"Cô...!cô làm sao...!làm sao lại có được nó...?!" Nghi Cẩn Trì thật sự không dám tin những thứ hiện tại mình đang thấy.

Thông tin của Bạch Uyển Nhược không có gì cả, trước khi bắt đầu gây hấn với người con gái này, ả cũng đã tìm hiểu thông tin rồi.
Chữ Bạch đó luôn khiến người khác lo lắng, cho nên Nghi gia cũng đã điều tra qua một lượt.

Nhưng lại không có cái gì quá đặc biệt, kết luận cuối cùng thì chỉ cho là một người bình thường mà thôi.

Nếu không phải vì cái kết luận đó thì có cho ả chín cái mạng ả cũng không dám đắc tội.
Nhìn cái thẻ đặc quyền kia nhìn lại người con gái xinh đẹp xuất trần kia giống vài phần Bạch đại thiếu đã từng xuất hiện nhiều lần trên tivi và báo chí.

Không, giờ phải nên gọi là Bạch tổng mới đúng, xem ra đây quả thật là Bạch nhị tiểu thư mà Bạch gia ẩn giấu bao lâu nay.
Nhưng chính vì thế mà ả càng không thể chấp nhận.

Đã là Bạch nhị tiểu thư tại sao lúc bình thường ở trường lại điệu thấp như thế, nhìn chẳng khác nào là một đứa con gái bình dân, có hậu trường lớn như thế sao lại phải lẫn vào đám người bọn họ chứ.

Bình dân? Bây giờ ai mới là kẻ bình dân đây?!
Bây giờ, Nghi Cẩn Trì cảm giác bây giờ vô cùng khủng hoảng.

Chết tiệt, tại sao lại xui xẻo như vậy chứ, đụng ai không đụng, sao lại đụng trúng Bạch gia thế khủng kia chứ?
Nghi Cẩn Trì lúc này có thể hình dung ra được thảm trạng của bản thân và cả Nghi gia phía sau lưng ả.

Liệu bây giờ hối hận có còn kịp không?!
" Thế nào?! Nghi Cẩn Trì, đừng nói với tôi là cô không biết vì sao tôi có nó đấy chứ! Hửm?!" Uyển Nhược lạnh lùng chất vấn.
Bình thường không phải kêu căng ngạo mạn lắm hay sao?! Đụng phải người không nên đụng thì lại trở nên co ro cúm rúm như vậy?! Thật không hiểu gia giáo của mấy cái đám người này rốt cuộc thuộc hàng phế phẩm nào thế?
"Không...!là đã biết! Uyển Nhược, nể tình chúng ta là bạn học cùng khoa, tha lỗi cho mình có được không? Mình chỉ qua...!chỉ qua là...!bốc đồng tuổi trẻ không hiểu chuyện nên mới..." Nghi Cẩn Trì lấy hết sức để cố ổn định sự sợ hãi trong lòng.

Biết, nếu như lại càng cố ương ngạch thì cô và cả Nghi gia sẽ hứng chịu hậu quả khôn lường, nên bây giờ Nghi Cẩn Trì chỉ còn có cách níu kéo lại mối quan hệ với Bạch nhị tiểu thư mà thôi.
"Nên mới kiêu ngạo lên mặt đòi dạy đời tôi sao? Nghi Cẩn Trì, trước khi cô làm việc gì đều không nghĩ đến hậu quả à?! Bây giờ còn muốn tôi nể tình, tôi chẳng có tình gì để nể đối với cô cả?! Nghi đại tiểu thư cô đã thành công chọc giận tôi rồi, cô nói tôi nên xử lí cô và Nghi gia nhà cô như thế nào đây?!" Bạch Uyển Nhược chẳng thể nào hiểu nổi, tại sao lại có người không có miếng thông minh nào trong đầu như thế?! Đi gây chuyện với người khác rồi kêu người đó nể tình mà tha cho, ngu thì cũng nên để dành cho người khác ngu nữa chứ!?
"..." Nghi Cẩn Trì không thể cãi lại được, đường sống của ả dường như bị chặn hết rồi.
" Trì Trì, em làm sao vậy, chẳng phải bình thường chúng ta vẫn trên cơ Bạch Uyển Nhược hay sao?" Thằng con trai bên cạnh nghe vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì.

Hắn đã đi bên cạnh Nghi Cẩn Trì với thân phận là bạn trai cô ấy đã gần một năm, hắn chưa bao giờ thấy cô ấy bị lép vế trước một ai cả.
"Mày không muốn chết thì im miệng ngay cho tao!" Nghi Cẩn Trì điên tiết tát hắn một cái đau điếng.
" Thật là một màn kịch thật hay! Nhưng mà vẫn là nên kết thúc đi thôi!" Một giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.

