Bỏ mặc đám người Trạch Cẩn, bốn người Bạch Uyển trở về phòng, vài phút đầu của quảng đường bọn họ chỉ im lặng.
Bầu không khí im lặng kết thúc khi cả bốn người vừa xuyên qua khỏi khu công viên, người phá vỡ sự trầm mặc này lại là người ít nói nhất trong đám - Đinh Kiên Ngân.
"Đâu mới là cậu?!" Đinh Kiên Ngân đang đi thì đột nhiên thốt lên một câu hỏi, mà câu hỏi này tuy không chỉ rõ là ai nhưng cả bốn người đều hiểu người cần trả lời là ai.
"Tớ vẫn tớ chứ không là ai cả! Ngày hôm nay, nếu tớ không có bộ mặt như vậy thì kết cục của tớ sẽ là gì mọi người đều hiểu mà, tớ vốn không phải là một đứa con gái mềm yếu, vì vậy tớ nghĩ biểu cảm đó cũng không quá gây sự ngạc nhiên đi.
Phải không?".
Bạch Uyển Nhược cười nói, bất đắc dĩ cô mới lộ ra biểu cảm đó của mình, bình thường cô không muốn lộ ra bộ mặt đó một chút nào, nhưng mà để lộ nó cũng chả sao.
Đối với ba người bạn cùng phòng này, cô vừa tin tưởng mà cũng không quá tin tưởng, bộ mặt lạnh lùng đó có thể xem như là vừa cảnh cáo cũng là vừa cho bọn họ thấy sự chân thật không dấu giếm của mình.
Nếu thuận lợi thì có thể kết thêm vài người bạn, nếu không thì cũng không có liên hệ gì với nhau, yên bình mà sống, còn nếu đối nghịch thì ngày hôm nay xem như là một cảnh cáo, để họ biết rằng cô không phải là quả hồng mềm thích bóp sao thì bóp.
"Không phải! Chỉ qua là ngày hôm nay được nhìn nhiều biểu hiện cảm xúc của cậu làm bọn tớ hơi hoang mang, chứ không phải là có ý xấu hay nghi ngờ gì cậu đâu.
Cậu lúc nãy cũng rất ngầu nha!!" La Mỹ Lan nghe giọng điệu có phần nghi vấn của Bạch Uyển Nhược liền nhanh chóng giải thích.
Ngoài cái danh giáo hoa mà Mỹ Lan cô không thích ra thì Uyển Nhược chính là một người bạn đáng kết giao, cô không muốn vì chuyện này mà bỏ lỡ một người bạn, dù cho họ chỉ vừa mới quen nhau trong ngày hôm nay.
Đinh Kiên Ngân cũng nhàn nhạt gật đầu như đồng ý với điều mà La Mỹ Lan nói.
"Ha! Tớ không có ý gì, dù gì chúng ta cũng chỉ mới quen.
Nhưng mà chuyện ngày hôm nay tớ mong rằng sẽ chúng ta sẽ gắn kết hơn, dù gì chúng ta đều là bạn cùng phòng, ngủ chung một phòng, ngày ngày đều gặp nhau, tớ cũng không mong rằng chúng ta cứ như người xa lạ.
Các cậu nói phải không?!" Bạch Uyển Nhược cười hiền hòa nói, ý trên lời nói và hành động, không cần phải nói toẹt ra trong bốn người đều sẽ hiểu.
"Chuyện lúc nãy làm tớ sắp chết điếng đây nè! Quá nguy hiểm rồi đó!!!" Mộc Đinh Ly mặt mày vẫn còn tái xanh, từ nãy đến giờ vẫn ôm lấy cánh tay của Mỹ Lan không chịu buông, khó khăn nói.
"Đã bước ra đời thì những cảnh này là chuyện không hiếm lạ, là con gái ở thời điểm hiện tại chúng ta không nên mãi yếu đuối và ngây thơ, có đôi khi cũng phải mạnh mẽ hơn cả đàn ông.
Mạnh mẽ đúng lúc, yếu đuối đúng nơi thì mong ra cuộc sống của cậu mới tốt lên được.
Ly Ly, cậu cần phải mạnh mẽ hơn, nếu như không có bọn tớ, cậu phải làm sao, yếu đuối để đám người làm bẩn xã hội đó làm nhục cậu à? Với tớ thì bọn họ chính là kết cục như vậy!" Uyển Nhược lắc đầu nhìn Mộc Đinh Ly, con gái yếu đuối sau này sẽ vô cùng khổ sở, Uyển Nhược đành phải đanh thép nói đạo lý.
"Ừm, tớ sẽ cố!!" Đinh Ly ủ rủ nói.
"Cố gì chứ, là phải mới đúng!" La Mỹ Lan nhéo một cái lên tay Mộc Đinh Ly, hừ một tiếng nói.
"Á! Cậu có biết đau không đấy hả? Lan Lan chết tiệt, đồ thúi tha...hừ hừ!!!" Mộc Đinh Ly phùng mang trợn mắt nhìn La Mỹ Lan.
Hai người này lại một trận đùa bỡn.
"Cậu rất lợi hại!" Đinh Kiên Ngân bước tới đứng kế bên Uyển Nhược nói âm lượng đủ hai người nghe.
"Quá khen! Cậu cũng đâu kém!" Uyển Nhược cười nhẹ đáp lại.
"Và cũng rất bí ẩn?!" Đinh Kiên Ngân thả thêm một câu rồi tiến về phía trước, hai cô bạn kia còn đang vui đùa ở phía trước.
