Nam nhân vẫn không nói lời nào.

Nhưng Lạc Thần cũng không vội, chậm rãi mà lau tóc dài ướt sũng. Nước mưa đã thấm ướt quần áo trên người nàng, vải vóc dán vào da thịt, theo động tác của nàng đường cong khiêu gợi trên thân thể hiện lên sống động.

Sư Thanh Y đối với nữ nhân này dục vọng chiếm hữu nhưng không dám mở miệng, thấy thế liền vội vã kéo nàng lui về phía sau, thấp giọng nói: "Nhanh vào phòng thay quần áo, đừng để bị cảm, ở đây cứ giao cho bốn người chúng em là được rồi."

"Ân." Lạc Thần gật đầu, nghe theo lời của Sư Thanh Y, một mình trở về phòng tắm rửa thay quần áo.

Vũ Lâm Hanh ở bên cạnh thấy nam nhân này chỉ là thở hổn hển, cho dù đã rơi vào tình cảnh này nhưng vẫn như trước nửa chữ cũng không nói, nên nàng nhất thời có chút không nhịn nổi nữa: "Ông ít giả vờ trước mặt tôi một chút. Nói mau, ông chủ trước đây chủ khách sạn này đang ở đâu? Chẳng lẽ đã bị kẻ giả mạo như ông giết chết rồi?"

Nam nhân nghe thế, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vũ Lâm Hanh, vẻ mặt trong nháy mắt có chút ngây ngẩn cùng kinh ngạc, sau đó sắc mặt lại lần nữa lạnh xuống, hình như là đang suy nhĩ gì đó.

"Trừng tôi làm gì?" Vũ Lâm Hanh bị việc cổ tùng sống nhờ nên mang tâm lý bị dày vò, hiện tại thấy ông chủ Đông này cư nhiên nuôi cổ trùng trong khách sạn, nên trong lòng đặc biệt khó chịu, nói: "Trên đời này nuôi cổ đã là việc không tốt lành gì, huống chi ông còn lén lút giăng bẩy để đưa chúng tôi vào chỗ chết, lòng dạ đen tối hiểm độc, vừa nhìn đã biết không phải ông chủ kia mà chúng tôi muốn tìm. Thế nào, tôi nói ông là kẻ giả mạo nên ông cảm thấy ủy khuất sao?"

Nam nhân sắc mặt càng trầm xuống, môi mấp máy, ánh mắt quét qua mấy vòng, dường như muốn nói lại thôi.

Lúc đầu Sư Thanh Y cũng nghĩ như Vũ Lâm Hanh, từng hoài nghi ông chủ Đông này thật ra không phải "ông chủ" mà Tào Duệ đã nói, có lẽ khách sạn này đã đổi chủ rồi.

Tào Duệ ở nội trú trong một thời gian dài, một năm về nhà không đến hai lần, nên người hắn chân chính muốn tìm sợ rằng sớm đã không còn ở ngõ 15 Trương gia này nữa, nếu không phải như vậy thì nam nhân trước mặt không thể nào sau khi nghe xong ám hiệu mà hành động vẫn cứ kỳ lạ như vậy thậm chí còn có ý giết người.

Mà hiện tại Sư Thanh Y lại không nghĩ như vậy nữa.

Nàng quan sát nam nhân này hồi lâu, lại liên hệ đến một câu vừa rồi trong lúc bị uy hiếp mà hắn đã nói ra, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, vì vậy để Vũ Lâm Hanh tiếp tục ở lại xem chừng nam nhân còn bản thân lại trở về phòng mình ở tầng ba một chuyến.

Nguyệt Đồng đã sớm bị chấn động trong viện đánh thức, thế nhưng các cửa đều bị Sư Thanh Y khóa lại, nên nó nửa chân cũng không bước ra được, lúc Sư Thanh Y mới vừa mở cửa phòng thì liền thấy con mèo này đang đặc biệt nôn nóng mà đi qua đi lại, trong ánh mắt lại quỷ dị lộ ra lục quang, một bộ dạng giương nanh múa vuốt như muốn ăn thịt người.

Nếu như Sư Thanh Y đến trễ thêm chút nữa chỉ sợ con vật này sẽ phá cửa ra ngoài.

Để tránh cho con mèo này hù dọa Vũ Lâm Hanh, Sư Thanh Y sau khi trấn an Nguyệt Đồng mới từ trong ba lô lấy ra một vật, sau đó ra ngoài đóng cửa lại.

Sư Thanh Y lần thứ hai từ trên lầu trở xuống, đi đến trước mặt nam nhân ngồi xổm xuống, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Trước khi bọn tôi đến đây, đã từng có một nhóm người khác đến qua, đúng hay không?"

