"...... có thật là như vậy không?" Sư Thanh Y nghe Lạc Thần dứt lời, đáy lòng không hiểu sao lại có chút hụt hẫng, giống như cho rằng sẽ được nếm thứ gì đó ngon ngọt, kết quả, suy nghĩ ngọt ngào đó bỗng nhiên hóa thành bọt nước, tiêu tán đi.
"Ừ." Hai mắt Lạc Thần nghiêng đi, giống như đang lảng tránh ánh mắt của Sư Thanh Y.
Sư Thanh Y thấy Lạc Thần có chút co quắp liền nổi lên nghi ngờ, nàng không rõ vì sao Lạc thần lại phải như vậy. Nàng quá hiểu rõ Lạc Thần, tuy rằng ngoài miệng Lạc Thần nói là giúp nàng chỉnh lý sợi tóc, nhưng nếu quả thật chỉ là chỉnh lý, vì sao ở trước đó còn muốn sờ mặt nàng? Còn sờ soạng liên tiếp vài lần.
Câu nói kia nghe vào càng giống như một cái cớ để che dấu.
Hơn nữa lúc Lạc Thần vuốt ve nàng, thần sắc trên mặt càng mang theo một loại du͙ƈ vọиɠ ẩn giấu.
Sư Thanh Y mơ hồ cảm thấy là lạ ở đâu đó, nhưng khi nàng thoáng nhìn thấy dục niệm ẩn giấu bên trong đôi mắt của Lạc Thần, tâm trí lại tựa như bị chìm đắm vào đầm nước sâu thẳm kia, đôi mắt nhịn không được mà dính ở trên người Lạc Thần, cẩn thận đánh giá nàng.
Một hơi đánh giá này, ánh mắt Sư Thanh Y càng phát ra nóng rực.
Vừa rồi, khi đầu ngón tay của Lạc Thần chạm vào gò má nàng, toàn thân nàng quả thực giống như có dòng điện chạy qua. Chỉ là tiếp xúc da thịt, nhẹ nhàng vuốt ve gò má vài cái mà thôi, phản ứng của bản thân lại có thể mãnh liệt như vậy.
Hiện tại, nàng vậy mà cũng sinh ra một loại khát vọng, khát vọng đụng vào da thịt Lạc Thần.
Sư Thanh Y tâm tư hoảng hốt.
Chẳng lẽ là bởi vì đã một thời gian ngắn nàng không cùng Lạc Thần triền miên? Vừa đến trong thôn, lại trải qua việc đồng tử hồng sắc một mực không tiêu tan, nàng không chạm được Lạc Thần, Lạc Thần cũng không cách nào chạm vào nàng, những ngày này trong thân nàng tích tụ một đoàn liệt hỏa, hiện tại đốt một chút liền cháy?
Nhưng dưới tình huống thế này, nàng làm sao có thể ôm trong lòng ý niệm đáng hổ thẹn như vậy đối với Lạc Thần?
Thời cơ quá không thích hợp.
Sư Thanh Y một mặt bị rung động nảy ra cuốn lấy đầu trái tim đến run lên, một mặt lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Đây chính là bên dưới Triệu mạch, cũng không thiếu chính sự chờ các nàng đi làm, nàng tại sao lại mong muốn ở phương diện kia. . Tiên Hiệp Hay
Thật sự là không nên.
Sư Thanh Y ổn định lại tâm thần, dưới đáy lòng tự mình chấn chỉnh lại, lại vô thức đem áo choàng Khổng Tước lam thêu kim vũ trên người nới lỏng chút ít.
Giống như càng ngày càng nóng.
Tay Lạc Thần cũng nắm chặt áo choàng lông cáo của chính mình giật giật.
Hai người đứng ở bên trong bọt khí cùng nhau lại không nói tiếng nào, bầu không khí trong thời gian ngắn lâm vào yên tĩnh khó chịu.
"Nói cái gì đi." Qua một hồi lâu, Lạc Thần hơi cúi đầu xuống, nói.
"A...?" Sư Thanh Y sững sờ, rất nhanh liền ý thức được bầu không khí hiện tại quả thật là vô cùng xấu hổ, vội vàng lúng túng mà tiếp lời, chỉ là ngữ khí khẩn trương lên không ít: "Tốt...... Tốt, để ta nói chút gì đó. Ngươi muốn nghe ta nói cái gì? Bây giờ ta liền nói cho ngươi nghe."
Yên tĩnh bị câu nói lộn xộn của nàng phá vỡ.
Lạc Thần dò xét nàng, trong mắt tràn đầy ấm áp, trộn lẫn vài phần bất đắc dĩ cùng cưng chiều: "Ngốc."
Sư Thanh Y nghe được Lạc Thần nói nàng một từ "Ngốc" này, trong lòng liền nổi lên một hồi tê dại.
