Buổi chiều, Tần Hạ Nhiên đến bệnh viện, vừa bước vào phòng bệnh của Diệp Khả Thư đã cảm thấy không khí ở đây bất thường.

Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy Đường Hoa và An Vi, còn người đáng lẻ phải ở đây lại không có mặt.

Tần Hạ Nhiên bước đến đặt bình giử nhiệt và trái cây xuống, hướng hai người kia hỏi

" Tiểu Thư đâu?"

Đường Hoa thở dài lắc đầu, tim Tần Hạ Nhiên như bị treo lên, cảm giác lo lắng lan tràn trong cơ thể

....Cạch....

Diệp Khả Thư bước ra từ phòng vệ sinh dành cho bệnh nhân ( Phòng bệnh của Diệp Khả Thư là phòng VIP, có giường, phòng tắm, phòng vệ sinh cho bệnh nhân và người nhà.) sắc mặt cô khó cô vô cùng, nhưng khi thấy Tần Hạ Nhiên cô nở nụ cười tươi thật chói mắt

" Tiểu Nhiên đến rồi sao?"

" Ân. Em không sao chứ?"

" Không sao a."

Đường Hoa và An Vi rất hiểu chuyện nên cũng nhanh chóng rời đi.


Căn phòng rộng lớn bây giờ chỉ còn lại hai người, Diệp Khả Thư nhìn Tần Hạ Nhiên chằm chằm, tim cũng không tự chủ đập nhanh hơn, cô thầm mắng mình không có tiền đồ.

Tần Hạ Nhiên cảm thấy không thoải mái khi bị Diệp Khả Thư nhìn như vậy, nàng cố bình tỉnh mở nắp bình giử nhiệt, đổ canh ra chén lại hướng Diệp Khả Thư nói

" Ăn ít canh đi."

" Là chị nấu sao?"

" Ân."

Diệp Khả Thư cảm động không nói nên lời, là kiếp trước cô làm nhiều việc thiện nên kiếp này mới gặp được một người yêu thương mình như vậy a.

Nhìn biểu hiện kia Tần Hạ Nhiên mỉm cười trêu chọc

" Yên tâm. Tôi không bỏ thuốc độc đâu."

Diệp Khả Thư phì cười, há miệng để Tần Hạ Nhiên đút canh cho mình. Thế là một người im lặng ăn, một người im lặng đút. Dù không nói nhưng trong tim họ đều có đối phương.


Ăn được nửa chén Diệp Khả Thư lên tiếng

" Tôi no rồi."

" Em vẫn ăn ít như vậy sao?"

" Ân."

Tần Hạ Nhiên lay hoay dọn dẹp nên không thấy vẻ mặt khó coi của Diệp Khả Thư.

Bao tử cồn cào, Diệp Khả Thư cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn. Từ lúc tỉnh lại chỉ cần thấy thức ăn là cô lại buồn nôn, khó khăn lắm mới ăn được ít canh Tần Hạ Nhiên đem đến. Canh này là do Tần nữ vương đích thân nấu nha, cô mà nôn ra thì thật phí a. Dù thế nào cô cũng phải nhẫn a.

Tần Hạ Nhiên dọn dẹp xong, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Diệp Khả Thư lo lắng hỏi

" Khó chịu sao?"

" A...Không có."

" Ân."

Diệp Khả Thư hít sâu, hai tay xoắn vào nhau, ấp úng

" Tiểu Nhiên, tôi...tôi có chuyện muốn nói với chị."

" Hửm?"

" Tôi..."

" Thư tỷ, tôi đến thăm chị đây."

Người chưa thấy đã nghe tiếng và đúng lúc làm Diệp Khả Thư nuốt luôn những lời định nói vào bụng.


Tần Hạ Hạ và Trình Dịch Ân tiến vào, nhìn thức ăn Tần Hạ Hạ đem đến Diệp Khả Thư che miệng, chạy ngay vào nhà vệ sinh.

Một lúc sau cô đi ra với ba cặp mắt nhìn cô tò mò. Diệp Khả Thư thở dài, aizz cô đã nôn những gì vừa ăn ra hết rồi, thật là phí mà.

Trình Dịch Ân kiểm tra tổng quát cho Diệp Khả Thư, xong mọi việc nàng lại mỉa mai cô

" Thật không nghỉ em như thế lại có thể sống được đến bây giờ a."

Tần Hạ Nhiên nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại

" Thế nào?"

Trình Dịch Ân lắc đầu đơn giản nói

" Vài ngày tới chỉ có thể truyền dịch và uống canh."

Tần Hạ Nhiên lại thắc mắc

" Tại sao?"

Trình  Dịch Ân hất cầm về phía Diệp Khả Thư

" Cậu đi mà hỏi em ấy a. Đây cũng không phải lần đầu như vậy."

Tần Hạ Nhiên và Tần Hạ Hạ đồng loạt nhìn Diệp Khả Thư. Cô kéo kéo khóe miệng
" Hai người đừng nghe đại tỷ nói. Tôi không sao a."

Đúng lúc y tá đem thuốc tới, kịp thời giải vây cho Diệp Khả Thư. Trình Dịch Ân kiểm tra, sau đó bắt đầu giúp Diệp Khả Thư truyền dịch.

Trình Dịch Ân xong việc rời đi, Tần Hạ Hạ bổng nhiên nghiêm túc nói

" Tỷ tỷ em đã tra được kẻ dở trò."

Diệp Khả Thư chăm chú nhìn Tần Hạ Hạ. Tần Hạ Nhiên gật đầu ý bảo vẫn đang lắng nghe. Tần Hạ Hạ hết nhìn Tần Hạ Nhiên lại quay sang Diệp Khả Thư tiếp tục nói

" Là Phi Hằng và La Minh Triết."

Hai người kia nghe được cũng không mấy bất ngờ. Tần Hạ Hạ lại hỏi

" Hai người tính thế nào?"

Tần Hạ Nhiên lãnh đạm lên tiếng

" Nợ máu phải trả bằng máu."

Tần Hạ Hạ cười ra tiếng

" Ha ha. Tỷ cũng thật hiền đi. Bất quá em không như vậy. Em sẽ để hắn biết thế nào là sống không bằng chết."
Nghe cuộc đối thoại kia Diệp Khả Thư cảm thấy lạnh cả sóng lưng, cô thầm nghĩ Phi Hằng a Phi Hằng ngươi tự cầu nguyện đi. Ông bà ta có câu rất đúng "Có thể đắc tội với đại nhân nhưng đừng đắc tội với tiểu nhân, đắc tội với tiểu nhân cũng được nhưng vạn nhất đừng đắc tội với nữ nhân a"

Kết thúc vấn đề về hai tên nam nhân kia, Tần Hạ Hạ đứng lên, định rời đi nhưng thấy tỷ tỷ mình vẫn ngồi đó, tò mò hỏi

" Tỷ không về sao?"

" Tỷ ở lại với Tiểu Thư."

Tần Hạ Hạ như hiểu ra điều gì đó, mỉm cười

" Vậy tỷ ở lại chăm sóc tốt cho Thư tỷ nha. Thư tỷ củng thật có phúc lắm a."

Dứt lời nàng ta rời đi, để lại sự thẹn thùng bao phủ căn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play