"Bạch tổng hôm nay thật là đúng giờ đó nha! Cuộc họp khẩn cấp mà như thế này thì thuộc hạ của ngài như chúng tôi lại một phen hết máu đấy!" Lê Trực bỏ vào miệng mình một trái nho lông phông nói.
Sau đó lại vô cùng ngao ngán nhìn người đàn ông quyền lực của bọn họ đang ngồi vào cái ghế gia quyền kia.
Lê Trực hắn đúng là muốn tức chết rồi.
Hôm là cuối tuần và đáng lẽ ra sẽ không có bất kì cuộc họp nào trừ khi có chuyện cực kì quan trọng và gấp gáp.
Chủ nhật là ngày mà bất kỳ ai cũng muốn được nghỉ ngơi thả lỏng, đặt biệt là những người như hắn càng không muốn động cào bất kỳ công việc nào, ông đây chỉ muốn bồi dưỡng cảm tình với bảo bối thân yêu của mình thôi có được không.
Nhưng yên ổn được sao? Tình báo cũng thật là quá nhanh, hắn lại phải xách đít lên đi họp, thế nhưng khi đến địa điểm bàn họp thì chả thấy bóng dáng của nhân vật chính đâu cả.
Dù là cuộc họp khẩn cấp nhưng cũng được thông báo trước nửa tiếng, nhưng nửa tiếng sau chỉ có đám thuộc hạ bọn họ có mặt thôi, lão đại quyền cao chức trọng của bọn họ thì chả thấy mặt mũi ở đâu.
Cũng thật may là Bạch tổng cũng chịu ló mặt tham dự cuộc họp sau hơn một tiếng đồng hồ bọn họ chờ đợi.
Vì sao Lê Trực vừa bực mình vừa ngao ngán như vậy?! Bởi vì hắn biết nguyên nhân Bạch Thiệu Huy đến trễ giờ họp, vì vậy mà hắn mới càng tức, nói đúng hơn chính là ghen ăn tức ở.
Hừ! Biết rằng lão đại cậu là hoa đã có chủ rồi, nhưng mà cũng phải biết nhìn thời gian chứ, nhị lão là người thì bọn họ không phải là người chắc.
Chúng tôi là người đó, đại nhân ngài đừng có xem chúng tôi là cẩu có được không, đừng có vì sủng lão bà của người mà đối sử với đám người cẩu độc thân cùng không cua được người thương như bọn tôi như thế chứ! Ôi tim tôi, thật muốn bùng nổ quá đi!!!
"Hết máu cũng là các cậu hết máu, đâu liên quan đến tôi!" Bạch Thiệu Huy ý vị nhìn qua Lê Trực.
Hắc, không cua được lão bà thì ghen ăn tức ở với anh à?! Nếu không phải vì cuộc họp này quan trọng, cậu nghĩ rằng Bạch Thiệu Huy tôi sẽ đến sao?! Tôi còn muốn ăn cơm chung và làm một trận với bảo bối của tôi nữa đấy! Ài, đúng thật là cụt hứng mà!!
"Lão đại ngài xin hãy lương thiện hơn với đám người thân phận nghèo hèn như chúng tôi! Chúng tôi đã nghèo lắm rồi, không muốn nghèo thêm nữa đâu!!" Linh San San cũng không nhịn nỗi mà than vãn.
Tháng này đi shopping cũng nên giảm lại vài món đồ, túi của cô cũng sắp trống rỗng rồi, cứa như thế này thì cô phải lấy tiền dành để cưới chồng ra mà dùng quá!
"Nghèo?! Mọi người đều nghèo sao?! Thế thì nhân viên của Bạch thị đều cạp đất mà ăn hết à?!" Mấy cái người này, định cà khịa hết 80% dân số thế giới đấy à?!
Những người ở đây đều là nòng cốt của Hắc Long, người nghèo nhất ở đây là Đặng Kiến Minh cũng đã có vài trăm ngàn đô trong tài khoản, các người làm ăn lâu như vậy chẳng lẽ còn thấp hơn cả Kiến Minh sao?! Một trạch nam lù khà lù khù, suốt ngày chỉ làm bạn với máy tính như Jade cũng đã là một tỷ phú, các người mỗi ngày trong tài khoản đều thêm vào vài trăm triệu, các người nghèo kiểu gì thế?! Tổng tài như Bạch Thiệu Huy tôi đây còn không bằng các người đó có được hay không?!
