Miệng Diệp Trăn nhét đầy bánh quy đến hai má căng phòng, liên tục bày tỏ không dám đi theo, nhưng trong mắt lại rõ ràng đang cười trộm.

Sư Thanh Y trừng hắn, hắn liền cúi đầu tiếp tục ăn bánh quy.

Những người khác hiện tại cũng đoán được hai nữ nhân muốn đi làm cái gì, ngồi dưới đất nghỉ ngươi tịnh dưỡng, nhân lúc này làm chuyện của mình.

Trần Húc Đông tiếp tục hút thuốc, trầm mặc nhìn Thiên Mạch đang hôn mê, Diệp Trăn thì thoải mái ăn uống, chỉ có Vũ Lâm Hanh ngồi thế nào cũng cảm thấy khó chịu, nàng vừa nghĩ đến Nguyệt Đồng nằm sắp ở đằng kia trên người liền nổi da gà, vì vậy để Phong Sanh cùng Tô Diệc che chắn cho nàng, lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi ép buộc bản thân dời đi sự chú ý.

Sư Thanh Y lại cùng Lạc Thần đi sang bên kia, đồng thời dọc đường quan sát hoàn cảnh ở tầng ba.

Có kinh nghiệm của lần trước đó, nàng lần này mang theo đèn mỏ, trước tiên chiếu lên trần nhà, nhìn thấy phía trên nhẵn bóng cái gì cũng không có.

Trên mặt đất cũng tương tự, trống trãi đến dọa người, Sư Thanh Y vốn nghĩ nơi này cũng sẽ tuân theo bố cục hai mươi tám tinh tú, dựa theo quy luật hẳn là đến phiên bố cục Nam Chu Tước, thế nhưng sự thực lại ngoài dự liệu của nàng.

Sàn nhà không qua mài giũa, thô ráp vô cùng, thậm chí có những chỗ cao thấp không đều, cũng không có cái gọi là ngọc thạch tổ hợp tinh tú trận đồ.

Ở đây vô cùng bình yên tĩnh lặng.

Cũng vô cùng hoang vắng.

Giống như một nơi bị bỏ hoang, xấu đến khiến người khác không muốn liếc mắt xem, cùng với vẻ nguy nga tráng lệ của tầng một và tầng hai hình thành sự tương phản thị giác mãnh liệt.

"Em không nhìn ra tầng này là dùng để làm gì, người tu kiến dường như không muốn phí công sức ở chỗ này, đây là vì sao?" Sư Thanh Y nghi hoặc nói.

Lạc Thần đạm nhạt nói: "Có thể là tổ tiên cảm thấy số ba là điềm xấu, hoặc là khiến hắn chán ghét nên không muốn tốn nhiều tâm sức. Thanh Y, em từng nghe qua "ngộ tứ vô trủng" chưa, chị nghĩ lại cảm thấy cùng tình huống hiện nay có chút tương tự."

Sư Thanh Y gật đầu, trong lòng lập tức thông thấu.

"Ngộ tứ vô trủng" là một thuật ngữ trong nghề đảo đấu, thoạt nghe có nghĩa là phần mộ sẽ không xây dựng ở tầng thứ tư, nhưng thật ra là có một ý nghĩa khác.

Nó xuất từ một điển cố, tương truyền thời Tây Hán từng có một vị đại tướng quân đối với triều đình nhất mực trung thành, lập công lao hạn mã trong trận chiến chống quân Hung Nô. Vị đại tướng quân này dưới trướng có năm con trai, mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, dưới quyền đại tướng quân chống lại Hung Nô, mà trong đó con trai thứ tư dung mạo anh tuấn, nói năng khéo léo, võ nghệ cũng là cao nhất, là người đại tướng quân xem trọng nhất.

Chỉ đáng tiếc lão tứ sau lưng thông đồng với địch, vô tâm vô phế, phản quốc làm nội gian. Một lần hắn tiết lộ tin tức dẫn đến toàn quân xuất chiến bị tiêu diệt, cũng trực tiếp liên lụy bốn huynh đệ của hắn tử trận, sau đó âm mưu bại lộ, chết dưới lưỡi kiếm của đại tướng quân.