...... Nàng rốt cuộc là làm sao vậy?
"Vừa rồi chúng ta thương lượng đến đâu rồi?" Sư Thanh Y khẽ cắn môi dưới, chỉ phải ra vẻ trấn định hỏi.
Lạc Thần nói: "Nói đến sau khi ra khỏi mạch tỉnh, liền quay về hoàng điện, để cho Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên có một cơ hội cùng một chỗ."
"Đúng, chính là đến chỗ này." Sư Thanh Y vừa nói xong, lại cảm giác bản thân mình sắp hết thuốc chữa, hiện tại nàng quả thực là tìm không ra lời nào để nói, lúc trước rõ ràng nói đến rất dễ dàng, tại sao đột nhiên không cách nào cùng Lạc Thần nói chuyện phiếm nữa?
Chính mình đang trở nên kỳ quái.
Lạc Thần nhìn qua cũng có chút cổ quái.
Sau đó, bên trong bọt khí lại lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Sư Thanh Y: "......"
Nhiệt độ toàn thân nàng không ngừng mà kéo lên, lặng lẽ liếc qua đôi môi Lạc Thần, bỗng dưng tâm viên ý mã.
Trong lòng Sư Thanh Y càng cảm thấy xấu hổ.
Hiện tại nàng không biết tại sao đang cùng Lạc Thần nói chuyện, lại vọng tưởng hôn lên bờ môi của Lạc Thần, bởi vậy lời nói kế tiếp cũng đều bị chặn lại, quấn ở trên đầu lưỡi, lại nuốt vào trong bụng.
"Ngươi không phải nói muốn giáo huấn ta sao?" Lạc Thần hướng về phía nàng bước thêm hai bước, dựa vào nàng gần hơn một chút.
Sư Thanh Y thấy giương mặt thanh nhã, xinh đẹp của Lạc Thần để sát vào, tim đột nhiên đập đến kịch liệt, vô thức lui về sau, sau đó lại hết sức mâu thuẫn mà chuyển bước chân đi về phía trước bước một bước: "Ngươi...... gấp cái gì? Lúc trước vội vàng thương lượng chính sự với ngươi kia mà, còn chưa tới thời điểm giáo huấn ngươi."
Sư Thanh Y thính lực nhạy bén, phát hiện hô hấp Lạc Thần vậy mà lại dồn dập.
"Tại sao ta lại cảm thấy ngươi thật giống như rất gấp?" Trong lòng Sư Thanh Y có chút loạn, ngoài miệng lại nhịn không được trêu chọc nàng, nói: "Hiện tại ta liền giáo huấn ngươi."
"Ngươi muốn giáo huấn như thế nào?" Lạc Thần vươn tay về phía nàng: "Muốn dùng tay sao?"
Ánh mắt Sư Thanh Y rơi xuống lòng bàn tay của Lạc Thần, thoáng nhìn thấy những ngón tay kia tựa hồ đang khẽ run, lòng của nàng cũng đi theo run rẩy, ma xui quỷ khiến mà đem tay của mình đặt vào trong bàn tay Lạc Thần, vô cùng ôn nhu mà vỗ một cái, thấp giọng nói: "Muốn."
Lạc Thần nhìn vào mắt nàng.
Sư Thanh Y cảm giác bị một luồng gió nóng hổi bọc lấy, xô đẩy nàng không ngừng tới gần Lạc Thần, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc trước Lạc Thần đối phó cùng quỷ vật ẩn hình, nàng vẫn có chút tức giận, nhíu mày nói: "Nghĩ cho kỹ xem, tại sao ta phải giáo huấn ngươi?"
Lúc này Lạc Thần lại không phải không trả lời giống như lúc trước, mà là thông minh đáp lại: "Bởi vì lúc trước ta một mình đối phó quỷ vật, cố ý để cho Cự Khuyết chém hụt, ngươi cảm thấy hành động này rất nguy hiểm, trong lòng không vui."
Đối với bộ dáng trước mắt này của Lạc Thần, vài phần tức giận lúc trước của Sư Thanh Y đã sớm tiêu tán đi không còn một mảnh, chỉ còn lại đau lòng cùng lo lắng, thấp giọng nói: "Ngươi còn biết nguy hiểm? Ngươi biết rõ nguy hiểm, vì sao còn muốn làm như vậy."
Lạc Thần nói: "Nếu không làm như vậy để dụ đối phương ra tay, rất khó phán đoán được chỗ mà đối phương ẩn núp."
Bàn tay Sư Thanh Y đặt trong tay nàng khẽ quấn lấy, nhẹ nhàng quay ngược lại nắm chặt tay nàng, nói: "Tình huống lúc đó, nếu như kiếm của ngươi vung vô ích, tiếp theo đó tốc độ kiếm chỉ cần chậm hơn một giây, đều có thể bị đối phương đánh trúng, quá mạo hiểm."