"Bọn em nghèo thật mà, lão đại làm sao biết được nỗi khổ của bọn em chứ?!" Jade mếu máo nhìn Bạch Thiệu Huy.
Cậu nghèo lắm đó có biết hay không?! Dạo này không được ăn vi cá làm cậu thèm đến phát điên rồi đó!
"Thuộc hạ của tôi dường như đều là những người không có liêm sĩ! Đệt, các người nghèo, thế thì nhịn đói hết đi! Hôm nay, nếu tôi phát hiện trên cái bàn này, trái cây cùng nước uống một khi bị vơi đi, dù chỉ một ít thì tất cả những người ở đây đều phải trích ra một nửa số tiền trong tài khoản đi làm công ích xã hội! Các người nói xem, lúc đó có phải các người nghèo thật rồi không?!" Bạch tổng ác miệng mà hạ lệnh, còn cười gằn mà hỏi đám người.
"Khụ! Chúng ta vẫn là nên bắt đầu cuộc họp đi thôi!" Tạ Nghệ Hân nhếch nhếch chân mày ra hiệu cho Đặng Kiến Minh.
Tất nhiên cô biết chủ tử của mình chẳng phải dạng hiền hòa gì, nếu tiếp tục vấn đề tranh luận vừa rồi thì bọn họ thật sự là cạp đất mà ăn đấy!
"Khụ! Đây là cuộc họp quan trọng, mọi người đừng nói chuyện lan man nữa, chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi!" Đặng Kiến Minh tất nhiên là nhanh chóng hắng giọng tập trung lại mọi sự chú ý của tất cả mọi người.
"Là chuyện gì quan trọng, mau báo cáo đi." Bạch tổng cũng trở lại bộ dạng nghiêm túc.
Anh tất nhiên là sẽ không tính toán quá nhiều với bọn họ, dù gì lỗi cũng là thuộc về anh vì anh đã đến trễ khiến bọn họ chờ lâu.
Nhưng nếu gom được đống tiền của họ thì cũng không sao, đó là một số tiền lớn mà ai cũng mong muốn có được.
Trở lại chuyện chính và quan trọng trong cuộc họp lần này.
Trước khi đi đến những báo cáo của các nhan vật nòng cốt, Đặng Kiến Minh liền đưa cho tất cả những người có mặt ở đây những tập tài liệu đã được Jade trước đó đã in ra.
Sau khi tài liệu được phát xong, tiếng lật trang giấy vang lên trong khoảng không gian yên tĩnh.
"Như mọi người thấy, đây là những gì tôi phát hiện và tổng kết trước bây giờ một tiếng.
Trọng điểm nằm ở chỗ, đầu tiên là những phái lực ngoài chúng ta đang tiến vào S thành này.
Có ba thế lực, một là Joyce, hai là Wilfred và Dark.
Joyce và Wilfred chúng ta đều biết, hai thế lực này đều khá ngang tầm với chúng ta, nhưng Dark...!thông tin tôi đào được lại vô cùng ít!" Jade lên tiếng, nhiệm vụ của cậu là giám sát mọi thứ và đưa ra những hành động bất thường, cả nội và ngoại bộ.
"Trước báo cáo lý do bọn họ tiến vào S thành và những hành động của họ ở đây!" Thiệu Huy hạ lệnh.
"Tối ngày hôm qua nhị thiếu gia của Wilfred xuống máy và di chuyển đến một khách sạn tại khu phía Tây, khách sạn này thuộc Vương thị, lực lượng đi theo hình như chỉ phục vụ mục đích bảo vệ chủ nhân của họ, áo lượng không quá hai mươi người.
Vào năm giờ sáng nay, gia chủ kế nhiệm của Joyce cũng đặt chân xuống S thành cách vị trí của nhị thiếu Wilfred mười cây số, lực lượng không chênh lệch nhiều.
