"Nghe giọng điệu của cậu, cậu bình thường xem nhẹ mạng sống của mình như vậy à?" Từ Cách Minh không biết vì sao lên cơn tức giận, chính anh cũng chẳng biết.
"Không có nha, tớ rất quý trọng cái mạng nhỏ này của tớ.
Không có cậu thì tớ cùng lắm chỉ là bị thương, có điều hơi nặng một chút xíu.
Hì!" Khá ngạc nhiên khi người lãnh đạm như Cách Minh cũng sẽ nổi giận như vậy.
San San đành lên tiếng giải thích.
"Xem ra sự xuất hiện của tớ hình như khá là thừa thãi rồi." Từ Cách Minh không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Không hề thừa thải, không hề! Nếu tớ bị thương nặng thì vô cùng phiền nha, nếu như quá xui xẻo mà mất đi tính mạng thì càng nghiêm trọng, vì thế không thể hề thừa thải! Đúng rồi, sao cậu lại lên đây." Linh San San cười hì hì nhìn Từ Cách Minh nói.
"Đây là địa bàn của tớ, tớ không ở đây được sao?" Từ Cách Minh nghe cô trả lời cảm thấy thoải mái hơn chút.
Quay về trạng thái lãnh đạm của bình thường hắn hỏi ngược lại cô.
"Địa bàn của cậu, ra tòa nhà này là của Từ thị cậu à?"
"Không, là của riêng tớ.
Nó là một tòa khách sạn cũng có chút tiếng tăm.
Còn cậu, sao lại chạy đến đây uống rượu một mình?" Cách Minh nhàn nhạt nói.
"Tớ...!Được rồi, đúng là có một chút chuyện không vui liền muốn ngồi uống rượu một mình lại bị cậu bắt gặp rồi." Khác với những nụ cười bình thường của cô, nụ cười này vô cùng gượng gạo.
"Có thể kể tớ nghe không, đoi khi kể ra hết rồi sẽ khiến bản thân nhẹ lòng hơn." Từ Cách Minh nhẹ nhàng nói, bản thân cũng biểu hiện ra sẵn sàng nghe cô nói.
"Cậu?! Không cần đâu! Có nói cũng đâu thể giải quyết được gì..." Linh San San lắc đầu do dự nói.
"Aizz!!! Không sao đâu, nói ra tuy có thể chẳng giải quyết được gì nhưng có thể giúp cậu nhẹ lòng hơn.
Mau, kể cho tớ nghe đi, dù sao cũng là bạn khá lâu rồi, không giúp được cậu, tớ cũng khó chịu theo đó." Biết tính của cô cố chấp, Cách Minh đành chặn họng cô, vươn tay nắm lấy tay cô đi đến một bộ bàn ghế gần đó.
Linh San San bị Từ Cách Minh kéo đi không hiểu sao tim cô lại lỡ một nhịp, có điều cô cũng không để ý đến điều này.
"Được rồi, nhưng không được kể cho ai đó nhé!" Linh San San bất đắc dĩ ngồi xuống nói.
"Được!" Từ Cách Minh khẳng khái gật đầu thỏa thuận.
"Ừm!Thật ra là về chuyện tình cảm, có chút phức tạp.
Tớ thích sư huynh của mình từ rất lâu rồi, hai năm trước tớ đã thổ lộ với anh ấy nhưng mà anh ấy nói rằng chỉ xem tớ như là em gái thôi, không hề có bất kỳ tình yêu nam nữ nào còn khuyên tớ từ bỏ tình cảm đó đi.
Nhưng mà thật sự rất khó, đến giờ tớ vẫn không thể từ bỏ việc ngừng yêu anh ấy, cũng vì vậy bọn tớ lẫn tránh nhau.
Hôm nay lại gặp mặt, gặp mặt lại khiến tớ không thể nào kiếm cảm xúc đó lại được.
Cho nên đành một mình trốn ở đây uống rượu.
Thiệu Huy cũng biết chuyện này nên cũng làm ra một vài hành động, cậu ấy đưa Mộng Đình cho sư huynh huấn luyện một phần nào đó cũng muốn dập tắc đi hy vọng muốn kết đôi với sư huynh của tớ.
Bây giờ tớ chẳng biết nên làm thế nào nữa?!"
Linh San San vô cùng bình tĩnh nói hết câu chuyện.
Rồi cô cũng kể một số chuyện liên quan giữa cô và Aileye cho Cách Minh nghe.
Từ đầu đến cuối hắn cũng không nói một câu nói nào mà vô cùng chăm chú lắng nghe, thi thoảng ngắm nhìn San San thật lâu.
"Tớ kể xong rồi, có phải là thấy tớ quá cố chấp không?!" San San sau khi kể xong liền hỏi, giọng cô có chút nghẹn ngào, cô cố cười vui hỏi.
"Không trách cậu cố chấp, khi yêu vốn có sự cố chấp trong đó rồi.
Nhưng quả thật yêu không thể cưỡng cầu, khi yêu phải từ hai phía mới hạnh phúc.
Nếu không yêu mà đến với nhau thì lại càng thêm đau khổ.
Theo tớ thấy thì cậu không phải yêu.
Có lẽ là do tớ trải qua vài mối tình rồi nên hiểu rõ một chút.
Cái cảm giác mà cậu đang có đối với vị sư huynh kia của cậu thật chất mà nói gọi là cảm giác chiếm hữu." Từ Cách Minh suy nghĩ một chút liền nói.
"Cảm giác chiếm hữu??! Cậu với Lê Trực và Thiệu Huy đều có chung một suy nghĩ nhỉ?" Linh San San nghi ngờ nhìn Từ Cách Minh, trên đời này có một câu nói, Một người nói có thể bạn không tin nó là thật, nhưng ba người trở lên nói thì nó lại là sự thật. Hai người kia có nói nhưng không giải thích, cô muốn nghe xem Cách Minh giải thích như thế nào.
"Đều có chung ý nghĩ, bởi vì đó là cùng một câu chuyện.
Theo tớ thấy thì tại vì Aileye đến đúng vào lúc cậu tuyệt vọng nhất, cậu động lòng với người ta là chuyện không thể tránh khỏi.
Anh hùng cứu mỹ nhân tuy không là gì xa lạ, vô cùng cũ rích nhưng lại vô cùng hiệu quả.
Tuy nhiên, theo Aileye nói thì anh chẳng phải là trượng nghĩa gì mà chỉ qua là nhiệm vụ thôi.
Mọi chuyện cũng chỉ là cậu chỉ ảo tưởng từ một phía.
Cậu sai lầm lớn nhất là không chịu nhìn bao quát hết mọi chuyện, nghĩ thì cũng chỉ nghĩ theo một hướng và vô cùng chủ quan." Từ Cách Minh ngôn từ thẳng thắn nói.
"Đúng là như vậy thật." Linh San San im lặng suy nghĩ, nhìn lại chuyện ngày hôm đó, quả thật chính là như những gì Cách Minh nói.
Tuy nhiên vẫn chưa được thuyết phục, tình cảm cũng có thể dần lớn lên mà.
"Có phải là đang nghĩ rằng, đó là chuyện trước, tình cảm về sau có thể bồi dưỡng lớn mạnh hơn đúng không? Thật ra thì đúng đó nhưng cái càng ngày càng lớn bên trong tâm trí cậu là sự chiếm hữu.
Cảm giác đó của cậu là thích chứ không phải là yêu.
Cậu đã quen với việc ở bên cạnh Aileye, anh ấy ngoài trừ huấn luyện thì hầu như đều chưa từ chối cậu điều gì vì vậy khi nghe anh ấy từ chối cậu, cậu thấy khó chịu, đó là cảm giác khi bị mất đi đồ mình yêu thích.
Mà yêu chính là dù có bị từ chối cậu sẽ chỉ đau trong một thời gian sau đó sẽ mong cho đối phương được hạnh phúc chứ không phải là cứ khăng khăng cho rằng họ chỉ mãi thuộc về mình.
Bây giờ có thể cậu chưa nhận ra nhưng có thể ở một thời điểm nào đó thì cậu cũng sẽ nhận ra thôi.
Cậu đây gọi là quá ít kinh nghiệm trong tình yêu!" Từ Cách Minh điềm đạm nói, một bên nói một bên quan sát biểu cảm của Linh San San.
"Ha ha! Cậu nói tớ ít kinh nghiệm trong tình yêu, cậu làm như kinh nghiệm của cậu phong phú lắm vậy đó?!" Linh San San bĩu môi nói với Từ Cách Minh.
Nghe Cách Minh nói, nhìn lại mọi chuyện hình như đúng là có đã đi sai, cô rất mông lung, chuyện tình cảm của cô cứ như đi vào ngõ cụt.
Mông lung đến nỗi cô cũng không xác định được thực chất tình cảm mà cô dành cho sư huynh của mình rốt cuộc là gì?! Có lẽ lại phó thác cô cho thời gian chứng minh rồi.
"Chậc! Bây giờ chúng ta cũng đã hai bảy tuổi rồi, trừ những người cổ hủ, lạnh lùng hay là nhất kiến chung tình như các cậu thì thanh niên ở độ tuổi này ai cũng đều có một vài mối tình vắt vai cả.
Tớ là người bình thường nên hẳn cũng có vài mối tình đi.
Có điều giờ thì tớ vẫn độc thân, nhưng mà kinh nghiệm tình trường thì hơn hẳn cậu rồi." Từ Cách Minh nói, giọng điệu vô cùng tự hào về điều đó.
"Ha ha.
Bị đá nhiều lần nên có kinh nghiệm chứ gì?! Còn ra vẻ tự hào gì chứ!" Linh San San đột nhiên cảm thấy con người này thật gai ưa vì thế trêu chọc nói.
