Những thứ treo ở phía trên giống như một đám nhộng thật lớn, bất quá là chúng có màu đen.

Trong đó có một cái kén nhộng giống như bị nứt ra khe nhỏ, máu nhỏ giọt rơi xuống vị trí của Trần Húc Đông đang đứng.

Tất cả những người có súng đều phản xạ có điều kiện, trước tiên là lên đạn, nhưng chỉ ngắm lên phía trên không dám tùy tiện nổ súng. Những kén nhộng này vô cùng quỷ dị, cũng không biết thứ bên trong có chứa chất độc gì hay không, nếu như phá vỡ ra, hậu quả sẽ rất khó lường.

Trong nháy mắt, ngay cả không khí đều kết thành băng.

Chỉ là do dự vài giây, Sư Thanh Y liền liền muốn nói với mọi người tìm chỗ cầu thang để lên lầu hai tạm lánh. Dù sao những kén nhộng này cũng không có động tĩnh gì khác thường, nhân cơ hội này tẩu vi thượng sách.

Kết quả không đợi nàng mở miệng, cái kén nhộng chảy máu đột nhiên vỡ ra, một cái gì đó toàn là máu đen từ phía trên rơi xuống giữa mọi người, không ngừng co giật.

Mọi người cấp tốc tản ra xung quanh, nhưng sau khi thấy rõ hình dạng vật ở giữa, dừng lại một chút sau đó lại thận trọng vây quanh.

Đó là một nam nhân.

Vai bị thứ sắc nhọn gì đó cắt thủng, áo ngắn tay cùng quân bò mặc trên người toàn bộ đều bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm, hình dạng giống như một tấm vải rách, toàn thân không còn chỗ nào lạnh lặn, thực sự trở thành một huyết nhân mà nằm trên mặt đất.

Nam nhân co quắp, bởi vì vết thương trên người cùng vừa rồi từ trên cao rơi xuống, tay chân hắn đã bắt đầu bị co gật, kịch liệt run rẩy vặn vẹo.

Vũ Lâm Hanh cả kinh nói: "Hắn còn sống!"

Thiên Mạch hờ hững nói: "Sẽ chết ngay thôi."

Vũ Lâm Hanh: "..."

Thiên Mạch tuy rằng lời nói vô tình nhưng cũng là nói sự thật, nhìn dáng vẻ của nam nhân này có thể cầm cự được đến giờ phút này đã là trời ban ân huệ cho hắn rồi.

Thấy có người ở trước mặt mình chết đi, tuy nói chỉ là một người xa lạ không chút quan hệ, thậm chí người này còn có thể thuộc một thế lực đối nghịch với mình, nhưng trong lòng Sư Thanh Y vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu cùng thương cảm.

Thân thể nam nhân đột nhiên cong lên, vươn tay phải sờ soạn bắt được cánh tay Sư Thanh Y, đôi mắt mở to đến cực hạn, giống như sắt nứt ra, khàn khàn nói: "Bùn.... Bùn....: "

Bùn?

Là ý gì?

Sư Thanh Y còn đang kinh ngạc, bàn tay của nam nhân đột nhiên nới lỏng, trực tiếp buông xuống, đôi mắt vẫn mở to như trước, hắn đã hoàn toàn tắt thở.

Nhận thấy nơi này không thể ở lại lâu, Lạc Thần kéo Sư Thanh Y đứng lên, nói: "Lên lầu."

Nàng vừa dứt lời, một cơn gió lớn mang theo mùi tanh hôi đột nhiên từ phía trên thổi xuống.

Cơn gió này vô cùng mạnh, hơn nữa tốc độ gió rất nhanh, giống như một trước còn ở trên bầu trời, thì giây tiếp theo đã thổi lên thân thể.

Tóc dài của các nữ nhân đều bị gió thổi tung, thổi đến trên gương mặt, cản trở tầm nhìn, có cảm giác giống như lúc trực thăng cất cánh hoặc hạ cánh.

Sư Thanh Y thầm nghĩ không ổn, thế nhưng trong phút chốc tầm mắt bị che khuất, trong nhất thời thị giác xuất hiện điểm mù, chờ đến lúc nàng lui lại cùng mở mắt ra, chỉ thấy một cái bóng thật lớn đáp xuống, tựa như một hắc y tử thần từ trên trời giáng xuống, đôi cách thật dài mở rộng, móng vuốt chụp tới trên vai Vũ Lâm Hanh, mang nàng bay lên không trung hỗn độn.

Loại phương thức săn mồi này cực kỳ giống ác điểu bắt rắn trên mặt đất, một lần lao xuống, lúc Vũ Lâm Hanh bị bắt lấy căn bản ngay cả cơ hội kêu lên một tiếng cũng không có thì đã lập tức bị mang lên không trung.