Cùng lúc đó là một đám người cùng bước vào.
" Tư thúc, thúc đến rồi!" Bạch Uyển Nhược nhận ra người đến là Tư Chín Dĩnh liền lên tiếng chào hỏi.
" Vâng tiểu thư, tôi đến không trễ chứ?!" Tư Chính Dĩnh lễ nghi chào lại Bạch Uyển Nhược.
" Không trễ! Làm việc rất nhanh nữa là! Chú dọn dẹp đám người này giùm con nha!" Bạch Uyển Nhược lắc đầu trả lời Tư Chính Dĩnh.

Sau đó cô lạnh lùng nhìn đám người Nghi Cẩn Trì mà nói.

" Vậy chúc tiểu thư ngon miệng! Tôi đi làm việc của mình đây ạ! Nghi đại tiểu thư, ba của cô vẫn còn đang chờ cô đi gặp mặt ông ấy đấy ạ!" Tư Chính Dĩnh vẫn giữ thái độ lịch sự để đối đãi đối với Nghi Cẩn Trì.
" Khoan đã, cháu còn quên một việc.

Việc ngày hôm nay con không muốn ai đồn đãi ra bên ngoài, cũng đừng để bọn họ lo lắng cho con." Trước khi Tư Chính Dĩnh đưa người rời đi, Bạch Uyển Nhược gọi lại.
" Điều này tôi đã biết, thưa tiểu thư!" Tư Chính Dĩnh cười hiền hậu đáp lại.

Nhị tiểu thư thích điệu thấp tất nhiên ông biết rõ, tính tình hiếu thảo không muốn trưởng bối trong nhà lo lắng ông tất nhiên cũng chú ý đến.
" Hì! Con cảm ơn chú?" Bạch Uyển Nhược yên tâm mà giao tất cả những chuyện còn lại cho Tư Chính Dĩnh.

Trong lòng cũng cảm thán, anh Thiệu Huy cùng đám người bọn họ làm việc thật nhanh chóng.
Vì vậy, trước khi đưa Nghi Cẩn Trì đi, Tư Chính Dĩnh dàn xếp một số việc để không bị lộ tin tức của Bạch nhị tiểu thư ra ngoài.
" Hửm?! Sao hôm nay nhà hàng này có vẻ rộn ràng hơn bình thường vậy?! Không biết chị Uyển Nhược và mọi người ngồi ở đâu nhỉ?" Giang Tiệp Nhi bước vào nhà hàng thì thấy người ở đây rối thành một đoàn.

Dù thắc mắc nhưng trước đó cô vẫn nên kiếm người mình cần tìm trước đã.
"Các chị, có chuyện gì mới xảy ra ở đây vậy?!" Sau khi được chỉ dẫn, Giang Tiệp Nhi cũng tìm được đám người Bạch Uyển Nhược.

Sau màn chào hỏi, Tiệp Nhi ngồi xuống chiếc ghế trước đó được Bạch Uyển Nhược kêu chuẩn bị.

Lúc này, cô đưa ra câu hỏi mà cô thắc mắc.
" Là Nghi Cẩn Trì, cô ta đến gây hấn với Uyển Nhược." Mộc Đinh Ly ngừng lại động tác ăn của mình một chút để nói chuyện.

" Nghi Cẩn Trì, người của Nghi gia à?! Rồi cô ta đâu?! Để em tẩn cô ta một trận.

Cô ta nghĩ mình là ai lại dám gây chuyện với chị Uyển Nhược của em chứ?!" Giang Tiệp Nhi buồn bực muốn tìm người tính sổ.
" Đã giải quyết xong rồi! Em vẫn là nên dịu dàng một chút!" Bạch Uyển Nhược cốc nhẹ vào đầu Giang Tiệp Nhi, răn dạy cô nàng một chút.
" Nhờ vậy, mới biết cậu là Bạch nhị tiểu thư gia thế hiển hách!" Đinh Kiên Ngân nhìn Bạch Uyển Nhược nhẹ nói.
" Tớ chỉ là không muốn có chuyện phiền phức quay quanh mình.

Tớ cũng không muốn mang danh dựa hơi gia đình! Có một số cái, vẫn là tự các cậu hiểu đi.

Ngay hôm nay, ai phản bội tớ, kết cục cũng không lành đâu." Bạch Uyển Nhược nhẹ nói, thanh âm có chút lành lạnh mang xu hướng cảnh cáo.
"Đã hiểu!" Đinh Kiên Ngân gọn lẹ, La Mỹ Lan cũng không có ý kiến gì nhiều, Mộc Đinh Ly lắc đầu liên tục để biểu thị.
Bọn họ chẳng có cái gì để phản bội cả, một người như Bạch Uyển Nhược chịu kết bạn với ba người bọn họ thì nên trân trọng mới phải chứ.