Theo thông tin được biết trước đó, hai nhà này hình như là có xích mích, vấn đề hình như cũng không nhỏ đâu.
Nhưng mà với tình hình như vậy còn rời khỏi vị trí an toàn mà bay qua quốc gia này làm loạn sao? Chiến trường ở nước M cũng đâu có nhỏ, đấu bên đó chưa đã hay sao mà qua lãnh địa của nước khác vậy nhỉ?!" Jade báo cáo hai nhóm người này trước vì theo cậu thấy hai thế lực này sẽ không làm loạn bố cục mà lão đại đã bày ra trước đó.
"Hai cái tên đó đúng là...!aizz, đúng là phiền phức mà!" Bạch Thiệu Huy bộ dạng nghiêm cẩn nghe hết từng lời mà Jade nói ra nhưng sau khi nghe xong thì lại không nhịn được mà xoa xoa trán, ảo não nói.
"Lão đại, người quen hai người kia sao?!" Từ Cách Minh ngạc nhiên hỏi Bạch Thiệu Huy.
Từ ngày đầu quân cho người bạn này, hắn chưa bao giờ thấy lão đại của mình thể hiện rõ sự bất lực như vậy cả.
Nghe Từ Cách Minh hỏi, mọi người đều vểnh tai lên tò mò muốn nghe kết quả.
"Cái này...!đúng là quen nhưng lại không muốn nhận làm người quen." Thiệu Huy đảo mắt một vòng, suy nghĩ vài giây rồi mới nói.
"Là người quen lại không muốn nhận à có quen biết?! Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì thế? Có khi nào họ đến đây vì muốn tìm người không?!" Cái này Đặng Kiến Minh cũng rất ngạc nhiên, kiếp trước hắn cũng đã thấy lão đại có nói chuyện qua với hai người này nhưng mỗi lần như vậy hắn đều phải tránh mặt, cũng không rõ mối quan hệ của họ là gì.
"Dây tơ mạng nhện, hai người đó đúng là chẳng chịu tha cho tôi, tôi chính là ngồi không cũng bị trúng đạn.
Có lẽ bọn họ đến đây tìm tôi, cũng không biết là phúc hay là họa, chuyện đó thì tôi sẽ lo, nếu thật sự là họa thì yên tâm, thực lực chúng ta đủ để đấu lại.
Nói đến thế lực cuối cùng đi!" Bạch Thiệu Huy nghĩ đến chuyện cũ của mình và hai người mà anh chẳng muốn nhận quen biết kia mà lắc lắc đầu.
Cuối cùng anh bỏ qua không nói chuyện này với đám người, vì đó là chuyện riêng của anh.
Sau đó anh ra hiệu tiếp tục báo cáo.
"Hả...?! À, còn một thế lực nữa, thế lực này theo kí hiệu riêng biệt trên người họ thì em đã tìm được, thế lực này được gọi là Dark.
Những người này làm việc rất điệu thấp, hành động mới nhất được ghi nhận là cuộc hẹn giữa bọn họ với Cố Ninh, đây cũng là nhân vật mà Lê Trực ca đã nhắc đến trước đó." Jade tò mò không được, có chút phản ứng không kịp khi Bạch Thiệu Huy ra lệnh tiếp tục báo cáo.
"Dark?! Gặp Cố Ninh?! Nội dung cuộc nói chuyện của họ?!" Bạch Thiệu Huy nhíu mày, anh cảm thấy có điều không ổn ở đây.
Đây là một thế lực cả anh cũng chưa từng nghe thấy trước đó, thậm chí họ còn gặp Cố Ninh.
Một điều mới không có trong kịch bản trước đó của anh.
Ở kiếp trước Thiệu Huy anh cũng chưa từng nghe tên chứ đừng nói chi là đối mặt.
Kiếp này đột nhiên xuất hiện, mọi thứ đều chuyển sang hướng khác, một hướng đi hoàn toàn toàn mới và anh vẫn đang nằm trong hoàn cảnh địch trong tối ta ngoài sáng.
Cứ như vậy thì không hề tốt một chút nào!