Cục diện nhất thời rơi vào hỗn loạn.

Bầu trời truyền đến tiếng thét của Vũ Lâm Hanh, bởi vì con vật kia cứ xốc qua xốc lại, lúc cao lúc thấp, tốc độ lại nhanh đến kinh người, tiếng thét của Vũ Lâm Hanh cũng bị gián đoạn, giống như đã bị gió cuốn đi, âm cuối gần như biến mất trong gió.

"Tiểu thư!" Phong Sanh cùng Tô Diệc đồng thời cao giọng hô to, Tô Diệc dùng đèn mỏ chiếu lên phía trên, Phong Sanh thì đã hướng không trung liên tục xả vài phát súng.



Nhưng vì con vật kia tốc độ quá nhanh, lại bay không định hướng, lúc bắn không xác định được vị trí chính xác, hơn nữa thứ kia vô cùng giảo hoạt gần như xem Vũ Lâm Hanh là tấm chắn, ở trên không trung dằn vặt nàng, kết quả là thứ kia bắn không trúng, trái lại lúc nó bay thấp xuống, một viên đạn cách gương mặt của Vũ Lâm Hanh vài tấc bay xẹt qua.

Đây là đạn thật, không phải đang chơi trò chơi, chỉ cần hơi lệch về phía trên một chút, khuôn mặt như hoa như ngọc của Vũ Lâm Hanh sẽ bị phá hủy.

Vũ Lâm Hanh từ trước đến nay thích đẹp, tuyệt đối xem dung mạo cùng dáng người quan trọng hơn tính mạng, cho nên sợ rằng lức này nàng gần như muốn hôn mê, giãy dụa mà mắng to: "Khuôn mặt của tớ! Các người là muốn hủy dung tớ a! Đừng nổ súng lung tung! Đừng nổ súng lung tung!"

"Bình tĩnh một chút, khoan hãy nổ súng!" Sư Thanh Y cấp tốc ngăn Phong Sanh lại nói: "Hướng bay của con vật kia thay đổi liên tục, không cách nào xác định, nếu tiếp tục làm cách này, đến lúc đó chẳng những không thể bắn rơi nó, ngược lại sẽ bắn trúng Vũ Lâm Hanh!"

Phong Sanh bình thường trầm tĩnh nho nhã, cũng không nói nhiều, hiện tại gặp Vũ Lâm Hanh rơi vào tình cảnh này, hiếm thấy mà trở nên hoảng loạn, Phong Sanh mồ hôi chảy ròng ròng thu súng lại, lớn tiếng nói: "Sư tiểu thư, vậy.... Vậy nên làm như thế nào?"

Hắn vừa nói, ánh mắt cũng giống như Tô Diệc, một giây cũng không dám rời khỏi bầu trời.

Sư Thanh Y không nói lời nào, trong lòng nôn nóng, ngẩng đầu nhìn lên, mi tâm khổ não mà nhíu chặt.

Không thể tùy tiện nổ súng, nhưng cũng không có thể đứng ở đây nhìn, lúc này con vật kia tuy rằng đang chụp lấy vai Vũ Lâm Hanh lượn vòng giữa không trung, tạm thời không cố hành động gì khác nhưng không thể đảm bảo một giây sau nó sẽ không ra sức ném chết nàng.

Dựa theo phán đoán của Sư Thanh Y, con vật này vô cùng có khả năng sẽ giống như các loài ác điểu, áp dụng phương thức đem con mồi từ trên cao thả xuống.

Rất nhiều ác điểu sau khi bắt được con mồi trên mặt đất đem con mồi từ trên cao thả xuống, mượn việc đó để hoàn toàn giết chết con mồi. Gia tốc sinh ra do độ cao cộng thêm lúc ném mạnh xuống sản sinh ra một lực rất lớn, vận tốc rơi sẽ tương đương với một quả tên lửa loại nhỏ, nếu như Vũ Lâm Hanh bị ném mạnh xuống, kết cục căn bản không đành lòng tưởng tượng.

Nhìn nơi bắt đầu của vết máu ở đại môn, người đó rất có khả năng là bị ném xuống như thế này, sau đó bị con vật cổ quái này lao xuống tha đi, cuối cùng bị nhốt vào kén nhộng màu đen ở phía trên.

Lạc Thần ở phía dưới di chuyển theo vị trí của Vũ Lâm Hanh phía trên, thấy con vật kia trên không trung đã bay đến không kiên nhẫn được nữa, tựa hồ có dấu hiệu muốn ném Vũ Lâm Hanh xuống, lập tức quát lạnh nhắc nhở: "Nắm chặt!"