Thật là nhạy bén a! Uyển Nhược nhẹ cười rồi cũng nhấc chân tiến về phía kí túc xá của mình.
Còn về phần đám người Trạch Cẩn, tên này thì thảm rồi, khắp người đầy thương tích, sau đó được những sinh viên còn di chuyển được đưa đến bệnh viện.
Lần này hắn trêu chọc không đúng người làm cho con đường học vấn của hắn cũng như của đám sinh viên đi theo hắn vào đêm đó liền bị cắt ngang, chính thức bị nhà trường đuổi học.
Trạch gia cũng vì Trạch Cẩn mà bị liên lụy, từ đó trong giới thượng lưu không còn gia tộc họ Trạch nữa.
Và đó cũng là chuyện ngày hôm sau.
Đám người Bạch Uyển Nhược khi về phòng thì thấy trước phòng kí túc xá của mình có một nữ sinh viên đứng chờ trước cửa.
Bọn họ nhanh chóng nhận ra người đó là ai, không nghĩ tới một vị giáo hoa khác của trường lại đến đây, người đến là một trong sáu vị giáo hoa của trường Đại học Hoàng Huy - Giang Tiệp Nhi.
Ba người Đinh Kiên Ngân không nghĩ rằng bản thân quen biết vị giáo hoa này, bản thân cũng không có gì để cho một vị giáo hoa như Giang Tiệp Nhi đến nhờ vả, dù bọn họ đều là học tỷ của Giang nhị tiểu thư.
Giang Tiệp Nhi vừa tốt nghiệp cấp ba cách đây mấy tháng và đã thành công bước vào đại học Hoàng Huy.
Cô lựa chọn ở kí túc xá và đã chuyển vào đây cách đây hơn một tuần.
Dù mới vào nhưng với nhan sắc nổi bậc của cô, cô nhanh chóng bị phong lên thành một giáo hoa.
Giang Tiệp Nhi nhan sắc có, thành tích học tập cũng dạng top đầu, gia thế khiến người khác ngưỡng mộ, vì vậy nhanh chóng trở tàn tâm điểm là một điều không sớm thì muộn.
Giang Tiệp Nhi đến trước cửa phòng kí túc xá này hiển nhiên là đi gặp người chị họ thân thiết của mình Bạch Uyển Nhược.
"Tiệp Nhi, sao em lại đến đây?" Uyển Nhược thấy cô nàng hiển nhiên là biết cô đến tìm ai.
Ba người còn lại chậc lưỡi, kêu thầm Quả nhiên.
"Chị Uyển Nhược, em chờ được chị rồi!" Giang Tiệp Nhi cười bước đến ôm chầm lấy Uyển Nhược.
"Dạo này có bị ủy khuất không? Em đó, nếu có khổ sở phải nói với chị đó!" Bạch Uyển Nhược hiểu rõ con người cũng như tình cảnh của Giang Tiệp Nhi.
Cô cũng không thể giúp được gì ngoài việc ở bên cạnh Tiệp Nhi, an ủi và khuyên răng cô nàng.
"Hì hì! Ai mà giám chọc em chứ?! Không ủy khuất, không ủy khuất, chỉ qua là ở đây em bị cô lập thôi.
Bây giờ, chị cũng chuyển ra kí túc xá ở rồi, em vô cùng vui mừng đấy!!" Giang Tiệp Nhi cười hì hì nói với Bạch Uyển Nhược.
"Cực khổ em rồi! Đến chị giới thiệu cho em mấy học tỷ phòng chị.
Đây là...." Bạch Uyển Nhược nhéo nhéo hai má Giang Tiệp Nhi, kéo cô nàng nghe cô giới thiệu những người bạn cùng phòng của mình.
"Chào Tiệp Nhi, thật là một tiểu mỹ nhân a!!" Ba người Đinh Kiên Ngân gật đầu lại chào đón Giang Tiệp Nhi, Mộc Đinh Ly ánh mắt phát sao nói.
"Em chào các học tỷ!" Giang Tiệp Nhi hơi e dè chào hỏi.
Từ chuyện lúc nhỏ, Giang Tiệp Nhi bị một căn bệnh đó là chướng ngại giao tiếp, bị cô lập một mình, tuy rằng bây giờ đã đỡ hơn nhưng vẫn còn run sợ khi nói chuyện với người khác, cô chỉ nói chuyện thoải mái với những người thân thuộc với mình được thôi.
"Hảo dễ thương nha! Vào phòng thôi nào!" La Mỹ Lan tuy rằng hình tượng cá tính và mặt mũi có chút sắc bén làm người khác hơi sợ và không mấy thiện cảm nhưng bình thường vẫn tươi cười.
Còn Đinh Kiên Ngân thì người cái gật đầu chào hỏi lúc đầu thì vẫn một bộ dáng lạnh lùng xa cách.
"Kiên Ngân học tỷ hình như không thích em ?!" Giang Tiệp Nhi nắm nhẹ tay áo của Uyển Nhược nhỏ giọng nói.
"Cô ấy là vậy, không phải là không thích em đâu, đừng lo lắng." Bạch Uyển Nhược biết cô suy nghĩ gì, trấn an nói.
"Vâng." Giang Tiệp Nhi nhìn Đinh Kiên Ngân một bộ dáng lạnh lùng xa cách, phong cách mạnh mẽ làm cô sinh ra cảm giác run sợ.
Người này thật sự là có điểm giống với anh trai cùng cha khác mẹ của cô - Giang Hiển.
Người anh trai đó của cô chưa bao giờ chịu chấp nhận cô là em gái của anh ấy dù cô cố gắng để được thừa nhận như thế nào.