Nam nhân lại một lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt thập phần phức tạp.

Sư Thanh Y nhìn thấy ánh mắt của hắn, biết lời nói của bản thân đã đạt hiệu quả mong muốn, giọng nói trở nên ôn hòa rất nhiều: "Vừa rồi ông nói, ông đã bị lừa một lần, sẽ không lừa lần thứ hai, còn ra mắng bọn tôi, trước đó đã có người đến tìm ông đúng không, cũng nhắc đến Tào Duệ trước mặt ông, mà lúc đó ông tin bọn họ, còn xếp phòng cho bọn họ."

Nam nhân kinh ngạc mà nhìn Sư Thanh Y, Vũ Lâm Hanh cũng yên lặng, nghe Sư Thanh Y chậm rãi nói ra phỏng đoán về tình cảnh của khách sạn trước đó.

"Ông xem bọn họ là người trong nhà, tiếp đãi bọn họ, dĩ nhiên cũng bắt đầu nói chuyện với bọn họ. Chẳng qua là trong lúc nói chuyện, bởi vì đối phương không nắm đủ thông tin nên để lộ sơ hở, bị ông phát giác, vì vậy trong lúc tức giận ông đã phát sinh xung đột với bọn họ." Ánh mắt Sư Thanh Y thản nhiên mà xẹt qua bàn tay đang gắt gao bưng ở bụng của hắn, nói tiếp: "Kết quả rất rõ ràng, trên người ông mùi máu tươi rất nặng, trên bụng nhất định đã bị thương, hẳn là nhóm người kia làm ông bị thương. Bọn họ nếu dám ở khu du lịch động thủ, dĩ nhiên cũng không phải người lương thiện, nhưng ông một mình mà vẫn còn êm đẹp ở lại khách sạn, giải thích duy nhất chính là ông đã thả cổ tuyến hù dọa bọn họ."

Nam nhân nghe Sư Thanh Y phỏng đoán đến đây, vẻ cảnh giác trên mặt chậm rãi buông lỏng.

"Đáng tiếc nhóm người kia vừa mới rời đi, bọn tôi lại đến, vì vậy người bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nên cho suy ra cùng bọn họ là một giuộc, liền nổi lên sát tâm: "Sư Thanh Y đột nhiên nở nụ cười: "Ông chủ Đông, không biết tôi nói có chính xác hay không?"

Nam nhân do dự vài giây, cuối cùng thở dài mà cúi thấp đầu xuống, nói rằng: "Phải, cô thực sự rất thông minh."

"Tôi là bạn học của Tào Duệ, là hắn ủy thác ta đến tìm ông." Sư Thanh Y nghe những lời này của nam nhân, lúc này mới yên tâm lấy mảnh sừng trâu của Tào Duệ ra, đặt trong lòng bàn tay, ánh mắt khiến cho người ta cảm thấy an tâm cùng ấm áp: "Đây là hắn cho tôi, hẳn là tín vật của các người."

Nam nhân tiếp nhận mảnh sừng trâu, đồng thời đem ra một mảnh khác vốn cất giấu trong người, hai cái quả nhiên giống nhau như đúc.

Nam nhân đối với Sư Thanh Y thấp giọng nói: "Đúng là Duệ tử nhờ cô đến. Tôi tin cô."

Vũ Lâm Hanh cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Sư Thanh Y, nàng nhìn thấy tất cả thì ra chỉ là hiểu lầm, trong lòng đối với thái độ ép hỏi xấu xa vừa rồi có chút áy náy, nhưng khẩu khí vẫn khó chịu như trước: "Tôi hỏi ông, ông cùng Tào Duệ có quan hệ gì? Tào Duệ cũng chỉ còn ba hắn là người thân duy nhất, nhưng tuổi tác của ông thoạt nhìn cũng không giống ba hắn."



"Hắn là em trai tôi." Nam nhân nói: "Anh em kết nghĩa, không có quan hệ huyết thống."

Sư Thanh Y hỏi: "Tình huống hiện tại của Tào Duệ rất không ổn, hắn nhờ tôi đến tìm ông, muốn ông dẫn bọn tôi đi gặp Hồ Điệp."

Nam nhân lộ vẻ lo lắng: "Lúc tôi biết hắn không thể đích thân đến mà ủy thác người khác đến, thì tôi biết hắn đã xảy ra chuyện, em trai hắn có phải lại phát bệnh hay không?"

Hắn dùng từ "lại", thoạt nhìn đối với bệnh tình của Tào Duệ hiểu rất rõ.

