Khi Diệp Khả Thư thức dậy bên cạnh từ khi nào đã không còn bóng dáng Tống Thanh. Cô đi ra lại nghe trong phòng bếp truyền đến âm thanh, thấy cô đi đến Tống Thanh mỉm cười

" Em đi tẩy rửa đi. Đồ chị đã chuẩn bị sẳn để trong phòng tắm rồi."

Diệp Khả Thư ân một tiếng, xoay người hướng phòng tắm bước đi. Khi trở ra thấy Tống Thanh đã ngồi sẳn vào bàn ăn chờ mình. Cô nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.

" Cảm ơn chị."

" Không cần cảm ơn đâu. Được quan tâm em là chị vui rồi."

Khi bửa sáng vừa xong điện thoại Diệp Khả Thư vang lên, cô vừa bắt máy đã nghe được giọng nói lanh lãnh từ đầu dây bên kia

" Đại lão gia, trưa nay thiếp về tới. Chiều đến đón ngài đi dùng cơm a."

" Không..."

Diệp Khả Thư chưa kịp nói hết câu người kia đã dập máy. Tống Thanh nhìn Diệp Khả Thư lại vô tình thấy vài vết nứt trên màn hình điện thoại cô, nàng nhíu mày lên tiếng.


" Điện thoại như vậy vẫn sử dụng được sao?"

" Ân. "

" Hay để chị mua cái khác cho em."

" Không cần đâu. Tại em không có thời gian để đổi thôi."

Tống Thanh biết Diệp Khả Thư có ý từ chối nên cũng không nói gì thêm. Hôm nay Diệp Khả Thư đi làm cùng Tống Thanh, đến công ty khi cô bước xuống từ xe Tống Thanh vài người đồng nghiệp nhìn thấy lại nổi lên bát quái

" Đó chẳng phải Diệp kế toán mới vào sao? Thế nào lại đi làm cùng Trưởng phòng Tống vậy?" Nhân viên A

" Tôi nghĩ chắc chắn là có JQ" Nhân viên B

" Hay là họ ở cùng nhau? " Nhân viên C

Tống Thanh và Diệp Khả Thư trực tiếp bỏ qua mấy lời bát quái kia tiến vào công ty, mỗi người tự về vị trí làm việc của mình để chuẩn bị cho một ngày làm việc bận rộn.

Diệp Khả Thư kiểm tra và chép bản báo cáo vào usb, đứng lên định đi in thì thấy Tống Thanh sắc mặt không tốt tiến đến. Cô cẩn trọng dò hỏi


" Chị có chuyện không vui sao?"

" 9h có cuộc họp quan trọng cần sử dụng đến phòng họp số 3 mà giờ máy chiếu lại mở không lên. Máy chiếu này là loại cố định nếu thay máy khác sẽ không kịp, bảo trì hôm nay trực lại toàn người mới, từ nãy đến giờ vẫn không sửa được. Tần tổng đang rất tức giận."

Tống Thanh một hơi tường thuật lại sự việc làm mình bực tức cho Diệp Khả Thư nghe. Hiểu rỏ mọi việc cô hướng nàng nói

" Chị dẩn em đến đó đi, biết đâu em có thể giúp ích."

Tống Thanh ngạc nhiên nhưng Diệp Khả Thư đã nói có thể giúp nàng sẽ không nghi ngờ nên rất nhanh dẫn cô đến phòng họp số 3.

Tần Hạ Nhiên tức giận tiến vào phòng họp số 3 nhưng khi vừa vào đến hình ảnh bên trong đã khiến cơn tức giận của nàng bay đi không còn vết tích. Một nữ nhân áo sơmi trắng công sở kết hợp quần bò bó sát quen thuộc, cô đứng trên chiếc thang, mắt chăm chú nhìn, tay lại đang sửa chửa gì đó bên trong chiếc máy chiếu. Từ góc độ của Tần Hạ Nhiên chỉ có thể thấy được một bên mặt của Diệp Khả Thư, nhưng góc nghiêng thần thánh này lại càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô, đẹp đến mức Tần tổng phải chăm chú nhìn mà không để ý Kha thư kí bên cạnh đã gọi mình vài lần.