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đại tướng quân trở lại tấu lên trên chỉ nói năm con trai tự trận sa trường, hoàng đế thương xót chiếu tướng, hạ chỉ vì đại tướng quân tu kiến "ngũ tử trủng" (Mộ thất cho năm người con của tướng quân).

"Ngũ tử trủng" được xây dựng theo kết cấu lăng mộ năm tầng hiếm thấy, tương truyền trân bảo chồng chất, luôn là thứ những kẻ trộm mộ ao ướt. Mãi đến sau này bị những kẻ trộm mộ đào bới, bọn họ ở ba tầng đầu tiên lấy được rất nhiều bảo vật, nhưng đến tầng thứ tư lại phát hiện bốn bề trống trãi tựa như một tầng hầm cũ kỹ, ngay cả một cái bình vỡ cũng không có.

Vị đại tướng quân kia thống hận đứa con thứ tư của hắn nhưng lại không thể không xây mộ, nên đành phải xây tầng bốn một cách sơ xài. Vì vậy về sau, hậu nhân hay dùng thuật ngữ "Ngộ tứ vô trủng" để ám chỉ những người lúc xây mộ có tâm lý cấm kỵ cái gì đó.

Cổ nhân có rất nhiều cấm kỵ, loại cấm kỵ này ở cổ đại cũng rất thông thường, thậm chí lưu truyền đến những nơi hẻo lánh.

Ví dụ như có một công tử nhà giàu thích một cô nương, kết quả bất hạnh, cô nương kia lại cùng một người tên Thất ca chạy trốn, nên vị công tử kia ghi hận trong lòng, liền cưới rất nhiều thể tử nhưng không cho phép lấy "thất" là hàng thứ, loại việc buồn cười này cũng vô cùng nhiều.

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, cười nói: "Nếu như quả thật là một loại cấm kỵ, vậy năm đó người xây dựng cổ lâu rốt cục là có cấm kỵ gì liên quan đến "ba" đây, lẽ nào cũng là con trai thứ ba của hắn phạm vào việc sai trái, làm cho hắn mất hứng sao?"

Lạc Thần đi đến một góc khuất rồi dừng lại, tiếp nhận ba lô từ trong tay Sư Thanh Y, nói: "Em thế nào lại không nói là con gái thứ ba của hắn có vấn đề?"

Nàng cầm lấy ba lô, liếc mắt nhìn Sư Thanh Y: "Giả như nói, bị một nữ nhân lai lịch bất minh dụ dỗ đi mất, vì vậy rất tức giận."



Sư Thanh Y: "....."

Nàng nghĩ không ra Lạc Thần có thể dễ dàng chuyển đề tài như vậy, hơn nữa rẽ đến một phương hướng khiến nàng đỏ mặt, thấp giọng hừ một tiếng: "Ít nói bậy một chút, ai bị dụ dỗ chứ."

Lạc Thần lấy ra một bộ quần áo lữ hành dùng túi chân không bọc lại, vừa mở túi vừa nhàn nhạt nói: "Chị nghĩ nếu người nhà của em biết được, chắc chắn tức giận. Nhất là vị chị gái kia của em, không phải sao?"

Lời này khiến Sư Thanh Y ngượng ngùng vô cùng, cũng cảm thấy có một loại áp lực vô hình, dừng một lúc mới nói: "Chị ấy quản không được em. Em cùng người khác không giống nhau, không bị gia đình ràng buộc, em là người tự do, có thể tự mình lựa chọn."

Nàng nhẹ giọng nói ra, dường như là muốn an ủi Lạc Thần.

Hai nữ nhân thân mật quan hệ ở xã hội này luôn không thể nhận được sự đồng tình, nếu như đã lựa chọn con đường này, ắt hắn sẽ phải đối mặt rất nhiều trở ngại, trong đó chính yếu vẫn là gia đình.

Có những người đồng tính luyến ái sau khi xuất quỹ (công khai) bị ba mẹ đánh đến sắp chết, cũng có thể bị đuổi ra khỏi nhà, chịu ánh mắt lạnh nhạt của thân thích đồng nghiệp, loại chuyện này cũng không có gì lạ.

Là một vấn đề rất hiện thực.

Mặc dù lúc này đang ở vào hoàn cảnh đặc biệt, nhưng chỉ cần khẽ động đến đề tài này lại như một cây kim chọc thủng, rất khó lẫn tránh.

