" Nguy hiểm?" Giang Hiển hỏi, thế lực của Giang gia không nhỏ, bất kì cái gia tộc thượng lưu nào muốn tồn tại mà chẳng có thế lực của riêng mình, có điều là lớn hay nhỏ thôi.
Tuy nhiên, rốt cuộc là nguy hiểm gì mà một chút tin tức hay một gợi ý nhỏ cũng không có.
Giang Hiển nhịn không được hỏi.
" Nguy hiểm, ý cậu/anh nói là Cố gia?" Trúc Tịnh Ca cùng Hà Văn liền nhớ tới những sự kiện gần đây, chính Bạch Thiệu Huy cũng đã từng lên tiếng nhắc nhở.
" Đúng vậy." Bạch Thiệu Huy gật đầu khẳng định.
Nhận được câu trả mọi người, sắc mặt đều rất khó xem trừ Bạch Thiệu Huy, Lê Trực cùng Linh San San ra.
Cả ba người họ đều đã ở ngoài vòng lẩn quẩn gia tộc này rồi, Bạch Thiệu Huy thì không cần nói, đấu đá của mấy gia tộc với anh chỉ là vài trò chơi mà thôi.
Cố gia, tuy là thành danh không lâu nhưng cái mác là một trong ba đại gia tộc thành phố S này thì tất nhiên phải có điểm đáng gờm.
Đã đứng ở vị trí đó rồi mà còn muốn ra tay nữa thì chỉ có động cơ muốn thâu tóm hết cái thành phố này thôi.
Bọn họ không sợ dương mưu chỉ sợ âm mưu thôi, Cố gia trước kia từ một gia tộc hạ lưu tầm thường đi đến vị trí như ngày hôm nay tất nhiên không thể thiếu những âm mưu xảo trá, nếu là âm mưu thì sẽ trở tay không kịp, ai biết bọn chúng sẽ đi bước nào chứ.
Tuy rằng là một gia tộc lớn nhưng căn cơ chưa vững, nhưng lòng tham không đáy còn muốn làm bá chủ thành phố này, xem ra bọn chúng xem những người khác là quả hồng mềm muốn nắn sao thì nắn rồi.
Đáng tiếc, nếu có là bá chủ thì cũng không đến được bọn chúng, nếu có ghì cũng là Bạch gia và Trúc gia, cả hai gia tộc đó sợ rằng cái danh là một trong những gia tộc đứng đầu trong nước cũng không phải không xứng.
Muốn chết thì bọn hắn không ngại diệt trừ.
Tuy nhiên, mạnh thì có mạnh đó, nhưng ta ngoài sáng kẻ địch trong tối, cộng thêm chúng lại là một con cáo mưu mô xảo quyệt, vẫn phải đề phòng nếu không vẫn phải thật bại.
" Cậu nhận tin tức này từ đâu vậy? Trúc gia bọn tớ còn không biết, nếu không phải là lần trước cậu cảnh báo bọn tớ cũng không biết đâu." Nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn nghi ngờ không dám tin.
Nếu Cố gia đã ra tay, bọn họ một chút cũng không biết,huống hồ thế lực của Trúc gia càng là thêm một bậc.
"Các cậu biết Trần Lục Kỳ?" Bạch Thiệu Huy âm thầm gật đầu, tất nhiên anh biết mọi người sẽ nghi ngờ, nếu không nghi ngờ thì họ quả thật rất không thông minh.
Để giải đáp cho bọn họ tất nhiên anh phải chuẩn bị rồi.
" Mọi người nghe cái này đi." Trần Lục Kỳ tất nhiên bọn họ đều biết, thứ nhất hắn vốn là người của công chúng, thứ hai đó chẳng phải là người được cho là người yêu của Bạch Thiệu Huy sao.
Tiếp theo đó liền thấy Bạch Thiệu Huy lấy ra một cái máy ghi âm, âm thanh liền được phát ra.
" Ưm...mm...a" đoạn đầu âm thanh phát ra liền làm người khác đỏ mặt, nghe thì liền biết người trong đoạn ghi âm này đang làm gì.
Hà Văn nghe đoạn này vừa đỏ mặt vừa khó chịu, cái tiếng này chắc chắn là của Trần Lục Kỳ, nếu không phải là nói chuyện công y còn tưởng...!tưởng cái gì y cũng không dám tưởng nữa.
Đã biết nguyên nhân nhưng lại vẫn không kiềm chế được mà ăn giấm chua.
Những người còn lại cũng vô cùng khó chịu với loạt âm thanh này, tuy nhiên đoạn ghi âm mục đích không phải dùng chó việc đó, nên mọi người vẫn chờ đợi đến thông tin mình cần nghe, nên chưa phát tác.
" Này, anh yêu, đến chừng nào thì chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau đây.
Cứ như thế này em muốn phát điên mất." Giọng Trần Lục Kỳ hổn hển vang lên, hiển nhiên việc làm tình kia vẫn chưa kết thúc.
"Hửm, ở bên cạnh hắn ta khổ lắm sao?!" Một giọng nói khác vang lên, quả nhiên là tiếng của Cố Ninh.
" Hừ, hắn ta là một tên chẳng hiểu phong tình, với lại người em yêu là anh chứ đâu phải hắn ta...Aaa."
"Haha.
Em yên tâm đi, khi nào chính thức chiếm được Bạch gia thì chúng ta liền có thể chính thức ở bên nhau rồi.
"
"Nhưng mà, nếu như Bạch Thiệu Huy phát hiện thì phải làm sao?"
" Vậy còn phải xem biểu hiện của em, với lại, hắn phát hiện thì làm được gì, một tên hoàn khố mà thôi."
" Anh nói đúng, là em suy nghĩ nhiều."
" Đang lúc này mà em còn tâm tư đi nghĩ chuyện khác sao?" Ngay lúc này, Bạch Thiệu Huy liền ngắt cuộc ghi âm.
" Mọi người đã rõ?!" Bạch Thiệu Huy vẫn bộ dáng như vậy nhìn mọi người hỏi.
Tuy nhiên không ai trả lời anh cả, mà đang dùng một bộ dáng soi mói nhìn anh.
" Này, cảm giác bị cắm sừng thế nào?" Trương Mộng Đình nổi tiếng bát quái cô không hề e dè hỏi.
"Cậu nghĩ sẽ thế nào? " Bạch Thiệu Huy cười nói, như thế nào, anh đã không còn quan tâm nữa.
" Wow, quả thật không sao sao? A!" Trương Mộng Đình cố gắng tìm tòi trên khuôn mặt của Bạch Thiệu Huy nhưng không thấy được gì, muốn tìm hiểu tiếp liền bị Linh San San đánh cho một cái, cô quay đầu liền nhìn thấy ám hiệu, nghĩ đến cái gì liền im lặng.
Người yêu thật sự của người ta ngồi bên cạnh cô lại không giữ mồm giữ miệng như vậy, đúng vậy so với cái tên Trần Lục Kỳ cặn bã kia thì Hà Văn đáng để được yêu hơn, với lại chiêu gậy ông đập lưng ông đâu phải không thể dùng.
Ầy ầy mình thật ăn nói quá vô duyên, còn không biết nghĩ, phải sửa phải sửa không thì có ngày chết không thấy xác.