Giọng nói của Lạc Thần vừa lạnh vừa gấp, bởi vì nội tức thâm hậu nên giọng nói truyền đi rất xa, Vũ Lâm Hanh ở phía trên bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, vô thức làm theo chỉ thị của Lạc Thần, nâng lên cánh tay phải hung hăng mà nắm chặt chân của con vật kia.

Đúng lúc này, móng vuốt sắc nhọn của con vật kia đang quắp lấy vai Vũ Lâm Hanh buông lỏng, rõ ràng muốn ném Vũ Lâm Hanh xuống, thân thể Vũ Lâm Hanh trong nháy mắt rơi xuống, may mắn là một giây trước nàng đã nắm lấy chân con vật kia, nên thân thể chỉ rơi xuống một khoảng ngắn, lúc cánh tay kéo thẳng, lại chao đảo dừng lại giữa không trung, giống như một cái bao tải treo đong đưa dưới thân nó.

Vừa từ quỷ môn quan dạo qua một vòng, Vũ Lâm Hanh cảm giác hồn phách của nàng gần như sắp thăng thiên rồi, trong lòng chưa kịp cảm thán một câu, ánh mắt vừa nhìn xuống thì thấy Sư Thanh Y đang ở phía dưới cầm súng tự động nhắm vào nàng.

Vũ Lâm Hanh: "....."

Sư Thanh Y điều chỉnh súng về chế độ bắn phát một, vai phải nâng lên, nhắm thẳng bầu trời.

Tầm bắn của súng lục chỉ có năm mươi mét, tầm bắn của súng tự động lại đến hai trăm mét, ở loại địa hình trống trãi như nơi này, vũ khí có tầm bắn xa rất có ưu thế. Bất quá bình thường súng tự động đều là dùng ở chế độ liên thanh, dùng hỏa lực mạnh để áp chế, còn dùng chế độ phát một giống Sư Thanh Y hiện tại rất hiếm thấy.

Vũ Lâm Hanh biết Sư Thanh Y muốn làm cái gì, nắm lấy chân con vật kia treo giữa không trung, sợ đến mức kêu to: "Sư Thanh Y đồng chí đừng nổ súng! Tất cả mọi người là đồng đội là hảo chiến hữu, cậu không thể đối xử với tớ như vậy! Nhanh chóng buông vũ khí!"

Sư Thanh Y cao giọng nói với nàng: "Vũ đồng chí đây đã là lúc nào rồi mà còn cùng tớ lắm mồm! Hiện tại nó nhất định trăm phương nghìn kế muốn ném cậu xuống, thể lực của cậu căn bản không thể hơn nó, đến lúc đó sợ rằng sẽ chịu đựng không được mà tuột tay, chi bằng bản thân lựa chọn tự mình nhảy xuống! Nắm lấy cơ hội, đến lúc nó bay thấp xuống nằm trong tầm ngắm của tớ thì buông tay nhảy xuống!"

"Cậu là điên rồi hay là đần độn!" Vũ Lâm Hanh gần như không thể tin vào lỗ tai của mình: "Nhảy xuống tớ còn mạng sống sao!"

"Lạc Thần sẽ tiếp được cậu!" Sư Thanh Y nói: "Đừng sợ! Nắm thời cơ nhảy xuống! Nhìn chuẩn vị trí của Lạc Thần, Lạc Thần sẽ chạy theo cậu! Quan trọng nhất là vị trí của Lạc Thần!"

"Cậu ấy tiếp được tớ?" Vũ Lâm Hanh gần như tức điên nở nụ cười: "Cậu ấy là người dơi hay người nhện, thế nào tiếp được tôi...... a a a a a a a cứu mạng a!"

Con vật kia thấy thế nào cũng vứt Vũ Lâm Hanh không được, đã bắt đầu ở không trung đảo qua đảo lại, Vũ Lâm Hanh bị nó quanh cuồng lắc lư, nói cũng nói không xong, sau đó chỉ có thể phát ra tiếng hét sợ hãi.

Bên này Tô Diệc giúp Sư Thanh Y chiếu đèn mỏ, ngón tay nàng đặt trên cò súng, ngắm vào đầu ngắm, hướng vào vật đang bay rất nhanh trên bầu trời, nàng khẩn trương đến cả người toát mồ hôi lạnh.

Mục tiêu càng ngày càng gần.

Sư Thanh Y nói: "Cậu cuối cùng là nhảy hay không nhảy!"

Vũ Lâm Hanh bị ánh đèn chiếu đến hoa mắt váng đầu, môi run run mà nói: "Tớ.... Không... nhảy!"



"Không nhảy cũng phải nhảy, cơ hội chỉ có một, nếu không thì cậu xem như xong rồi!" Sư Thanh Y tiếp tục ngắm súng: "Một!"