Nàng càng nghĩ càng thấy sợ, ngoài miệng dù trách nhưng thanh âm lại vô cùng ôn nhu: "Trước kia ngươi nói với ta ngươi không sợ đau, không sợ khổ, chỉ sợ chết, nói rằng chỉ có sống, mới vẫn có thể một mực ở bên cạnh ta, nếu không đều không được, không cho phép người khác có được ta, dù là có được một sợi tóc của cũng không cho, những lời này ngươi nhớ rõ sao?"
Bên tai Lạc Thần đỏ bừng, cúi đầu nói: "...... Nhớ."
"Nếu ngươi đã nói vậy, tại sao còn muốn làm chuyện nguy hiểm như thế? Vạn nhất lúc đó không tiếp được kiếm ở bên trên, ngươi phải làm sao bây giờ?"
"Ta có thể tiếp được."
Sư Thanh Y quả thực dở khóc dở cười: "Ngươi......"
"Thanh Y, ta sẽ không chết." bờ môi Lạc Thần khẽ run, ánh mắt chỉ toàn kiên định.
Sư Thanh Y nhẹ nói: "Ta đương nhiên biết rõ, ta cũng biết rõ bản lãnh của ngươi. Chỉ là ta thật sự rất sợ, ngươi đừng nói rằng ngươi nhất định có thể làm được, mọi thứ luôn luôn có vạn nhất, ngươi không nên đi mạo hiểm."
Theo thời gian hai người nói chuyện, khoảng cách dần dần càng thu hẹp lại, Lạc Thần khẽ vươn tay, liền đặt lên bờ vai Sư Thanh Y.
Nàng đẩy ra áo choàng nơi đầu vai Sư Thanh Y, ngón tay dán ở vạt áo bên trong nhẹ cọ xát, thấp giọng nói: "Vạn nhất không thể tiếp được kiếm ở bên trên, rất tốt, ta sẽ không chết, nhiều nhất chỉ là bị thương."
Sư Thanh Y cảm giác được ngón tay Lạc Thần ở trên vạt áo nàng di động liên tục, trong lòng vốn dĩ theo cử động nơi đầu ngón tay của Lạc Thần mà trở nên hoảng hốt, lại nghe Lạc Thần nói đến đây, bỗng dưng thanh tỉnh không ít: "Rất tốt? Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?"
Trong mắt Lạc Thần cất giấu vài phần lạnh lẽo, nhưng nhiệt ý từ đầu ngón tay cũng không hề giảm đi: "Thanh Y, có khi... bị thương đối ta lại là một chuyện tốt. Ta đáng lẽ nên chịu lấy một ít tổn thương mới đúng, ngươi chớ lo lắng."
Nét mặt Sư Thanh Y trầm xuống: "Nói hươu nói vượn."
Trong mắt Lạc Thần hơi có đắng chát vây quanh.
Sư Thanh Y xụ mặt hù dọa nàng: "Ngươi nói xem lần này ngươi sai rồi hay không sai?"
Lạc Thần nói: "Sai rồi."
Sư Thanh Y lập tức được đà leo lên: "Nếu như sai rồi, ta muốn ở trên sổ nợ ghi lại một lần."
Lạc Thần ngước mặt lên, liếc nhìn nàng.
"Không thể sao?" Sư Thanh Y bị nàng nhìn đến hô hấp dồn dập.
"Có thể." Lạc Thần lẩm bẩm nói.
"Về sau không cho phép tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy, cũng không được nói những thứ mê sảng như ngươi bị thương là rất tốt." Sư Thanh Y nói.
Ngón tay Lạc Thần trượt vào vạt áo Sư Thanh Y, tạm thời yên lặng không lên tiếng.
Sư Thanh Y hạ thấp thanh âm, ngóng trông nàng đáp ứng: "Chuyện ngươi đáp ứng ta, luôn luôn đều làm được, còn chuyện này ngươi đáp ứng sao?"
Lạc Thần nhìn nàng, bờ môi giật giật.
Sư Thanh Y chờ Lạc Thần trả lời, tiếng tim đập như được phóng đại ở bên tai chính mình.
Lạc Thần lại không nói lời nào nữa, xưa nay tư thế đứng của nàng luôn thẳng tắp đoan trang, đai lưng hơi kéo xuống một chút, tựa hồ như đang ẩn nhẫn một thứ khó chịu gì đó, tay lại càng ở trong quần áo Sư Thanh Y bắt đầu chuyển động.
Đáy lòng Sư Thanh Y như muốn nổ tung, cảm giác Lạc Thần đã đem vạt áo của nàng kéo xuống, toàn bộ đầu vai của nàng đều lộ ra, tay phải Lạc Thần liền phủ ở trên bờ vai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng.