Diệp Khả Thư vặn lại con óc cuối cùng, bước xuống thang lại hướng nhân viên bảo trì nói

" Anh mở cầu dao điện lên đi."

Nhân viên kia nhanh chóng làm theo, cầu dao được mở lên cô ấn nút mở trên điều khiển, máy chiếu sáng đèn và có thể sử dụng lại được. Cô hài lòng gật đầu, đang định dùng tay lau đi vài giọt mồ hôi trên trán Tống Thanh đã nhanh chóng dùng khăn giấy lau giúp. Những hành động kia đều được Tần tổng nhìn vào mắt, nàng cảm thấy khó chịu nhưng lại không biết lí do vì sao mình khó chịu.

Vài nhân viên bảo trì hướng Diệp Khả Thư cảm kích

" Cảm ơn em. Nếu không có em chắc hôm nay chúng tôi đều bị đuổi việc cả rồi."

Diệp Khả Thư ngại ngùng gãi đầu

" Không có gì đâu."

Lúc này Tần tổng phía cửa lên tiếng

" Máy cũng sửa xong rồi, những ai không phận sự thì trở về làm việc đi. Tống trưởng phòng cô cũng trở về chuẩn bị tài liệu đi, sắp đến giờ họp rồi."
Sau câu nói của Tần tổng mọi người đều tự động giải tán trở lại tiếp tục công việc của mình.

Cuộc họp kết thúc, Tống Thanh một mạch đi đến phòng làm việc dành cho nhân viên phòng Hành chính. Bước vào vị trí trung tâm, nàng ta vổ tay lôi kéo sự chú ý của mọi người

" Tối mai nhân viên phòng bảo trì mời nhân viên phòng hành chính chúng ta đi KTV, Tần tổng cũng sẽ đến nên mọi người nhớ đi đầy đủ nha."

Vài nhân viên phấn khích vỗ tay.

" Woa...Được được vậy chúng ta phải thật nhiệt tình không được phụ lòng họ nha."

Giờ tan làm An Vi đã chờ sẵn dưới Tần thị nhưng điều làm nàng bất nhờ chính là Tống Thanh lại đi cùng đại lão gia. Ba người cùng dùng bửa, tuy người mạnh miệng lên tiếng mời đi ăn là Tiểu Vi nô tỳ nhưng người trả tiền lại là Tiểu Thư đại lão gia.
Vì nhà không cùng đường nên dùng cơm xong ba người đã tách ra, Tống Thanh lái xe trở về nhà còn An Vi và Diệp Khả Thư cùng nhau đi hóng gió.

Xe dừng lại bên bờ sông nhỏ, mở cửa bước xuống xe, Diệp Khả Thư bất ngờ bị cơn gió ập đến, tóc bay tán loạn. Cô im lặng nhìn màn đêm, có lẽ cô đặc biệt thích không gian yên tĩnh này, thật tĩnh lặng nhưng cũng thật đáng sợ. Không biết từ lúc nào An Vi đã đứng cạnh cô, đôi mắt nhìn cô đâm chiêu

" Thanh tỷ thích cậu?"

" Ân."

" Vậy cậu..."

" Tớ không có cảm giác với tỷ ấy."

" Cũng đã lâu lắm rồi, cậu đâu cần cố chấp như vậy."

" Là tớ đang cần thời gian chửa lành vết thương."

An Vi thở dài, hơn ai hết nàng là người hiểu rỏ Diệp Khả Thư nhất, cũng là người chứng kiến mọi chuyện. Lúc người kia vừa bỏ đi, nàng đã an ủi rất nhiều nhưng cô vẫn cứ như cái xác không hồn. Đến khi sự việc kia xãy ra, một người quan trọng khác lại bỏ cô mà đi, có lẽ do chịu đã kích quá lớn nên trong một thời gian dài cô bị trầm cảm nặng, đến khi chửa được cô lại lao đầu vào công việc và tìm đến trò chơi " không cảm xúc " kia. Mặc dù bề ngoài cô tỏ ra không sao nhưng nàng biết Diệp Khả Thư bây giờ không còn là cô bé ngây ngô hay cười của trước kia nữa. Dù có chuyện gì xãy ra nàng sẽ luôn ở bên cạnh cô vì giờ đây cô không chỉ là bạn mà còn là người thân của nàng.
* JQ: Gian tình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play