"Lão đại người nhớ Lê Trực ca đã từng nói với người về việc Cố gia muốn tiến vào hắc đạo và việc Cố Ninh dùng tiền để đánh đổi việc có thuộc hạ hay không?"
"Ừm, đó là việc của năm ngày trước!" Bạch Thiệu Huy nhíu mày càng sâu, đám người này đã tiến vào S thành đã gần một tuần rồi, vậy mà đến giờ mới có thể phát hiện điểm đặc biệt, đám người này không hề đơn giản một chút nào!
"Lúc đầu em, Lê Trực ca, Nghệ Hân và San San tỷ đều nghĩ rằng Cố Ninh ngu ngốc mà chuyện ngu xuẩn.
Nhưng sau khi quan sát thì người mà Cố Ninh dùng mọi cách để trao đổi lợi ích này không hề đơn giản chút nào.
Thực lực theo A Huyên theo dõi và suy đoán thì không hề chênh lệch cậu ta gì mấy, phải biết thực lực của A Huyên được xếp vào hạng B trong Hắc Long.
Thế lực này chẳng hề đơn giản một chút nào!" Jade gãi gãi cằm nói.
"Tôi cũng đã xác nhận rồi, thực lực của người này ngang ngửa với Nghiễm Huyên.
Tuy nhiên khi giao đấu Nghiễm Huyên có thể nhỉnh hơn một chút vì người đó có vẻ còn lớn hơn tôi ít nhất năm tuổi, theo khung xương và thân thủ của người nọ tôi đã đưa ra nhận định đó." Tạ Nghệ Hân lên tiếng xác nhận thực lực của kẻ đối địch mới này của bọn họ.
"Em biết là A Huyên của em không dễ gì thua mà!" Jade cười nói, hai lỗ mũi của cậu nở to ra đến nỗi xe tăng cũng có thể chạy lọt vào mũi cậu rồi.
"Dừng! Ở đây ngoài lão đại ra, bọn này đều à hội viên của hội người già neo đơn đó! Lão đại thì sao cũng được nhưng tên nhóc cậu thì nên cẩn thận vào! Chồng của nhóc không phải là đối thủ của bất kì ai trong cái đám này đâu nhé!" Linh San San đúng là muốn đánh tên nhóc này một trận, chỉ sợ bị mang danh kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu thôi.
Ăn cơm chó của một cặp còn chưa đủ hay sao lại còn thêm một cặp này nữa.
"Tự hào về chồng mình một chút thì cũng đâu có gì là lạ? Mọi người không có người yêu nên mới ganh tỵ chứ gì? Nên mọi người cũng mau có người yêu đi, lúc đó không cần phải ganh với em và lão đại nữa! Ai bảo mọi người kén chọn quá làm chi, để đến bây giờ còn ế!" Jade tỏ vẻ đanh đá phản bác lại đàn chị của mình.
Lêu lêu, đã không có người yêu thì có ăn cẩu lương cũng phải ráng mà chịu đi nhé, cho chừa cái tội thích ăn hiếp em út em đây!
"Giỏi lắm nhóc, anh mày cạn ngôn!" Lê Trực liếc nhìn Jade với anh mắt tràn đầy sự thiện cảm.
Những người có đôi có cặp rồi thì việc thuận mồm thuận miệng nhất chính là cà khịa đối với những người độc thân như hắn đây.
Đúng là biết cách lấy dao khứa vào trái tim mong manh dễ vỡ này của hắn mà.
"Được rồi, nhốn nháo có khác gì đám con nít không?! Tiếp tục!" Bạch Thiệu Huy đen mặt nhìn chằm đám người ồn ào này.
Thực lực không có gì bàn cải nhưng tính cách thù có khác gì đám con nít đùa giỡn với nhau không chứ? Lão đại anh đôi khi cũng cảm thấy thật bất lực với thuộc hạ của mình.
"Vâng!" Nhìn thấy Bạch đại nhân có vẻ nổi giận nên bọn họ cũng không dám có những động thái gây ảnh hưởng bầu không khí tươi đẹp như hiện tại nữa.