Phòng tuyến lý trí của Sư Thanh Y vốn đã sắp suy sụp, hiện tại triệt để vỡ tan, trong miệng lầm bầm: "...... Lạc Thần."
Nàng biết mình hiện tại rất kỳ quái.
Nhưng kỳ quái liền mặc kệ kỳ quái, nàng không muốn đi để ý, nàng hiện tại chỉ muốn nữ nhân trước mặt này.
Lạc Thần một tay vuốt ve da thịt trên vai Sư Thanh Y, một tay lại cọ mặt của nàng.
Đồng thời thanh âm Lạc Thần ngậm lấy vài phần mị hoặc mà trước đây hầu như khó có thể nghe thấy, nàng thấp giọng nói: "Thanh Y, sợi tóc của ta cũng rối loạn, ngươi có thể giúp ta chỉnh lý sao?"
Sư Thanh Y chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm sụp đổ, bị nàng câu dẫn đến chóng mặt, trong thoáng chốc cũng không thể nghĩ tới vì sao Lạc Thần lại đột nhiên chủ động vuốt ve cùng nàng như vậy. Nàng y theo ám chỉ của Lạc Thần, đưa tay phủ đến trên gương mặt Lạc Thần, Lạc Thần thậm chí còn phối hợp mà ở trên tay nàng nhẹ nhàng cọ lấy.
...... Thật ngoan!
Sư Thanh Y cảm giác mình sắp điên thật rồi.
Đai lưng áo lông cáo của Lạc Thần trong lúc bất tri bất giác đã bị nới lỏng, áo choàng che phủ không còn kín kẽ như lúc trước, Sư Thanh Y không do dự nữa, vươn tay cởi bỏ áo lông cáo trên người Lạc Thần, bàn tay cũng tiến vào vên trong vạt áo, đem bạch y trên vai kéo xuống.
Bên vai hai người đều đã lộ liễu, tình khó kiềm chế, hô hấp quấn giữ lấy nhau, nhìn về đối phương.
Sư Thanh Y có thể tinh tường quan sát được Lạc Thần, dấu ở bên dưới tóc đen xõa dài kia là da thịt tuyết trắng của chiếc cổ tinh tế, đang theo hô hấp của Lạc Thần mà phập phồng rõ ràng.
Chiếc cổ ưu nhã thon dài.
Rồi lại thật nhỏ bé, yếu ớt.
Ánh mắt Sư Thanh Y có chút si mê mà nhìn đến mạch máu thanh mảnh như ẩn như hiện dưới làn da kia, nghĩ thầm, nếu như cắn vào nơi đây, nàng sẽ rất đau a?
Không nỡ làm nàng đau.
Rồi lại nhịn không được muốn đi cắn một ngụm.
Không, một ngụm làm thế nào mà đủ.
Giờ phút này, đôi mắt của Sư Thanh Y rõ ràng là màu hổ phách thanh minh mà lại ôn nhu, nhưng bên trong còn có một loại nhiệt ý đang bừa bãi thiêu đốt. Ngọn lửa bên trong tựa như muốn cháy lan ra phá hủy hết thảy tất cả.
"Lạc Thần, ta... nóng quá." Nàng bị đoàn hỏa thiêu này dày vò, bắt đầu mê sảng.
Nghe thấy Sư Thanh Y nói chuyện, ngón tay Lạc Thần ngược lại chuyển đến trên môi Sư Thanh Y, bờ môi Sư Thanh Y vốn dĩ trơn bóng tức thì bị nàng vân vê ra một vòng yên sắc hồng mị say đắm lòng người.
Ánh mắt Lạc Thần càng trở nên ẩm ướt hơn, càng đến gần hơn.
Sư Thanh Y bị ngón tay Lạc Thần xoa đến tâm đều giống như muốn tan chảy, tựa như kẹo đường hòa tan, muốn quấn lấy ngón tay Lạc Thần.
Trong hoảng hốt, nàng duỗi ra đầu lưỡi, phối hợp với động tác vân vê nơi ngón tay Lạc Thần, nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ lấy ngón tay đó.
Đầu ngón tay Lạc Thần giống như bị nàng liếm đến run rẩy, từ từ nhắm hai mắt lại, cuối cùng nhịn không được, đem ngón tay chuyển qua gò má Sư Thanh Y, không do dự nữa, bưng lấy mặt Sư Thanh Y liền hôn lên.
Bờ môi nóng hổi, mềm mại của hai người kề lấy nhau, cuối cùng Sư Thanh Y chỉ nghe thấy thanh âm triệt để đứt đoạn của dây đàn trong đầu mình.
Nàng liền ôm chặt lấy Lạc Thần không buông.
_________
Ngư Thiển, A Xuyên mau tới cứu mạng a...!
_________
Đang hay thì hết chương =)))))))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT