Nửa đêm, khách khứa dần ra về hết, những khâu sau đều giao cho người làm lo liệu.
Trên lầu ba, trong một căn phòng, người nhà Bạch gia và Trúc gia đều tụ tập ở đây, bọn họ đang nói chuyện với nhau,đề tài chủ yếu chính là những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay.
" Ba, mẹ, mọi người đều ở đây sao?" Bạch Thiệu Huy ở ngoài mở cửa bước vào.
" Ừm.
Hôm nay con làm tốt lắm." Bạch Thiên Ngụy cười híp mắt nói.
" Không đâu.
Đúng rồi, có những vị khách thật đặc biệc, người như Hà Chấn Nguyên cũng đến." Bạch Thiệu Huy lắc đầu nói.
" Hà Chấn Nguyên thì ba không rõ, nhưng mà bà có mời Điệp gia - phía vợ ông ta." Bạch Thiên Ngụy lắc đầu nói.
Những buổi tiệc như thế này cực kỳ phức tạp, không phải lúc nào cũng có thể hoàn toàn khống chế đâu.
" Nhưng mà con trai, con dẫn theo Trần Lục Kỳ làm chi vậy, thật sự mẹ cảm thấy vô cùng khó chịu với người này." Vương Yến nói.
" Đó là một kế hoạch khác của con, mọi người không cần để ý liền được." Bạch Thiệu Huy trả lời qua loa cho qua chuyện này.
" Được, chuyện này thì cứ để tụi nó giải quyết đi, còn chúng ta đã nói là vui về phía sau rồi mà.
Đại cục nằm trong tay tụi nhỏ, chúng ta cũng không thể nhúng tay được, nhúng tay vào có khi còn phá thêm." Bà nội Bạch lên tiếng nói.
" Đúng vậy, để tụi nó mặc sức tung hoành, đám già chúng ta nên đi hưởng thụ được rồi! vợ chồng lão Ngụy, nên nhớ chúng ta có một chuyến du lịch cùng nhau đó." Trúc Hải Thụy cười hàm hậu nói.
" Đúng rồi, A Văn cũng đến tham dự mà đúng không, mẹ muốn gặp nó một chút." Vương Yến nghĩ nghĩ rồi nói.
Bạch Thiệu Huy nhìn mẹ mình thật lâu sau đó cầm bộ đàm lên ra lệnh.
Mấy phút sau, Hà Văn liền không biết vụ gì đi lên lầu ba, sau khi vào phòng liền ngạc nhiên, ở đây ngoài Thiệu Huy và Trúc Tịnh Ca ra thì đều là trưởng bối cả.
Dù sao cũng là người kinh doanh nên Hà Văn cũng không mấy hốt hoảng, y nhanh chóng chỉnh lại tâm trạng của mình, lễ phép chào những người trưởng bối ở đây.
"A Văn lại đây cô xem." Vương Yến vô cùng hài lòng với người con dâu này, mỉm cười hiền hậu đối với Hà Văn vẫy tay.
"A! Vâng!" Hà Văn ngạc nhiên quay qua nhìn Bạch Thiệu Huy ra hiệu.
Thấy Bạch Thiệu Huy gật đầu liền đi qua.
"Quả thật là rất tốt, ngày đầu nhìn con cô đã vô cùng có hảo cảm với con rồi, thật không biết vì lí do gì lúc trước A Huy lại đối sử không tốt với con như vậy." Vương Yến nhẹ giọng nói.
" Khụ.
Mẹ à, chuyện cũ đừng có nhắc lại nữa có được hay không?" Bạch Thiệu Huy nghe mẹ mình nói liền đen mặt.
"Hừ! Xú tính của con mẹ còn không biết sao?! A Văn, dạo này nó đối sử với con như thế nào, có ủy khuất gì không? Có ủy khuất gì thì cứ việc nói với cô để cô cảnh cáo nó giùm con." Vương Yên vẫn bộ dáng triều mến nói với Hà Văn.
Bạch Thiệu Huy có cảm giác bất lực, mình sắp thành con rơi rồi, mẹ à, con mới là con ruột của mẹ mà.
" Đây là Hà Văn sao? Quả thật là rất tốt, rất hợp!" Trúc phu nhân - Tô Nhã cũng lại gần hai mắt tỏa sáng gật gù nói.
" Con cảm ơn! Không có ủy khuất gì đâu ạ, cậu ấy đối với con rất tốt." Hà Văn bị hai vị nữ trưởng bối hành động như thế quả thật cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác cứ như con dâu ra mắt mẹ chồng ấy.
" Cậu? Hai đứa chưa chính thức quen nhau sao? A Huy có phải quá chậm chạp rồi không?" Tô Nhã nghi vấn.
" Không...!phải!" Cái gì thế này, y tưởng rằng cả hai xác định mối quan hệ chỉ có vài người bạn biết thôi, không nghĩ tới trưởng bối đều biết hết rồi.
Hà Văn ngay tức khắc liền lâm vào lúng túng, có lẽ vì xấu hổ tai đã dần đỏ lên.
" Này hai đứa đã làm chuyện đó chưa?" Tô Nhã vẫn tiếp tục tò mò.
Vương Yên đành thả tay Hà Văn ra để ngăn chặn bạn mình.
Hà Văn được thả ra liền chạy qua chỗ Bạch Thiệu Huy, kín đáo ra hiệu cho anh.