Thật ra cũng đúng, bình thường Sư Thanh Y ngoại trừ đi học, rất ít cùng Tào Duệ tiếp xúc, hơn nữa Tào Duệ tính cách cổ quái hướng nội, cho nên Sư Thanh Y tuyệt không hiểu rõ hắn, đừng nói đến biết hắn có bệnh.

Sư Thanh Y gật đầu: "Tinh thần của hắn gần như suy sụp, hiện tại đang bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, không cách nào tự do đi lại." Nàng thật sâu mà nhìn vào mắt nam nhân nói: "Nếu ông đang nuôi cổ, hẳn là đối với cổ trùng có sự hiểu biết nhất định, vậy ông cũng biết trong thân thể Tào Duệ mang theo cổ trùng sao? Hơn nữa còn là tồn tại rất nhiều năm."

Ánh mắt nam nhân trở nên buồn bã: "Dĩ nhiên biết. Cho nên hắn mới nhờ các người đến tìm Hồ Điệp, chỉ có Hồ Điệp mới có thể cứu hắn."

Đáy mắt Vũ Lâm Hanh rõ ràng ánh lên một tia vui mừng: "Hồ Điệp gì đó thực sự có thể giải loại cổ này sao? Hắn là thần thánh phương nào, thế nào lại gọi bằng cái tên cổ quái như vậy."

Nam nhân lắc đầu.

Vũ Lâm Hanh ngạc nhiên nói: "Ông là có ý gì?"

Nam nhân trả lời: "Tôi cùng Duệ Tử cũng không biết tướng mạo của của Hồ Điệp, bọn tôi chỉ biết cô ta là một nữ nhân không tiếp xúc với bên ngoài nên cũng chưa từng thấy qua khuôn mặt của cô ta, kỳ thực cô ta cũng không nói cho chúng tôi biết tên, nên chúng tôi tùy ý gọi cô ta Hồ Điệp. Hồ Điệp không thể giải cổ trùng, cô ta chỉ có thể ức chế loại cổ trùng này trong thời gian ngắn, cách mỗi một năm Duệ Tử đều sẽ đi tìm Hồ Điệp một lần, như vậy cũng đã rất nhiều năm."

Sư Thanh Y nói: "Ông cùng Tào Duệ người của Quý Thọ Thôn người sao? Hồ Điệp cũng giống hai ông?"

Nam nhân ngắn gọn đáp: "Duệ Tử là người trong thôn, tôi không phải. Hồ Điệp không ở trong thôn, đến thôn lân cận có thể tìm được cô ta, nếu là Duệ Tử muốn các người đến, tôi sẽ dẫn các người vào núi đi tìm Hồ Điệp."

"Tôi muốn hỏi, ông biết ba của Tào Duệ sao? Hình như hắn đã biến mất khỏi cõi đời này, thế nào cũng không liên hệ được với hắn."

Sắc mặt nam nhân cổ quái mà trả lời: "Tôi không biết. Tôi chỉ biết là Hồ Điệp cùng Duệ Tử còn ba hắn tôi chưa từng tiếp xúc qua."

Sư Thanh Y chau mày, cùng Vũ Lâm Hanh nhìn nhau.

Sư Thanh Y không thể làm gì khác hơn là hỏi vấn đề khác: "Vậy nhóm người trước đó tìm ông là như thế nào? Tổng cộng mấy người, đại khái là dáng vẻ ra sao?"

"Năm nam một nữ, đều rất tuổi, độ hơn hai mươi tuổi, hơn nữa nữ nhân kia thoạt nhìn rất lạnh lùng, tóc ngang vai, hình như là kẻ cầm đầu nhóm người. Bất quá có một nam nhân lúc đó đâm tôi một dao, tôi thả cổ tuyến ra đáp lễ hắn, nên hiện tại hẳn là chỉ còn lại có bốn nam một nữ."

Nam nhân nói xong lời cuối cùng, giọng nói cũng không có gì phập phồng, đối với để cổ giết người có vẻ thập phần không để tâm.

Vũ Lâm Hanh cười như không cười nói: "Ông chủ Đông, thoạt nhìn ông đối với chuyện bản thân nuôi cổ rất đắc ý nga."

Nam nhân hừ một tiếng: "Tôi chỉ dùng để tự vệ mà thôi, là bọn hắn đáng chết. Trước kia tôi chưa từng dùng cổ tuyến làm hại bất cứ người nào."

