thư biết điều gì cần đến rồi cũng sẽ đến. Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để đối mặt với chuyện sắp xãy ra.

Chổ ngồi bên cạnh bổng xuất hiện thêm một người làm Tần Hạ Nhiên giật mình, nhưng khi thấy đó là Diệp Khả Thư thì nàng lại bi thương.

Diệp Khả Thư ánh mắt nhìn xa xăm

" Chị có chuyện sao?"

Tần Hạ Nhiên cũng không dám nhìn Diệp Khả Thư

" Ân. Tôi có chuyện muốn nói với em."

" Được."

" Tôi nghĩ chúng ta...nên dừng lại."

" Lý do?"

" Tôi...Tôi nghĩ chúng ta không hợp."

Diệp Khả Thư im lặng. Tần Hạ Nhiên mở ra chiếc nhẫn trên tay, đặt lại trong tay Diệp Khả Thư. Cô nhìn chiếc nhẫn, lại nhìn Tần Hạ Nhiên, khóe miệng giật giật nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Tần Hạ Nhiên vội đứng lên, xoay người, vừa đi được vài bước lại nghe Diệp Khả Thư nói

" Tự chiếu cố bản thân."

" Ân. Em cũng vậy."

Tần Hạ Nhiên vội rời đi, nàng không muốn Diệp Khả Thư thấy nàng khóc. Tim nàng đau khi nhìn thấy ánh mắt cam chịu của Diệp Khả Thư. Chắc chắn bây giờ Diệp Khả Thư đang rất hận nàng, nhưng nàng chấp nhận, nàng chỉ muốn cô được bình an mà thôi.

Diệp Khả Thư siết chặt chiếc nhẫn trong tay, trái tim vở tan thành từng mảnh, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Cô muốn nói với Tần Hạ Nhiên nhớ ăn đủ bửa, đừng làm việc quá sức, đừng để bản thân mệt mỏi, đi ngủ nhớ đấp chăn kỹ, mùa đông nhớ mặc thêm áo ấm,...nhưng lời ra đến khóe miệng chỉ còn lại một câu ' Tự chiếu cố bản thân '. Diệp Khả Thư biết lý do Tần Hạ Nhiên rời đi, cô không giử nàng lại không phải vì cô hết yêu nàng mà là vì cô tôn trọng quyết định của Tần Hạ Nhiên.Cô rất thất vọng.
Thất vọng vì Tần Hạ Nhiên đã chọn lựa đẩy cô ra xa chứ không phải là cả hai cùng đối mặt. Thấy vọng vì bản thân không đủ mạnh mẽ để bảo vệ nữ nhân của mình.

Diệp Khả Thư không biết cô đã ngồi đây bao lâu, cũng không biết làm thế nào trở về nhà. Mở cửa vào nhà, tim cô lại đau mặc dù nó đã vỡ tan. Nơi đây từng là nhà của cô và Tần Hạ Nhiên. Khắp nơi đều có hình bóng, khí tức của nàng. Bây giờ không có nàng nữa, cô phải làm sao đây? Từng bước nặng nề đi đến sôpha, Diệp Khả Thư thả người xuống, nhắm mắt lại. Bây giờ cô chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc thật lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play