Đôi mắt đen kịt của Lạc Thần nhìn nàng, khẽ lắc đầu: "Chị cô độc một mình đến đây, mới là người tự do nhất. Thanh Y, em hiện tại lại không như vậy. Chị em muốn em cùng Tiêu Mộ Bạch xem mắt, chị đều nghe thấy được, mặc dù ngoài miệng em nói ghét cô ta nhưng thật ra em vẫn rất quan tâm đến cô ta, trong lòng em cũng nguyện ý nghe lời cô ta."

Sư Thanh Y sửng sốt, sau đó vội vã giải thích: "Kia chỉ là làm cho có lệ mà thôi."

Lạc Thần lại chỉ vẻ mặt nhạt nhẽo mà từ túi chân không lấy ra một chiếc áo vắt trên cánh tay phải, sau đó cởi đến nút thứ hai của áo sơ mi trên người.

Dưới ánh đèn, lộ xương quai xanh tinh xảo cùng da thịt trắng nõn dính đầy vết máu, phát ra một loại mỹ lệ nhưng cũng khiến người chua xót.

Nàng đột nhiên dừng lại, đôi mắt thâm trầm, nhẹ giọng nói: "Tay chị đau, em giúp chị cởi đi."

Trong lòng Sư Thanh Y run lên, da mặt nóng rát, cảm giác giống như đang ngồi xe leo núi, phập phồng lên xuống.

Nàng đi qua, yên lặng đến gần Lạc Thần, Lạc Thần so với nàng cao hơn một chút, đang đứng thẳng thân thể nhu thuận nhìn nàng.

Mặc dù dính đầy máu tươi, cũng che giấu được hương thơm mê người trên cơ thể nàng, Sư Thanh Y bắt đầu cởi từng chiếc cúc trên áo của Lạc Thần, hai vạt áo tách ra, để lộ vùng bụng trơn nhẵn cùng vòng eo mềm mại lả lướt.

Giờ khắc này, Sư Thanh Y cực kỳ muốn ôm Lạc Thần vào trong ngực.

Kiềm chế, nàng chỉ đem áo sơmi dính đầy máu của Lạc Thần cởi xuống, nhíu mày nói: "Chị yên tâm, chờ đến lúc ra khỏi nơi kỳ quái này, dù thế nào em cũng không kết hôn, người trong nhà cũng không thể làm gì được em, lẽ nào chị muốn Sư Dạ Nhiên lại có thể bức em phải gả cho người khác sao?" Dừng một chút, ngữ khí lại trở nên ôn nhu: "Huống hồ chị thế nào lại là cô độc một mình, em sẽ luôn ở bên cạnh chị."

Lạc Thần cuối cùng hài lòng, khóe miệng lại khẽ cong, hỏi lại: "Có thật là không lấy chồng?"

Sư Thanh Y thấy ánh mắt của nàng sáng rực, hơn nữa nữa áo cũng đã cởi chỉ mặc nội y, kết hợp với loại ánh mắt này quyến rũ đến khiến Sư Thanh Y thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, vội vã đem áo sạch run rẩy giúp nàng mặc vào.

Một bên vừa mặc áo một bên ánh mắt lãng tránh nhìn đi nơi khác, nói: "Em rõ ràng nói chính là không lấy..... người khác."

Lạc Thần khẽ gật đầu, nghiêm túc hỏi: "Chị không phải người khác sao?"

Khuôn mặt Sư Thanh Y càng lúc càng đỏ, kiều diễm đến ướt át, luống cuống tay chân mà cài lại cúc áo cho Lạc Thần, trầm thấp nói: "Không phải."

Lạc Thần cười nói: "Cài sai rồi."



Sư Thanh Y: "....."

Nàng gở ra cài lại lần nữa, liếc mắt nhìn nội y của Lạc Thần, nhẹ giọng nói: "Nội y có cần thay hay không?"

Lạc Thần làm như gặp chuyện lạ, bắt đầu cân nhắc, nói: "Em cảm thấy sao? Quần cũng bẩn, có phải cũng cần đổi hay không?"

Sư Thanh Y: "....."

Nàng dùng tốc độ nhanh nhất giúp Lạc Thần mặc áo, sau đó nghiêm túc nói: "Nội y thoạt nhìn sạch sẽ, quần của chị là màu đen, dính máu dù sao cũng không nhìn thấy, cứ như vậy đi."