"Hai người đó, thật là, làm bảo bối của con ngại rồi, con bắt đền hai người đấy.
Tụi con đi ra ngoài đây." Bạch Thiệu Huy tiến tới ôm lấy Hà Văn, trách móc hai người Vương Yên.
Chỉ qua từ bảo bối càng làm cho người nào đó càng xấu hổ hơn.
" Hừ! Đúng là có vợ quên mẹ mà." Vương Yên tức giận nói nhưng khuôn mặt bà tràn đầy nụ cười.
........
Hai người Bạch Thiệu Huy ra khỏi phòng đó liền di chuyển qua một căn phòng khác.
Sau khi đóng cửa phòng Bạch Thiệu Huy liền ôm Hà Văn đi đến sofa ngồi xuống, còn Hà Văn thì được anh để lên đùi, hai người mặt đối mặt nói chuyện với nhau.
" Hôm nay có ủy khuất em không?" Bạch Thiệu Huy hôn lên mũi y, dịu dàng hỏi.
"Có đấy, Trần Lục Kỳ tên đó ăn hiếp em." Hà Văn không ngần ngại cáo trạng.
Nói xong thì có cảm giác như mình đang làm nũng với anh nên mặt hơi đỏ lên, muốn lấy tay lên che mặt mình lại.
" Không cần xấu hổ, như vậy rất đáng yêu." Bạch Thiệu Huy nhìn hành động của y liền bật cười.
" Em không hề có đáng yêu." Hà Văn phản bác, nhưng trong thâm tâm chính là vui sướng khi được khen.
" Ha ha.
Chuyện đó anh biết rồi, thời điểm thích hợp sẽ giúp em trả đũa.
Còn nữa,hai hôm nay có nhớ anh không? Hửm!? " Bạch Thiệu Huy dùng lưỡi trêu đùa vành tai của y hỏi.
" Có, vô cùng nhớ anh luôn!" Hà Văn thật thà khai báo.
Nhớ anh thật nhiều đó anh có biết không? Chỉ là, tới tận hai ngày mới được anh ôm, em nên buồn hay nên vui đây?!
" Vậy tối nay muốn ở đây hay về nhà?" Bạch Thiệu Huy giọng dần trầm xuống.
"Ừm thì...!Nghe theo anh sắp xếp." Thật ra y vô cùng nhớ người đàn ông trước mặt này, đã yêu thì không bao giờ là đủ cả, y chỉ sợ mọi thứ chỉ là giấc mộng của bản thân thôi nên một giây một khắc nào y cũng đều trân trọng.
Được ở bên anh thì cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
" Vậy tối nay ở bên anh đi." Anh nói xong liền áp sát môi mình vào môi y, cả hai đều nồng nhiệt hôn nhau.
Hà Văn trước đó đã bị đùa giỡn nơi mẫn cảm, cộng thêm tư thế ngồi vô cùng ám muội, khi hôn liền vô cùng dễ khát tình.
" Thiệu Huy, em yêu anh, đừng rồi khỏi em có được không?!" Anh buông nụ hôn ra, y vừa thở hổn hển vừa nói.
"Anh sẽ không buông em ra đâu, không bao giờ.
Bảo bối, em yêu anh vậy **** ***** dâm đãng của em có muốn yêu đại bổng của anh không?" Bạch Thiệu Huy hơi thở ấm áp phả vào gáy y, câu nhân nói.
Phía dưới, đại vật cũng đã ***** *** đâm vào nhục bích của y qua lớp vải.
" Muốn, của Thiệu Huy em đều muốn hết.
Văn Văn chính là của Thiệu Huy a~~!" Hà Văn nghe anh nói lời thô thiển cùng với hiện trạng phía dưới lớp quần kia làm y trở nên vô cùng ngứa ngáy khó chịu, cơ thể không chịu được mà ma sát làm phía dưới càng khó chịu hơn.
Hà Văn vì nhiễm dục vọng mà hai má phiếm hồng, làn da trắng cũng trở nên hồng hào gợi cảm, vừa rồi sau khi hôn liền kéo ra vài sợi chỉ bạc, phong cảnh vô cùng câu nhân.
" Bảo bối thật dâm đãng nha.
Nhưng mà lão công không muốn vào bên trong em thì làm sao bây giờ?!" Bạch Thiệu Huy cởi nút áo y ra trêu đùa hai đầu nhũ của y, hai đầu nhũ vì bị trêu chọc mà nhanh chóng trở nên to lớn.
" Vậy phải làm sao?!" Y trong cơn khát tình nên vô cùng bối rối.
" Em muốn đại nhục bổng uy em no không?" Anh vô cùng vô lại mà dẫn dắt.
" Muốn, Văn Văn muốn ông xã uy no nha." Y vừa khát cầu vừa cười ngốc nói.
Bộ dáng vừa gợi cảm lại vừa đáng yêu.
" Vậy thì bảo bối phải chăm sóc tốt cho đại bổng của ông xã thì ông xã mới giúp bà xã uy no được nha!" Bạch Thiệu Huy cười thầm, bảo bối của anh rất dễ bị lừa.
"Vậy...!để Văn Văn giúp ông xã ~!" Y bây giờ chính là nói gì nghe nấy, đối tượng là Bạch Thiệu Huy thì y càng không có cách nào cự tuyệt cả.
Còn Bạch Thiệu Huy thì cười như con sói xám đạt được mục đích của mình, vô cùng bỉ ổi.