Sư Thanh Y nhẹ giọng nói: "Trước đây ông không có, cũng không có nghĩa là cổ này sau khi lớn sẽ không có. Lạc Thần cũng nói qua thứ này về sau rất khó khống chế, chị ấy vừa rồi hủy diệt rồi nơi nuôi gửi của cổ trùng kỳ thực chính là đang cứu mạng của ông."

"Tôi biết." Nam nhân rầu rĩ mà đứng lên: "Các người nếu là bạn của Duệ Tử, tôi sẽ không trách các người phá hỏng tâm huyết của tôi, dĩ nhiên tôi cũng muốn xin các người bỏ qua cho sự lỗ mãng của tôi trước đó. Ngày mai tôi sẽ dẫn các người vào thôn tìm Hồ Điệp."ư

Sư Thanh Y thấy nam nhân dường như đột nhiên không nhịn được mà phải rời đi, lập tức hắn lại, nói: "Đường núi dẫn vào thôn rất hiểm trở sao? Có phải cần đi bộ rất lâu không? Cần phải chuẩn bị những gì?"

"Không sai, đường đi rất phức tạp hiểm trở, nếu không cũng sẽ không ít người biết sự tồn tại của Quý Thọ Thôn như vậy." Nam nhân quay đầu, giọng nói có chút lạnh: "Nhưng tốt xấu gì cũng là một thôn, dĩ nhiên phải qua lại với bên ngoài, người phải ra ngoài, đồ dùng thực phẩm cũng phải vào trong, nên vẫn phải mở một con đường, xe trọng tải lớn không thể vào trong, nhưng xe máy và xe đạp vẫn có thể."

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại bổ sung một câu: "Dự báo thời tiết nói sáng mai trời quang, nhiệt độ không khí cao, đến chiều bùn đất trên đường núi sẽ khô, nên chúng ta tốt nhất buổi chiều xuất phát, đến đó vừa kịp trời tối. Tôi đi dọn dẹp dưới sân, để tránh ngày mai hù dọa đến hàng xóm."

Sư Thanh Y tuy rằng biết nam nhân đã tin tưởng bọn họ, nhưng thoạt nhìn vẫn không triệt để tin tưởng, rất nhiều thứ tuy rằng đều đã nói nhưng lại không nói rõ ràng, thậm chí có chút chuyện hắn không muốn nói ra.



Nhìn dáng vẻ của nam nhân kia, Sư Thanh Y cũng biết tạm thời không thể hỏi ra đáp án cũng đành thôi.

Vũ Lâm Hanh để Phong Sanh cùng Tô Diệc giúp đỡ ông chủ Đông thu dọn sân viện, còn bản thân lại cùng Sư Thanh Y đến phòng Lạc Thần.

Lạc Thần đã sớm tắm rửa thay quần áo xong, tựa ở cạnh cửa nhàn nhã mà lắng nghe, căn bản đã nghe hết phần sau của cuộc đối thoại.

Sư Thanh Y đem chuyện vừa rồi tiền tiền hậu hậu mà cùng Lạc Thần nói lại một lần, Lạc Thần sau khi nghe xong, cười nói: "Hắn giấu dếm rất nhiều việc."

Sư Thanh Y có chút mất mát: "Vẫn còn một số chuyện không muốn nói ra, có thể thấy được hắn vẫn còn rất cảnh giác."

Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Dù sao thì hắn cũng phải theo chúng ta vào thôn, nhất thời cũng không chạy đi đâu được, sau này sẽ chậm rãi cạy miệng của hắn."

Lạc Thần gật đầu: "Ân, không cần vội. Hắn thoạt nhìn chí ít là thật tâm muốn giúp Tào Duệ, việc vào thôn tìm Hồ Điệp có manh mối là tốt rồi, huống hồ sau này việc của Quý Thọ Thôn còn phải hỏi hắn, cứ từ từ."

Đến lúc sân viện được dọn dẹp xong cũng đã ba giờ sáng, Phong Sanh và Tô Diệc cùng với ông chủ Đông mỗi người đều trở về phòng tắm, còn Vũ Lâm Hanh vẫn dựa vào cửa, che miệng ngáp một cái, quan sát bên ngoài rồi nói: "Đêm nay đúng là mệt chết, tớ trước hết lên lầu ngủ một giấc, mọi việc để ngày mai tính tiếp."

Nàng xoay người đi vài bước, lại quay đầu lại nhìn Sư Thanh Y, đôi mắt hơi nheo lại: "Tớ nói Sư Sư, đã hơn ba giờ rồi, sân cũng đã dọn dẹp xong, cậu không về phòng mà còn ở lại đây làm gì?"