"Hả! Ấy bậy rồi nha, tớ làm người tốt như vậy, đám người đó là không biết nhìn người thôi.
Sau khi chia tay kết cục tất nhiên thảm hơn tớ nhiều." Từ Cách Minh bất ngờ khi San San nói như vậy, thấy cô vui vẻ trở lại, còn biết đùa, sâu bên trong hắn thở dài nhẹ nhõm.
Anh không cho là đúng trả lời lại câu nói của San San.
"Hì.
Cũng không biết cậu có thật sự tốt hay không, nhưng ngày hôm nay cậu giúp tớ thì quả thật là có điểm tốt thật.
Bây giờ thì tớ phải quay lại đây, cảm ơn cậu buổi tối hôm nay." San San chân thành nói, nói xong liền cười ranh ma, nhanh như chớp đặt bờ môi mềm mại của mình lên má phải của Cách Minh, không chờ hắn phản ứng cô tung người nhảy lên vách tường.
"Khóa huấn luyện của cậu vẫn chưa xong đâu đấy.
Đến trễ thì tớ cũng sẽ không nể tình cậu là bạn tớ mà nhân nhượng đâu đấy.
Bye bye!? " Cô cười tà mị nói với Cách Minh.
Trước khi rời đi, còn vô cùng quyến rũ trao một cái hôn gió.
Khá ngạc nhiên trước hành động của cô, Từ Cách Minh đã bị đơ hết mấy giây.
Cô gái này phẩm vị thật đặc biệt, lúc thì vô cùng ngây thơ đáng yêu, lúc thì độc ác đến người khác phát sợ, lúc thì như một đứa con nít, lúc thì vô cùng có phong phạm của một người phụ nữ, vô cùng quyến rũ.
Không biết là vô tình hay cố ý Linh San San này thật biết cách làm bản thân trở nên bí ẩn.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ ngày họp lớp cách đây vài hôm, hình ảnh một cô gái nhảy từ lầu hai và vững vàng đáp xuống, phong thái đó của cô vô cùng động lòng người.
Cảm nhận cảm xúc mềm mại còn đọng lại trên má, không hiểu sao Từ Cách Minh lại hai mắt tối đi, hắn của bây giờ lạnh lùng hơn lúc bình thường.
Đứng một lúc lâu, Từ Cách Minh luôn không nhìn lên bầu trời, bây giờ ngước mặt nhìn lên, hắn thở dài một tiếng.
Không nghĩ đến trời tối nay lại đẹp như thế, không trăng nhưng nhiều sao, trong mảnh trời tối những ngôi sao đó phát sáng tạo thành một khung cảnh thật xinh đẹp lộng lẫy và thơ mộng, nó khiến người khác cảm thấy trở nên thật yên bình, nhưng cũng thật cô đơn.
Xinh đẹp như vậy, cho nên đó là lí do mà nhiều người lại thích nhìn lên đó như vậy.
Đã bao lâu rồi hắn không nhìn lên bầu trời ấy, đã bao lâu rồi chưa nhìn lại cảnh đẹp ấy, hắn quên rồi!?
Đứng ngắm bầu trời cho đến khi cổ truyền đến một trận tê mỏi thì Cách Minh mới hạ đầu mình xuống về tư thế nhìn thẳng.
Hắn rút chiếc điện thoại di động trong túi ra và đánh một cuộc.
"Alo?!" Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trầm ấm từ tính của Bạch Thiệu Huy.
"Đã hoàn thành xong nhiệm vụ, San San đã quay về rồi, có lẽ là về khu căn cứ." Cách Minh nói.
Từ đầu người nào đó đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi.
"Đã biết.
Cậu ngày mai hãy làm việc với bên đội tình báo, cậu cùng San San giúp tớ điều tra một người."
"Là ai?? Có người có thể khiến cậu khơi gọi hứng thú với cậu rồi sao?!" Từ Cách Minh có chút tò mò
"Hà Chấn Nguyên! " Bạch Thiệu Huy lạnh lùng nói.
"Chậc! Người ta là tổng thống đấy, lão già đó sao lại chọc nhầm tên sát thần cậu rồi.
Ế!! Họ Hà??" Từ Cách Minh vô cùng ngạc nhiên, ai có thể khơi được hứng thú cho Thiệu Huy chứ, họ Hà, chẳng lẽ có liên quan đến Hà Văn.
Chỉ sợ điều mà hắn đang nghĩ thật sự đó là lí do mà Thiệu Huy muốn điều tra người ta.
"Dù có là cộng lông nhỏ cũng phải moi ra cho tớ." Bạch Thiệu Huy thêm âm lãnh nói.
"Được.
Khuya rồi, đi ngủ đây..." Đầu dây bên kia đã cúp máy.
Aizz, rốt cục đã có chuyện làm rồi a, có điều nhiệm vụ này thật khiến người ta đau tim.