Sau ngày tham gia thi tuyển casting, Bạch Uyển Nhược trở về với đời sống sinh viên hằng ngày, yên yên bình bình mà vui vẻ.
Ngày hôm sau cô cũng nhận được cuộc gọi từ Tạ Nghệ Hân thông báo về buổi họp nhận vai và lịch khai máy.
Đến thời điểm hiện tại, Bạch Uyển Nhược cô cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Sau khi biết được tin, đám bạn trong phòng đặc biệt là cô nàng tăng động Mộc Đinh Ly nồng nhiệt chúc mừng.
Cả đám rủ nhau đi chơi, ăn uống chúc mừng cho sự kiện có thể đổi đời này của Bạch Uyển Nhược, Uyển Nhược cũng không thể từ chối sự nhiệt tình này liền đồng ý.
Nếu đã như vậy thì chắc chắn sẽ không thiếu những người thân thiết của cô ở đây, Uyển Nhược gọi cho Giang Tiệp Nhi, tuy nhiên Tiệp Nhi đang bận chuẩn bị công tác khai giảng của sinh viên năm nhất nên sẽ đến trễ, Uyển Nhược dặn dò cô ấy vài câu rồi tắt máy.
Sau đó bốn người bọn họ đi dạo trước.
"Đi cả buổi chiều cả người mình bây giờ cảm thấy rũ rượi rồi đây.
Cũng sắp tối rồi mình vào quán ăn nào đó ăn tối đi.
Bụng tớ cũng đói meo rồi nè!" Mộc Đinh Ly rũ tay mệt mỏi nói.
"Cậu đó, chạy nhảy khắp nơi rồi than mệt.
Nhưng mà tớ cũng đói thật rồi, hay là kiếm nơi nào ngon làm một bữa đi." La Mỹ Lan liếc mắt khinh thường nhìn Mộc Đinh Ly, sau đó cũng xoa xoa bụng nói với Bạch Uyển Nhược.
"Cậu thì thế nào A Ngân?!" Bạch Uyển Nhược lắc đầu nhìn hai người bạn không một chút nghị lực nào của mình.
Cô cũng không quên người còn lại trong đám, Đinh Kiên Ngân, người này đi chơi mà như cỗ máy di động vậy đó, suốt cả buổi chiều chưa hề nói một lời nào, chỉ sợ là người khác thì cô gái này liền bị bỏ quên xó xỉnh nào rồi dù đang có mặt đi cùng một đám.
"Có chút đói!" Đinh Kiên Ngân khuôn mặt vẫn không có cảm xúc mà trả lời, làm người khác nhìn vào đúng là cô khá là bình thường và nói không hề sai sự thật.
Tuy nhiên ngay sau đó, cơ thể lại bán đứng những gì cô biểu hiện.
Một tiếng Rột từ trong bụng cô phát ra làm cả đám ngẩn ngơ, sau đó liền phụt cười.
"A Ngân à, cậu trang cái gì chứ.
Đói thì nói đói đi chứ, như bọn mình nè, xem ra cậu có vẻ còn đói hơn cả bọn mình nữa.
Bụng cậu kêu thật to nha." Mộc Đinh Ly nghĩ gì nói đó, nói chuyện liền chẳng có duyên miếng nào.
La Mỹ Lan thấy sắc mặt của Kiên Ngân càng ngày càng đen liền mau chóng chặn miệng Đinh Ly lại.
"Tính Ly Ly là vậy, A Ngân cậu đừng để ý nha!!" La Mỹ Lan âm thâm kêu khổ.
Cô nàng Ly Ly này thật sự cần chỉnh lại nhiều lắm, nếu như lỡ mồm gây ra họa thì cô làm sao cứu được đây chứ.
"Nếu đã đói thì chúng ta đi ăn thôi.
Phía trước là khu vực gần thư viện trường mình, cách đó nửa cây số có một nhà hàng ăn khá ngon, chúng ta đến đó đi.
Lần này là tin vui của mình cho nên bữa ăn hôm nay tớ mời." Bạch Uyển Nhược lên tiếng cắt ngang hai bên.
Miệng mồm của Ly Ly quá lanh lẹ chưa kiểm xoát được lời nói nhưng cũng may A Ngân có lẽ sẽ không tính toán với điều vô thức này của cô ấy.
"Không cần phải như thế, ăn quán bình thường đã cũng đã bộn tiền rồi, ăn nhà hàng thì mắc hơn rất nhiều.
Nếu cậu chi tiền thì..." Mỹ Lan ngăn cản ý định này của Uyển Nhược.
"Không sao, tài chính của mình dư dả chi trả cho ngày hôm nay.
Các cậu không nhận chính là không nể mình rồi." Bạch Uyển Nhược biết họ lo lắng về điều gì liền nói.