Lạc Thần lại vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng của nàng, cố ý đem đôi môi căng chặt của nàng vuốt lỏng, lại hôn nhẹ lên môi nàng một cái.

Nụ hôn mang theo ấp áp cùng chút ướt át, đôi mắt Sư Thanh Y kinh ngạc mở to.

"Vậy thì cứ như vậy. Tốt." Sau khi hôn xong, nữ nhân đưa ra lời nhận định như vậy.

Tim Sư Thanh Y đập thình thịch, nhưng rồi trong nháy mắt lại thỏa mãn mà ổn định xuống, lúc này mới cuối đầu đóng túi áp suất lại, chỉnh lý ba lô, nói: "Chúng ta trở về thôi."

Lạc Thần gật đầu đáp lại, khóe mắt cả hai đều mang theo ý cười.

Vừa đi trở lại, Sư Thanh Y vừa nói: "Lại nói vừa rồi chị bịa chuyện cái gì con gái thứ ba, kỳ thực rất chuẩn xác, em ở nhà đúng thật là đứng hàng thứ ba. Chính xác mà nói, Sư Dạ Nhiên.... thật ra không phải chị hai của em, trên chị ấy còn có một người anh."

Ánh sáng trong mắt Lạc Thần khẽ lay động, nhưng vẻ mặt vẫn là hời hợt: "Nhà các em không kế hoạch hoá gia đình sao?"

Sư Thanh Y khái một tiếng: "Hắn đã qua đời từ rất nhỏ, cho nên không được tính vào, sớm đã bị lãng quên, ở trong mắt người khác nhà họ Sư cũng có em và Sư Dạ Nhiên là cùng thế hệ. Bất quá người anh này của em chết yểu, thái độ của người trong nhà em dù sao vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, nên có mấy lần em hiếu kỳ hỏi chú Dương, biểu hiện của chú Dương cũng rất cổ quái."

Lạc Thần nói: "Em nói đến những thân nhân này cùng tất cả những việc liên quan đến nhà họ Sư, trước kia đều là thông qua người khác thuật lạ, đúng không?"

Nét mặt Sư Thanh Y đột nhiên đông cứng, dường như đang nhớ đến chuyện gì đặc biệt đáng sợ, ánh mắt ảm đạm, nói: "Ân."

"Bởi vì em không nhớ được." Lạc Thần cân nhắc chốc lát mới nhẹ giọng nói.

Trên mặt Sư Thanh Y hiện ra một vẻ tái nhợt, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, cắn môi một lúc mới nói: "Chuyện này rất phức tạp, em...... Em........"

Thoạt nhìn nàng hoảng sợ như một con nai nhỏ, Lạc Thần biết thời cơ không thích hợp, nên chỉ đành trìu mến vuốt nhẹ tóc nàng: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa."

Chủ đề này dừng lạ, nhưng trong mắt Sư Thanh Y vẫn như trước đó còn chút khổ sở, rất khó chịu.

Lạc Thần nắm lấy tay nàng, chậm rãi đi trở về, cùng nàng nhẹ giọng nói một đề tài khác thoải mái hơn, chờ lúc gần đến nơi nhóm người đang nghỉ ngơi thì chợt nghe Vũ Lâm Hanh khàn khàn hô to: "Mày...... Mày làm gì! Mày đừng làm bậy."

Sư Thanh Y kinh sợ, sợ đến vội vã cùng Lạc Thần chạy đến phía trước.

Thì ra là Thiên Mạch đã tỉnh, lúc này còn đang cưỡi trên người Vũ Lâm Hanh, tay bóp chặt cổ nàng.

Hai con rắn nhỏ trên cánh tay nàng ngang nhiên bò ra, xuy xuy phun ra chiếc lưỡi, Trần Húc Đông đã sớm sợ đến lui ở một bên, Diệp Trăn cũng bị dọa choáng váng, chỉ có Tô Diệc và Phong Sanh tiến lên ngăn cản Thiên Mạch, lại thình lình bị hai con rắn quấn lấy.

Hai con rắn quấn trên người Phong Sanh và Tô Diệc, há miệng cắn xuống.

chú thích: ngôi mộ thứ tư trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play