"Lát nữa tớ sẽ trở lên, tớ cùng chị họ nói chuyện thêm một lúc." Sư Thanh Y liếc mắt nhìn Lạc Thần, thấp giọng nói.

Vũ Lâm Hanh thuận miệng nói: "Hai chị em họ các cậu tình cảm thật tốt a, hình như lúc nào cũng dính lấy nhau, chị em ruột còn không thân thiết như vậy. Sư Sư tớ thấy cậu cũng đừng trở lên, cùng chị họ của cậu dồn đống trên giường, bớt phiền phức. Tớ đi ngủ, ngủ ngon."

Vũ Lâm Hanh chỉ là thuận miệng nói như thế, nhưng ngược lại khiến Sư Thanh Y có tật giật mình mà cảm thấy xấu hổ, hướng Vũ Lâm Hanh "aiz" một tiếng, Vũ Lâm Hanh lại khoát khoát tay, dường như chán đến chết mà cho nàng một cái xoay người, bóng lưng đỗ dài trên mặt đất rồi biến mất.

Sư Thanh Y chỉ biết đứng ở tại chỗ mà phẫn nộ.

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống nhìn Sư Thanh Y, khóe miệng ngậm một tia cười: "Cậu ấy nói rất đúng, dồn đống, bớt một việc."

Sư Thanh Y trừng nàng, đi vào phòng, Lạc Thần theo ở phía sau đóng cửa lại.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên trời quang đãng, ông chủ Đông rất nhanh gọi người đến mang thân cây hòe bị bổ hai kia đi.

Cây hèo này vốn là đặc trưng của khách sạn, người quen xung quanh nhìn thấy hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, ban đêm nghe tiếng động rất lớn do cây ngã xuống, ông chủ Đông đành phải nói cây hòe trồng trong sân phá hủy phong thủy, vốn nên chặt đi rồi cứ như vậy cười nhạo bản thân trước kia hồ đồ.

Nhóm người chuẩn bị suốt một buổi sáng, sau khi dùng xong cơm trưa rồi ngủ một giấc, cuối cùng lúc gần 12h30′ thì rời khỏi khách sạn tiến ra cửa Nam.

Vũ Lâm Hanh đã sớm căn dặn Phong Sanh chuẩn bị bốn chiếc xe máy vượt địa hình, bề ngoài đen nhánh, thiết kế vô cùng cá tính, dưới ánh mặt trời phát ra trầm mặc như cự thú ngủ say, lúc bắt đầu chuyển bánh, cự thú này cũng giống như thức tĩnh.

Đem hành lý cùng ba lô phân phối cho các xe, Tô Diệc chở theo ông chủ Đông, Phong Sanh một chiếc, Vũ Lâm Hanh một chiếc, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần một chiếc.

Sư Thanh Y đội mũ bỏ hiểm, lại cầm một cái khác đưa cho Lạc Thần, Lạc Thần cầm nón ở trên tay, ánh mắt có chút phúc tạp nhìn chiếc xe máy phân khối lớn.

Sư Thanh Y biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nghiêm trang mà trêu ghẹo nàng: "Xe đạp cũng không chạy được, thì cái này chị cũng đừng hy vọng, ngoan ngoãn ngồi ở phía sau em."

Khuôn mặt trắng nõn của Lạc Thần có chút phiếm hồng, thấp giọng nói: "Thanh Y, kỳ thực những thứ này nhìn cũng tương tự cưỡi ngựa, nhưng vì sao chị vẫn học không được."

Lạc Thần vô cùng thông minh, năng lực lĩnh ngộ rất mạnh, nên sau khi đến hiện đại rất nhiều thứ đều dễ dàng thông hiểu, Sư Thanh Y từng cho rằng nữ nhân này mạnh đến nỗi không có việc gì làm khó được nàng, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra nàng lại bị xe đạp dằn vặt một trận.

Sư Thanh Y nhớ đến tình cảnh quẫn bách trong một lần Lạc Thần học đi xe đạp, thực sự nhịn không được nở nụ cười: "Chị thế nào vẫn còn nghĩ đến cưỡi ngựa, nếu muốn cưỡi ngựa em sẽ dẫn chị đi sân cưỡi ngựa. Chờ sau khi trở về em sẽ dạy chị đi xe đạp, thuận tiện đăng ký một khóa học lái xe. Được rồi, lên xe."

Sư Thanh Y nhảy lên xe máy, Lạc Thần đội mũ bảo hiểm ngồi phía sau đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng.

Bốn chiếc xe nổ máy, nhanh như tia chớp lao đi dưới ánh nắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play