Vũ Lâm Hanh bị con vật kia mang theo, bay đến sắp nôn ra, thực sự không còn sức lực nói tiếp, chỉ có thể ở trong lòng đem Sư Thanh Y cùng Lạc Thần hai biểu tỷ muội này từ trong đến ngoài ân cần thăm hỏi một lần.

Sư Thanh Y: "Hai!"

Vũ Lâm Hanh: "Tớ muốn..... Tớ muốn cùng các cậu..... Giải tán!"

Mục tiêu đã cuộn mình tiến vào tầm ngắm, mang theo một cơn gió lốc, khoảng cách cùng độ cao đều rất thích hợp để nổ súng.

Sư Thanh Y: "Ba!"

Lạc Thần trong trận cuồng phong tìm một vị trí đứng, lạnh lùng thốt ra một chữ: "Nhảy!"

Chữ "nhảy" kia giống như ma chú xâm nhập vào trong tai Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh ở phía trên nghe được cả người run rẩy, gần như là phản xạ có điều kiện buông lỏng tay ra.

Thân thể Vũ Lâm Hanh lập tức rơi xuống, Sư Thanh Y kéo cò, viên đạn xuyên khí bắn ra.

Động tác của ba người đạt đến mức đồng bộ chưa từng có, gần như trong cùng một thời khắc, Lạc Thần cấp tốc tiến lên trước, nhẹ nhàng phi thân nhảy lên.

Đôi mắt của Vũ Lâm Hanh nhắm chặt, bên tai chỉ nghe được vù vù tiếng gió, cùng tiếng ma quỷ gào khóc không có gì khác nhau, trong lòng gần như đã xem bản thân là một người chết, thế nhưng giây tiếp theo, thắt lưng đã được một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy.

Lạc Thần nhảy vọt lên không trung, đồng thời ôm lấy Vũ Lâm Hanh, thắt lưng dùng lực xoay tròn nhằm phân tán bớt trọng lực, từ phía trên rơi xuống.

Viên đạn của Sư Thanh Y bắn vào trước ngực con vật kia, nó đau đến gầm lên một tiếng, tiếng gầm đặc biệt thê lương rợn người, đôi cánh da dang rộng đảo quanh trên không trung, máu đỏ tươi trút xuống như mưa rơi.

Tất cả đều phát sinh trong tích tắc, không có bất cứ sự chuẩn bị tâm lý gì liền đi đến kết cuộc.

Hai chân Vũ Lâm Hanh như nhũn ra, vừa ngẩng đầu mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt lãnh đạm của Lạc Thần, tay nàng đang đặt trên lưng Vũ Lâm Hanh, dùng lực đạo thích hợp cùng khí thế bất phàm ôm Vũ Lâm Hanh.

Vì vậy, Vũ Lâm Hanh một giây trước còn đang mắng Lạc Thần không có lương tâm, một giây sau quả thực cảm thấy trên người nữ nhân này phát ra hòa quang của nữ thân, khiến nàng cảm động đến rơi nước mắt.

Con vật kia vừa rồi bị Sư Thanh Y bắn trúng, nếu như không phải nó ở trên không trung tung bay quá mức mãnh liệt, dẫn đến đạn của Sư Thanh Y đạn bắn lệch thì hiện tại cũng đã sớm chết, vì vậy vật kia đối với Sư Thanh Y vô cùng oán hận, nên trực tiếp lấy làm mục tiêu báo thù mà xà xuống, Sư Thanh Y vẫn chưa kịp bắn ra phát thứ hai thì trong miệng vật kia đã phun ra một chùm tơ đen, trong nháy mắt liền quấn chặt lấy thân thể Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y bị những sợi tơ đen trói buộc, sau đó trực tiếp bị kéo lên không trung, cấp tốc ba về phía xa xa.

Lạc Thần liếc mắt nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, cả kinh buông lỏng tay ra, bộ vị kiều độn của Vũ Lâm Hanh trực tiếp hôn đất.

Vì vậy, trong mắt Vũ Lâm Hanh cái gọi là "hào quang nữ thân" Hoàn mỹ bị dập tắt.

Còn Thiên Mạch nhìn thấy Sư Thanh Y bị kéo lên không trung, ánh mắt đột nhiên biến đổi, thất thanh kêu lên: "A Nguyễn!"

Lạc Thần nghe cách xưng hô của Thiên Mạch đối với Sư Thanh Y, nhướng mày, nhanh chóng quay đầu lại nhìn nhưng cũng bất chấp để ý đến, mang Cự Khuyết đuổi theo.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sư đồng chí: "Bị trói đau quá."

Vũ đồng chí: "Cái mông đau quá."

Thiên đồng chí: "đau lòng."

Suy nghĩ của beta:

Dám đụng đến Tiểu Vũ! Ta sẽ chiên bơ rồi rôti con chim kia!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play