Nhưng tối ngày hôm nay họ cũng hiểu, Uyển Nhược chưa thật sự tin tưởng một trăm phần trăm vào họ.

Đành thôi, dù gì cũng mới quen thân thôi mà.
.........
Chín giờ tối ngày hôm ấy, một phòng Vip tại một quán bar được xem là khá lớn của S thành, Cố Ninh đang ngồi thư thái thưởng thức ly rượu trên tay.

Dưới chân hắn là một cô gái thân hình nóng bỏng, không mảnh vải che thân, đang cố dùng miệng để chăm sóc cái chân thứ ba của hắn.
" Cố thiếu gia, anh thấy em phục vụ như thế nào?!" Cô gái kia sau khi chăm sóc vật kia của hắn đến bắn ra, liếm láp kiều mị rồi trườn lên hôn lấy đôi môi có dính chút rượu của Cố Ninh, âm thanh hấp dẫn mà hỏi.
"Em đó, đã nói câu này với bao nhiêu thằng đàn ông rồi?!" Cô Ninh đổ ly rượu trên tay mình xuống tấm lưng trơn mượt của cô gái, rồi nâng cằm cô lên mà hỏi.
" Ưm...! Người ta đây chỉ có hỏi câu đó với mình anh mà thôi! Cố thiếu, anh còn không mau cho người ta thõa mãn!" Cô gái kia vì bị Cố Ninh đổ rượu lên người mà run run, kiều mị ma sát vùng mẫm cảm của mình vào cái chân thứ ba của Cố Ninh.
"Không cần như thế gấp gáp! Em dâm như thế, rốt cuộc cái lỗ này đã phục vụ bao nhiêu cây cột rồi?!" Cố Ninh một tay xoa nắn bờ mông cong của cô gái, một tay luồn vào nơi tư mật mà bắt đầu đùa bỡn.

"Của người khác chỉ là cây tăm, của anh mới là cây cột! Ưm...!mau cho em cây cột của anh đi được không?!"
" Được thôi....!"
" Người hãy quên...~" Cố Ninh chuẩn bị động thì điện thoại của hắn liền vang lên.
" Có chuyện gì?!" Bị người cắt ngang d*c vọng, hắn đen mặt, khó chịu mà lên tiếng.
"Cố tổng, Nghi gia và Trạch gia không hiểu nguyên do bị sụp đổ rồi!" Tiếng ở đầu dây bên kia là trợ lý làm việc của Cố Ninh.
"Sụp đổ? Cái gì sụp đổ?" Cố Ninh chưa nghe rõ ràng liền hỏi lại.
" Là Nghi gia cùng Trạch gia! Không rõ nguyên nhân gì liền bị diệt rồi?" Trợ lý bên kia kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
" Là ai làm?! Tại sao không rõ nguyên do hả?! Nuôi các người như thế, đều là một lũ ăn hại!" Cố Ninh ngay tức khắc đứng dậy sau khi nghe trợ lý của mình một lần nữa khẳng định thông tin.
Trạch gia hắn không nói vì Trạch gia không có được mấy cái tác dụng, nhưng Nghi gia thì khác.

Nghi gia là một trong những gia tộc đứng đầu tầng lớp trung lưu, sao lại có thể dễ dàng nói sụp đổ là sụp đổ.

Nghi gia đang trên đà phát triển kinh tế, hắn có thể lợi dụng con cờ này làm lá chắn cho mình cho một vài phi vụ bất hợp pháp sắp tới, cũng có thể lợi dụng để tránh mũi nhọn, làm bia đỡ đạn bên ngoài để hắn thực hiện những âm mưu ngay sau đó.
Nhưng mà bây giờ lại như một cú trời giáng bất ngờ, Nghi gia bị diệt rồi.

Mà thông tin cũng không đi được quá sâu, đám người làm việc tình báo này, đúng là một lũ ăn hại.
" Xin lỗi Cố tổng, thông tin không thể nào lấy sâu hơn được nữa! Dường như có một thế lực nào đó gây tác động vào, chúng tôi không thể cạy mở bất kì thông tin nào được thêm." Giọng trợ lý của Cô Ninh thấp thỏm lên tiếng đáp trả.
" Hừ! Một lũ ăn hại! Thêm một ngày nữa, nếu không có thêm được bất kì thông tin nào, tụi mày liền đi chết hết đi!" Cố Ninh tức giận cúp máy.
Khi Cố Ninh tức giận, mặt mày hắn trông thật đáng sợ, cô gái kia âm thâm cố gắng chuồn đi.

Dù sao cô cũng vì mưu sinh nên mới bán mất sỉ diện đi làm những việc dơ bẩn này.

Nhưng cô chưa kịp trốn thì đã bị Cố Ninh đang điên tiết vật cô trở về, đè cô dưới thân mà điên cuồng tra tấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play