Sau khi nghe Bạch Uyển Nhược thuyết phục, cả ba người La Mỹ Lan liền đồng ý.
Vì đường cũng khá xa mà cả đám thì cũng đã khá thấm mệt vì đi dạo hết một buổi chiều, nên liền gọi một chiếc taxi đi đến nhà hàng mà Bạch Uyển Nhược nói.
Trên xe, Bạch Uyển Nhược lại suy nghĩ có nên đem theo một chiếc xe không, cô không thích kiểu gọi taxi này lắm, nếu về trễ thì không còn taxi để mà bắt về đâu.
Với lại sau này khi đi diễn sẽ đi lại nhiều, cứ đi taxi thì không tiện cho lắm.
Nhưng mà nếu đem theo xe thì có quá lộ liễu hay khoe khoang gì không nhỉ, ừm thì một chiếc BMW hạng trung sẽ không quá khoa trương đi.
Trôi theo dòng suy nghĩ của Bạch Uyển Nhược, không quá lâu taxi liền dừng ngay cổng của một nhà hàng sang trọng.
Cả đám bước xuống, Mộc Đinh Ly nhìn tới nhìn lui, hai người La Mỹ Lan và Đinh Kiên Ngân cũng quan sát nơi họ mới đặt chân tới này.
Vô cùng nhanh chóng họ nhận ra đây không phải là một nhà hàng bình thường, mà đó là một nhà hàng năm sao có tiếng trong khu vực.
Âm thầm chậc lưỡi, bữa ăn hôm nay thật nhiều tiền a, nhà của Uyển Nhược chắc hẳn khá là giàu nếu không cô ấy cũng sẽ không chịu chi như vậy.
Bạch Uyển Nhược ra hiệu bọn họ bước vào, khi họ bước vào liền có nhân viên phục vụ hướng dẫn, không muốn quá phô trương Bạch Uyển Nhược khiêng đề nghị ngồi ở đại trạch mà không ngồi ở phòng Vip như mọi lần cô đến.
Nhân viên này cũng đã nhiều lần tiếp đãi vị nữ khách nhân này nên rất hiểu ý liền đưa họ đến chỗ khá yên tĩnh, Uyển Nhược gật đầu hài lòng, cô thật sự không thích nơi quá ồn ào.
Sau đó bọn họ liền chọn món, đám người Mộc Đinh Ly là lần đầu đến những nơi sang trọng như thế này khi nhìn menu liền có chút bối rối cùng phân vân, quá nhiều món và nhìn món nào cũng ngon hết cả làm bọn họ quá khó để lựa chọn.
Đinh Kiên Ngân là người chọn nhanh nhất, vì cô không quá coi trọng việc ăn uống, cô thuộc kiểu ăn sao cũng được miễn có ăn thì mọi thứ đều được cả.
Tiếp theo là Mỹ Lan, cô chọn những món ăn theo nguyên liệu mà cô thích, món cô chọn chủ yếu đều là hải sản.
Bạch Uyển Nhược càng gọn gàn dứt khoát, cô hiển nhiên sẽ chọn món ngon nhất ở đây theo khẩu vị mà cô hay ăn.
Còn lại Mộc Đinh Ly cứ vẫn loay hoay, nhân viên phải gợi ý mãi và Bạch Uyển Nhược phải chen vào giúp cô chốt quyết định.
"Giúp tôi chuẩn bị những món này nhé! Cò nữa, giúp tôi chận bị thêm một cái ghế, chốc nữa một người bạn của tôi sẽ đến." Bạch Uyển Nhược căn dặn người phục vụ.
Người nọ gật đầu đáp ứng rồi lui đi.
"Wow!! Tớ sắp chết ngất với tràng diện này rồi đó.
Nếu không có cậu, bọn tớ cũng không biết tới chừng nào mới có thể đặt chân đến những nơi này nữa!" Mộc Đinh Ly cảm thán.
Không phải cô chưa từng vào nhà hàng, đám cưới này nọ của dòng họ ở quê cũng thường hay tổ chức ở nhà hàng nhưng nhà hàng nơi cô ở sao có thể bằng nơi đây.
Ở đây một nhà hàng bình thường nhất cũng đã hơn rất nhiều lần so với một nhà hàng lớn nhất ở nơi cô ở rồi.
Đó là sự chênh lệch của tỉnh lẻ và thành phố trung tâm quốc gia.
"Sau này có cơ hội liền sẽ đến những nơi này nhiều hơn.
Các cậu cũng đừng tăng bốc tớ như vậy, sau này tốt nghiệp rồi, làm ra tiền các cậu cũng sẽ vào được thôi." Bạch Uyển Nhược nhìn đôi mắt tỏa sáng ánh sao kia của Mộc Đinh Ly liền cười nói.
Nếu chịu khó, thông minh và biết cách kiếm tiền họ cũng sẽ có ngày bước vào những nơi đắc đỏ như này thôi.
Đến những nơi như thế này ở thời điểm hiện tại có thể giúp họ mở mang tầm mắt và mở rộng tầm nhìn mà cố gắng hơn.
Điều này tốt chứ không xấu.
"Bọn tớ chắc chắn sẽ cố gắng để được như vậy." Mộc Đinh Ly cười theo nhận xét của ba người cong lại gọi là thiên chân vô ta nói.
Suy nghĩ quá đơn giản rồi, Ly Ly của tôi ơi.
"Gửi theo hương hoa mây mù giăng lối ~~~" Trong lúc chờ đợi món ăn được đem lên, tiếng nhạc chuông điện thoại của Uyển Nhược vang lên.
"Tớ nghe điện thoại một chút nhé." Bạch Uyển Nhược xin nhìn điện thoại liền lên tiếng nói.
Ba người Đinh Kiên Ngân tất nhiên là không ý kiến gì rồi.
"Con nghe đây, mẫu thân đại nhân." Người gọi đến chính là Vương Yến - Bạch phu nhân.
"Haizz, con đó, ở bên ngoài liền muốn quên luôn mẹ phải không?!" Giọng Vương Yến có phần phàn nàn.
"Đâu có đâu, con gái yêu nhớ mẹ lắm đó!" Bạch Uyển Nhược nghe mẹ mình hoàn nàn như vậy liền mỉm cười đáp lại.
"Nhớ nhưng lại không thèm gọi về cho mẹ sao? Con và anh hai con đều nhứ vậy, A Huy nó bận tối mặt mẹ còn thông cảm được, con thì lại không được rồi." Vương Yến một bên hừ lạnh nói.
Tụi nhỏ càng lớn thì càng xa cách với đám già này, mỗi đứa một việc, chỉ mấy ngày xa cách liền nhớ tụi nó rồi.
"Mẹ và cả nhà đã ăn tối chưa?!" Đói với vấn đề này Bạch Uyển Nhược từ chối trả lời, càng lớn thì càng xa cha mẹ, nhưng cô không thể cứ mãi sống dưới bóng gia đình, cô cần phải học cách sống xa gia đình, tự lập cho chính bản thân.
Nhiều lúc cũng muốn về nhà làm nũng với mẹ với ba lắm nhưng bản thân mình cần phải trưởng thành nên phải nhịn xuống.
"Cả nhà đều đã ăn rồi.
Đúng rồi con gái, A Huy vừa mới nói với mẹ về buổi casting, anh con khen con rất nhiều.
Con làm tốt lắm con gái, Tiểu Nhược con gái của mẹ luôn luôn tuyệt vời như vậy.
Sau này phải cố gắng hơn nữa đấy, ba con cũng gửi lời chúc mừng con, đừng trách ông ấy, ông ấy...!ba con chỉ không muốn con chịu khổ.
Cố lên, mẹ yêu con!" Vương Yến vào thẳng vấn đề mà bà muốn nói, có những đứa con tài giỏi xuất chúng như thế, cuộc đời này của bà không còn gì hạnh phúc hơn.
"Vâng! Con cảm ơn mẹ yêu của con! Đúng rồi mẹ, con muốn xe riêng, liệu có được hay không?!" Bạch Uyển Nhược thật sự vô cùng yêu quý cái gia đình này, ấm áp và tuyệt vời đến như thế.
Nói rồi nghĩ đến cái suy nghĩ lúc trước của mình, cô liền lên tiếng hỏi.
"Cái đó liền hỏi anh con đi.
Có vài chuyện anh con đã xin ba và ông nội con tự mình làm chủ rồi, ba mẹ hay ông bà nội cũng sẽ không nhúng tay vào sự sắp xếp của nó." Vương Yến không thể quyết định vấn đề này được.
Việc cho Bạch Uyển Nhược có xe riêng để đi lại thoải mái bà không cấm nhưng ở tình hình đấu đá ngầm ở khắp nơi bà không thể quyết định một cách lơ tơ mơ được, bà không thể để con gái mình gặp phải nguy hiểm.
"Vậy được, con liền hỏi ý anh hai." Bạch Uyển Nhược đáp lại, hai mẹ con nói vài câu hỏi thăm nhau rồi cúp máy.
Nghĩ đến anh hai nhìn như hiền lành lại cực kì nghiêm khắc kia của mình, Bạch Uyển Nhược có cảm giác kế hoạch muốn xe riêng của mình dường như sẽ thất bại trong nháy mắt.